Cái gì gọi là cuộc sống vui vẻ? Không phải có rượu ngon cùng giai nhân sao, ngoài ra còn được thưởng thức nhạc!
Thế nhưng,các vị khách quan a,đừng quên lời giáo huấn từ xưa: không nghe lời lão nhân, hại ngay trước mắt! Xưa kia sư phụ ân cần giáo huấn,rượu là độc dược, đã sa vào là hại người hại mình, hối tiếc không kịp~
Nghe như gió thổi bên tai, ta hiển nhiên đã đem lời của lão sư phụ răn dạy ném lên chín tầng mây, mà không hề hay biết,đại bi kịch sắp mở màn...
“Gặp công tử Y Y liền nhất kiến chung tình,muốn cùng công tử sớm chiều ở bên,hầu hạ cả đời…” Mỹ nhân hạ mị nhãn khắp nơi phiêu phiêu dục tiên: ”Chỉ tiếc…Ta phúc bạc...” Mỹ nhân vừa nói vừa lã chã chực khóc, lấy tay áo thấm lệ.
Đáy lòng một trận thương tiếc, ta vươn cánh tay định ôm nàng vào. Cánh tay vừa động vào vạt áo, mỹ nhân liền xoay người, lao thẳng vào lòng chú mèo nhỏ Tiểu Ti, ở trên vai hắn thút thít, dáng dấp rất là thương tâm. Chỉ là đôi tay ngọc ngà của mỹ nhân di chuyển trên lưng hắn như muốn tìm cái gì đó. Con mèo nhỏ trên mặt hết trắng lại hồng, không được tự nhiên mà cười cười nói tiếp lời mĩ nhân: ”Mấy ngày trước Bàng thái sư đương triều cho người mang lễ vật đến Phi Yến lâu muốn hỏi cưới tiểu thư nhà ta làm thiếp, tiểu thư không thể không nghe theo. Đáng tiếc, Bàng phủ quyền thế trên trời, sao những người là bách tính như chúng ta dám trêu vào…” Nói xong hắn không khỏi thở dài, đôi mi cong lên, con ngươi đen láy thoáng hiện lên tia bất đắc dĩ.
Đáy lòng hoảng hốt, chỉ cảm thấy có cái gì bóp chặt tim. Vì vậy mà không hề báo trước, ta ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn vươn tay xoa mi gian đang buồn bã của hắn. Ai biết ta vẫn như cũ cầm chùm nho đưa cho hắn. Ta đưa hắn chùm nho làm cái gì? Còn nữa, sao ta lại thấy tâm mềm?
Hoa Mộ Vân a Hoa Mộ Vân, chẳng lẽ hôm nay ngươi thực sự quên cúng bái tổ tiên, nên đụng phải quỷ?! Ngươi dù đào hoa, thế nào ‘cây cỏ’ cũng không tha? Tuy rằng cây cỏ này thật xanh tươi ướt át~
Khi ta đang kêu than trong lòng, thì lúc đó mỹ nhân đang nhìn chùm nho trong tay ta như gặp quỷ, tất cả những lời định nói lại nuốt trở vào, vị đạo này… Là của người rất tự cao…
” Con mèo nhỏ tính tình bất hảo… nay lại nói những lời khiến công tử khó chịu, công tử không cần để ý đến hắn…” Sóng mắt mỹ nhân lưu chuyển, rất quyến rũ. Chỉ một câu nói đã phá vỡ bầu không khí kì quái.
Chỉnh lại tâm tình, nhìn mỹ nhân không xương bên cạnh, lại hé mắt nhìn nam tử tuấn tú kêu Tiêu Ti, trong lòng một trận khó hiểu. Hoa mộ vân ngươi tự xưng là trân trọng mỹ nhân, mắt thấy có khó khăn lại thờ ơ, không phải làm mất danh ‘diêu hương tiên quân’: "Cô nương chớ buồn, tại hạ có kế này. Chẳng hay gần đây cô nương nghĩ đến án tìm cống phẩm.”
Mỹ nhân suy nghĩ một lát, hơi gật đầu. Liếc con mèo nhỏ bên người, hai ánh mắt giao nhau, trong đó chứa một loại đắc ý cùng tiêu ý khó hiểu.
” Tại hạ nghe phong phanh cống phẩm mất tích lần này cùng Bàng thái sư có quan hệ, thực không dám dấu, bảo khố của Bàng thái sư tại hạ có lần được tham quan, bất quá chỉ là khách không mời mà đến thôi! Ha ha ha ha…”
Ta cuồng vọng tự đại? Không coi ai ra gì? Không phải vậy, trên gian hồ người người đều biết "diệu hương tiên quân" ta là kẻ phong nhã trộm tâm nữ tử, nhưng có ai biết ta cùng thần trộm là đồng môn, đại sư huynh! Tuy rằng hắn hiện đã rửa tay chậu vàng, an phận làm ‘phu nhân’ Hầu gia. Thế nhưng, dù sao cũng là đồng môn, dù công phu của ta thua sư huynh nhưng việc đối phó với ổ khoá vẫn là dễ dàng.
” Để ta lần nữa đến bảo khố, mang tam bảo khí đưa cho cô nương. Đến lúc đó cô nương đưa đến trước mặt hắn, chỉ sợ việc cầu hôn cũng không phải do hắn quyết định.”
” Như vậy cũng tốt, không cần phải đánh nhau, ta cùng con mèo nhỏ đều là võ công kém, không bằng thừa dịp hôm nay là ngày hội, mong công tử đi một chuyến. Ta thề sống chết bên công tử...” Nói xong, thân thể mềm mại dán lên người ta, mị nhãn kéo đến, rất quyến rũ người khác.
Quay đầu lại cùng con mèo nhỏ bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt hắn có thần sắc khen ngợi, trong lòng không khỏi cảm thấy vinh dự.
Lấy lại tinh thần, chỉ thấy mỹ nhân lấy đâu ra một thanh bảo kiếm,vỏ kiếm màu trắng, được điêu khắc tinh vi rất có thần. Được bao trong gấm lụa cất ở ống tay áo rộng thùng thình,toàn thân anh khí bức người. Bên kia,con mèo nhỏ cũng lấy ra một thanh kiếm,vỏ kiếm màu đen, kiếm khí bức người.
Hắn đứng dậy đi lên vài bước, đi lại bất ổn, đùi không phát hiện đang run lên, lảo đảo suýt ngã xuống. Ta thấy thế, vội vàng đứng lên, nhưng chỉ thấy mỹ nhân trước mặt thoáng động, sau đó…
Ta yên lặng ngẩng đầu, không nói gì nhìn trời xanh, có phải ta không còn trẻ nên mắt mở không? Sao lại thấy mọi chuyện mơ hồ thế này…
Mỹ nhân dang cánh tay, ôm con mèo nhỏ phi ra ngoài cửa sổ?!
Một đường đi nhanh, đến khi ta khôi phục lại tinh thần, vận nội lực đi theo. Đáng tiếc mỹ nhân phía trước ôm con mèo nhỏ không có nửa điểm dừng lại, thực sự đáng tiếc a!
Ước chừng một nén nhang, nhóm ba người bọn ta đi đến cửa sau của Bàng phủ. Thả người tiến vào hoa viên, Y Y liền trốn sau núi giả, thân thủ kéo ra một khối đá được giấu trong núi giả, mặt đất liền rung động, hiện ra cửa vào một thạch động.
Ta ngạc nhiên không hiểu, mỹ nhân thế nào lại quen thuộc như thế? Vì sao ta mơ hồ cảm thấy một tia âm mưu ở đây…
” Công tử? ” Mỹ nhân nũng nịu gọi, không kịp nghĩ nhiều, ta thả nhanh cước bộ đi trước. Đi được một đoạn, cách phiếm cửa gần trong gang tấc, liền cảm thấy sát khí ở bốn phía.
” Kỳ môn độn giáp! Thế nào lần trước không thấy lão tặc khôn ngoan như thế. Lẽ nào hắn biết trước sẽ có người xông vào? Không có khả năng! Ta rõ ràng không lưu lại nửa phần đầu mối. Hẳn có người khác xông vào bên trong…”
Ta lẩm bẩm, khoé mắt đảo qua trên người mỹ nhân, chỉ thấy mỹ nhân khởi lông mi, vẻ mặt không hờn giận, trong mắt sát khí xuất hiện, bàn tay nắm chắc bảo kiếm, muốn tiến lên phía trước lại bị con mèo nhỏ kéo lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: ”Không được hành động thiếu suy nghĩ…”
” Cũng đúng, lão quỷ Bàng Cát có thể ở phía trước bày thêm vài bộ phận, nhưng cũng thông minh ra không ít. Bất quá hắn lại đụng phải ta! Cô nương theo ta, thấy ta đi đến đâu liền theo đó.”
Quả nhiên, trận pháp dù được bố trí cẩn thận, chỉ tiếc là so với thiên la địa võng là phi thường kém. Lấy một người đã bị nhiều trận pháp hành như hắn thì đi quá rất dễ dàng.
Ta đắc ý, quay về phía sau nhìn giai nhân, mặt co quắp thế nào không được nửa điểm chú mục. Mỹ nhân trái lại lại khéo ôm cả thắt lưng con mèo nhỏ, giúp hắn tránh bẫy, chau mày oán trách, muôn tình vạn chủng. Tuy rằng tư thế hiện tại khá quái dị nhưng thế nào cũng không thấy không hợp.
Thật đáng tiếc, ta đến là muốn giai nhân cười, không ngại thành con chuột lẻn vào thạch động quỷ quái, tưởng khiến mỹ nhân động lòng, nhưng lại không thấy tình chàng ý thiếp đâu, mà tất cả nhu tình đều chuyển đến nam tử tuấn tú Tiêu Ti lúc nào không hay!
Không phải trên mặt ta viết ba chữ ‘coi tiền như rác’, không phải không để ý mỹ nhân mà là mỹ nhân đã có chủ!
Đây thực sự là một đả kích lớn, ta phong lưu tài hoa, tài trí hơn người, đã khiến bao nhiêu hoa đẹp phải đổ rạp, vậy mà cứ như vậy mà thảm bại! Sỉ nhục a sỉ nhục!
Kết quả là do hoảng hốt mà vấp phải một sợi dây trăng ngang đường, suýt nữa hôn mặt đất, thái dương đau đớn, trong lòng ai thán…
Ngay khi ta đang kêu trời thì nghe thấy âm thanh rít trong không khí! Đâm sau lưng!
Nguyên lai sợi dây kia là công tắc của bẫy! Chẳng lẽ ta vong ở đây? Ta nghĩ đến cuộc sống thanh niên tươi đẹp đầy hứa hẹn bên ngoài, ta không muốn phải chết không lý do trông hầm của lão già Bàng Cát!
Tâm hoảng, ta nhắm chặt hai mắt, trong lòng nghĩ hoàng khí một đời! Nghĩ đến nhân sinh phải trải qua tiền kiếp, để rồi lưu thành một tác phẩm muôn đời! Còn có…còn có… cái gì nữa a!
Bên tai ‘đương đương đương’ một trận giòn tan, sờ sờ tay, ngực, hoàn hảo là không bị gì, ta hé một con mắt, chỉ thấy trước mắt là hai bóng dáng, kiếm chém trong không khí, đem vũ tiễn rơi đầy trên mặt đất.
Trên mặt đất có một tấm lụa trắng, mặt trên có một vết máu, mơ hồ chính là vật bên trái của giai nhân Y Y. Mà lúc này mỹ nhân vẫn đang ung dung, nhếch mi, khoé môi quyến rũ, môi hé mở, nhẹ nhàng phun ra một chữ không gì sánh được