Anh là nam phụ của câu truyện, tên Lương Khúc Hành, 21 tuổi. Từ nhỏ đã yêu nữ phụ 'Hạ Tiểu Mễ' nhưng không được đáp trả. Nữ phụ thích nam chính nên bày mọi thủ đoạn để hãm hại nữ chính. Một ngày kia, do bảo vệ nữ phụ, nam phụ nhận mọi tội lỗi lên đầu mình, để cho bản thân nhận tội đi tù, công ty bị phá sản. Nữ phụ dùng nữ chính uy hiếp nam chính, lại bị nam chính đoạt lại người, nổ súng. Đúng lúc này, nam phụ từ đâu bước ra, dùng thân mình che chở cho nữ phụ mà bị bắn chết. Còn nữ phụ thì phát điên, nhảy lầu tự tử.
Hạ Tiểu Mễ vô cùng thương tâm.
Lương Khúc Hành yêu 'Hạ Tiểu Mễ' đến thế, nhưng cô ta lại vờ như không biết, dẫm đạp lên tình yêu, chơi đùa với trái tim của anh khiến anh thương tổn không ít.
Nếu ông trời đã đưa nó tới đây, có lẽ là muốn nó thay 'Hạ Tiểu Mễ' yêu thương Lương Khúc Hành. Đã vậy, nó cũng không khách khí, Hạ Tiểu Mễ nó sẽ yêu thương Lương Khúc Hành thật tốt.
Nghĩ vậy, nó liền quay mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu đượm buồn của anh mà nói:
"Hành ca ca, em thích anh"
Lương Khúc Hành cứng người, không tin nhìn Hạ Tiểu Mễ. Lát sau anh mới cúi đầu, che đi sự đau đớn trong đôi mắt. Tiểu Mễ lúc nào cũng vậy, khi nào muốn hại người đều bày ra bộ dáng lấy lòng này. Lòng anh khẽ thắt lại, mỉm cười nhìn nó:
"Em muốn anh xử lý cô ta như thế nào? Tiểu Mễ?"
Hạ Tiểu Mễ nhíu mày, hiểu được anh là đang nghĩ gì, liền đứng phắt dậy, không thèm để ý đến kim tiêm truyền nước do động tác của mình mà bị giật ra. Nó hùng hổ mà ngạo ngễ, đứng từ trên giường nhìn xuống dưới, thẳng vào đôi mắt của Lương Khúc Hành mà rành rọt từng chữ:
"Lương Khúc Hành, anh nghe cho rõ đây. Lão nương là thích anh, thật sự thích anh. Anh dám không tin, lão nương liền đi cho khuất mắt anh"
Vừa nói vừa làm động tác xuống giường. Đúng lúc này, Lương Khúc Hành liền nắm lấy tay Hạ Tiểu Mễ, giữ nó lại, ôm chặt vào lòng:
"Không, anh tin, tin mà"
Ôm thật chặt, siết lại như muốn hòa làm một với nó. Hạ Tiểu Mễ dụi dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của Lương Khúc Hành. Đây là đáp án nó muốn nhận.
Nhưng mà.....
"Hành ca ca, đau em..."
Anh giật mình buông ta, thấy cổ tay, nơi nó vừa bị giật mất ống truyền, đang chảy máu dữ dội, máu ướt đẫm một mảng giường trắng, vô cùng chói mắt.
Lương Khúc Hành hốt hoảng, vội chạy ra khỏi phòng bệnh, nhìn quanh rồi túm cổ một ông bác sĩ, mắt hằn tơ máu:
"Nhanh lên, người thân của tôi, chảy máu"
Đôi mắt chứa đầy sự chết chóc. Anh là vậy, chỉ cần 'Hạ Tiểu Mễ' bị ngã hay sơ sẩy một chút cũng khiến anh trở thành một con ác ma, vô cùng đáng sợ.
Vị bác sĩ bị xốc lên nhìn vào đôi mắt của tu la kia liền nuốt khan, lắp bắp nói:
"Cậu....dẫn đường đi"
Lương Khúc Hành cúi đầu, chỉ tại anh mà nó bị như thế này.
Hạ Tiểu Mễ thấy dáng vẻ chật vật của anh liền buồn cười, liền nổi hứng trêu chọc:
"Nè, anh làm em chảy máu, anh phải có trách nhiệm nha"
Anh ngẩng đầu nhìn nó. Tuy biểu cảm Hạ Tiểu Mễ là tức giận nhưng đôi mắt chứa đầy sự vui vẻ tinh nghịch. Lương Khúc Hành mỉm cười bất đắc dĩ, gật gật đầu:
"Em muốn anh làm gì, anh đều làm cái đó"
Thật ra điều này không cần đợi nó yêu cầu thì anh cũng làm. Dù là đi ám sát tổng thống. Nếu nó yêu cầu, anh đều làm.
"Được, vậy anh đi gọt táo cho em"
Hạ Tiểu Mễ vui vẻ chỉ trỏ. Lương Khúc Hành thoải mái làm theo.
Trong căn phòng bệnh viện, người ta chỉ nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của cô gái, tiếng dịu dàng ôn nhu của chàng trai.
"Anh, tay đau"
"Lại đây anh thổi cho"
"Anh, chán quá"
"Em muốn xem tivi hay ra ngoài đi dạo?"
"Anh, mình xuất viện nha?"
"Khỏe rồi anh dẫn đi du lịch"
"Anh.....đói quá đi.........."
"Để anh gọi y tá tới trông. Em nhớ ngoan ngoãn, anh về nấu cơm mang cho em"