Ta Là Hái Hoa Tặc

Chương 1: Thượng



Gió mát thổi qua, trăng khẽ toả ánh sáng nhu hoà...

Trong đêm thất tịch, trời phi thường tốt. Lễ hội đêm thật đẹp, dưới mái hiên cùng nhau tán gẫu, kéo dài tâm tình, lời nói chân thành nhỏ nhẻ, đó chẳng phải là điều nhân sinh ước ao sao?

Thương cảm thay, ta đường đường là được người giang hồ xưng tụng là ‘diệu hương tiên quân hoa mộ vân’, dáng vẻ hùng dũng, anh khí bất phàm, chính trực đương niên, nhưng lại cô đơn chiếc bóng, đối với việc này luôn cảm thấy bi thương cho số phận, thiên lý ở đâu a!



Được rồi, ta thừa nhận sự thật. Nói ta cao nhã, trong miệng mọi người, ta là người có hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ, khiến vô số người đẹp phải đau lòng, nói một hồi lại bảo ta… Ta là hái hoa tặc!

Bất quá kẻ thử trộm thành kẻ bị trộm, ta thương hoa tiếc ngọc sao lại thành kẻ không thương hoa tiếc ngọc, cứ theo mãi thì tất nhiên ta khinh thường. Sở dĩ trong tay ta toàn hoa thơm, thập chi hữu cửa, đều là do người ta tự nguyện làm người tình, là tự chui đầu vào lưới. Này đây, ta chỉ là một người phong nhã trộm tâm người khác thôi~

Ai nha! Người nào nói trời giáng!

Khái khái...

Trở lại chuyện chính, nguyên nhân là trên giang hồ có người nâng đỡ, tặng ta nhũ hào như vậy. Vì thế trong ngày tốt như vậy, nếu ta không đạt được gì thì thật có lỗi với ý tốt của người ta. Cho nên từ sáng sớm hôm nay đã tự tiêu phi tiếu đến Phi Yến lâu.

Không sai! Ta hôm nay đã chọn ngày tốt để đến Phi Yến lâu gặp cô nương dịu dàng đái lệ, xinh đẹp như hoa thuỷ tiên...

” Ôi! Giá như lúc nào cũng thế này thật tốt! Giá như ngày nào cũng có người đánh chủ ý tới cô nương  Y Y của chúng ta ” Đang nằm trong phòng, chính là chủ chứa, nói giọng nhục mạ rất chói tai:” Ngươi chớ sợ Y Y! Mụ mụ khẳng định với ngươi tặc tử đó không dám tới!”

Buồn cười, là một kẻ chứa, đâu quan tâm đến tâm hồn thuần khiết của các cô nương, chỉ sợ là lo lắng việc bán nghệ không bán thân của các mỹ nhân xinh đẹp, làm cây tiền rụng xuống thôi. Nhưng đã phạm sai lầm, vì chuyện không đâu mà mất chỗ cung cấp ngân lượng. Báo quan! Ta thật muốn ngồi không mà hưởng, quan sai khoa chân múa tay có thể làm được gì a!

Y Y cô nương, tiếng đàn trân trân, hương khí thoang thoảng, phiêu đến chóp mũi, làm cho tâm thần nhộn nhạo. Huân hương mỹ nhân dưới ánh trăng tranh minh thì còn gì bằng~~

Mỹ nhân a mỹ nhân! Ngươi tâm thật phóng khoáng, chờ ngày ta hái tâm ngươi xuống~

Thân ảnh di động, đường đường được mệnh danh ‘hương tiên quân’ lại cứ như tiểu tặc lượn tại khuê phòng của Y Y cô nương của Phi Yến lâu trong đêm thất tịch… Lại không biết rằng trong đêm này là một ‘đại bi kịch’...

Ta chỉnh lại vạt áo, đến trước mặt người đánh đàn chấp quyền, ánh mắt quyến rũ, phong tình vạn chủng: ”Khúc nhạc như hoà vào bầu trời đêm, nhân gian khó nghe được mấy lần. Cô nương không chỉ dung mạo mĩ lệ, tâm cũng như đoá phù dung. Đối với âm luật lại thấu hiểu tường tận. Bội phục, bội phục!”

Xốc lên màn che, muốn nhìn thấy giai nhân khuynh thành, nhưng khi xoay người lại thì kinh hách khiến một thân mồ hôi lạnh. Đâu thấy giai nhân, người đánh đàn lại là – nam nhân a~~~

” Vị huynh đài này, tại sao ở đây? Có biết Y Y cô nương hiện tại đang ở nơi nào không?” Cười ha hả, mở thiết phiến trong tay, ánh mắt thâm thuý quan sát nam tử áo lam từ trên xuống. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nói về tướng mạo hắn có hơi thắng ta, khí chất cũng hiên ngang, chính khí đa thượng. Thế nhưng! Tối nay ta mới là diễn viên chính!

Hắn cười nhưng không đáp, ngón tay dài tinh tế lướt trên huyền cầm, con ngươi màu đen ánh lên vài phần thông minh. Đầu có chút choáng váng, ta ngây ngộc nhếch môi đối hắn mỉm cười, bên mép thấy ẩm ướt

” Công tử! Ngươi đang chảy nước miếng~~” Bên tai có tiếng thở dài làm cho thân một trận giật mình. Lùi lại ba bước, dùng tay áo lung tung lau khoé miệng, lòng ta xuất hiện cảnh giác. Vô chi vô giác, có người lại gần mà không biết, ta thế nhưng lại đối nam nhân chảy nước miếng. Lẽ nào hôm nay không thích hợp xuất môn, vừa đi đã trúng tà?

” Công tử đã đến, có phải đợt ta không?” Hoàn hồn, một dáng người u mị đi tới, chăm chú nhìn kĩ mới thấy đó là một bạch y nữ tử, bước đi lắc lư vòng eo, nhìn dáng người mềm nhũn, lấy khăn giúp ta lau mép. Chỉ thây đôi mị nhãn lướt qua, lập tức làm tâm nhuyễn, dáng người quyến rũ lấp ló trong tấm lụa mỏng. Một vẻ phong tình, chẳng lẽ…

” Công tử không phải truyền thư đến, vì hôm nay ngày tốt, muốn ta bồi dự hội, sao giờ lại lạnh nhạt?” Nói xong, nữ tử lộ ra vẻ mặt thập phần uỷ khuất. Dùng ống tay áo xoa nhẹ khoé mắt: ”Ta đối công tử vốn ngưỡng mộ từ lâu, sở dĩ hôm nay phải hầu hạ quan sai, nhưng ta phải đàm phán để được gặp công tử, trong lòng luôn ôm ấp tình cảm…”

Ta nhìn người bên cạnh than vãn lợi hại nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn ta một cái, đoán rằng giai nhân đã rất thương tâm. Ta tự cho là người không bao giờ phạm sai lầm giờ thấy thật hổ thẹn.

Tiến đến ôm vai nàng, lướt qua nam tử áo lam kia. Hắn vẫn như cũ ngồi ngay ngắn một bên, chuyện không liên quan đến mình liền không để ý, chỉ là ánh mắt lộ ra tiêu ý, khoé miệng thỉnh thoảng co rút có chút quái dị.

Thân thể giật giật, Y Y che khuất tầm nhìn của ta, ta không khỏi cảm thấy kinh hãi: ”Y Y cô nương thực sự là… thực sự là cao gầy cân xứng a… ”

Không thể như vậy, vừa rồi tình thế hỗn loạn, không kịp nhìn kĩ. Tỉ mỉ quan sát mới thấy tuyệt sắc giai nhân cao hơn ta một chút, vóc dáng hoàn toàn không giống một nữ tử không xương, từ trên xuống dưới mang theo một cỗ khí cứng cỏi, tiếng nói không nhẹ như nữ tử bình thường khác, trầm thấp từ tình hơn rất nhiều.

” Công tử có điều không biết…” Khoác tay ta, đưa ta ngồi xuống bên cạnh nam tử áo lam. Ta giật mình, có chút chột dạ nhìn hắn. Sao lúc đó lại luyến tiếc không rời đi! Xong rồi, chẳng lẽ hôm nay thật sự không hợp để xuất hành?!

Đang như ở cõi thần tiên, thì người hung hăng bị kéo sang một bên, miệng bị nhét lung tung quả nho, chỉ thấy giai nhân mỉm cười, liếc mắt đưa tình:” Ta thuở nhỏ có tập múa kiếm, coi như thông thạo võ thuật, tất nhiên không thể so với thân thể nữ tử mềm mại động lòng người, vóc dáng cũng cực cao. Công tử không phải là ghét bỏ ta chứ…”

Nói xong, đôi mắt đẹp rưng rưng, bên trong thấy được oán hận. Lòng ta càng hối hận, đang muốn nói vài lời trấn an thì thấy người bên cạnh cười. Nhìn, chỉ thấy người áo lam hơi ôm khoé miệng, con ngươi tối hiện lên tiêu ý, có điểm muốn giấu nhưng không được, mang theo vài phần nghịch ngợm, chẳng hiểu sao ngực lại thấy căng thẳng.

Kết quả là, tay ta đang vươn giữa không trung phải ngừng lại không biết làm sao, đợi cho hoàn hồn, liền cầm một chùm nho đưa hắn.

Ta nói:” Vị huynh đài này, chưa biết quý danh?”

Hắn lăng lăng, tiêu ý ở con ngươi càng đậm.

” Hắn là nhạc công ở Phi Yến lâu, tên Tiêu Ti, mọi người đều gọi là con mèo nhỏ.” Phía sau, đôi tay của Y Y đặt trên đầu vai, cầm lấy tay ta đang cầm chùm nho, đưa lên miệng

Không biết tại sao lại thấy quanh thân có một tia ác hàn, ta chỉ cảm thấy giai nhân có phần đáng sợ, tựa như lang như hổ...

~ Hết phần thượng ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.