Hàn Vũ Thiên tới được một khe rãnh cực kì sâu, đây chính là Tử Vực trong truyền thuyết, nằm giữa Hoàn Thi và Nam Cương đúng như lời đồn.
Hiện tại là ở giữa trưa nên không có hiện tượng gì phát sinh, chỉ có thể thấy nó giống như một cái vực sâu không đáy bình thường vậy.
"Xem ra phải đợi tới hoàng hôn mới có thể nhìn được một chút Tử Vực thay đổi như thế nào."
Hàn Vũ Thiên ngồi ở một gốc cây có bóng mát, hắn khoác lên một bộ áo choàng và ôm một cây gậy vào trong lòng, nhắm mắt chờ tới hoàng hôn.
Từ trêи trời cao lại xuất hiện rất nhiều lưu quang hạ xuống Tử Vực, tụ hợp lại là một đám người trẻ tuổi.
Trong đó có người áo trắng và người thanh y lúc trước cứu Hàn Vũ Thiên ở Lang Lăng, bọn họ vẫn là một nhóm người đó nhưng tu vi đã rất tiến bộ tới cấp độ Thánh Nhân trung, thượng, viên mãn rồi.
"Kẻ đó hình như lúc trước chúng ta chưa thấy thì phải."
Người áo trắng tò mỏ chỉ về kẻ khoác áo choàng ngồi dựa lưng vào gốc cây.
"Chắc là nghe tin chúng ta tới Tử Vực để làm nhiệm vụ, nên ở đây chờ cầu khẩn đi chung ấy mà."
Thanh niên thanh bào hừ lạnh có chút không xem người khác ra gì, người áo trắng lắc dầu bắt đầu ra lệnh cho đệ tử khác đốt lửa.
Gió thổi lá rụng khiến cho khung cảnh chỗ Hàn Vũ Thiên ngồi có chút đẹp đẽ, hắn ngước lên nhìn trời cũng đã sắp lặn.
"Thời gian cũng cận kề rồi."
Hàn Vũ Thiên đứng dậy chậm rãi chống gậy bước đi.
"Hắn di chuyển kia."
Thanh niên thanh bào đang uống rượu đột nhiên chú ý tới chuyển động của kẻ bí ẩn liền nói.
"Ngươi cứ mặc kệ hắn đi, chúng ta tới là vì làm nhiệm vụ."
Thanh niên áo trắng thở ra một hơi xua tay, đúng lúc này từ phía xa bay tới kiếm quang.
Nhóm người mau chóng tránh né, may mắn thoát khỏi một kiếp nạn, bọn nhìn lại chính là một nhóm người khác.
Bọn họ có vẻ đông hơn và không có ý tốt gì, người áo trắng hừ lạnh nói:
"Các ngươi là ai?"
Một nữ tử trong đó bước ra nụ cười e thẹn giả tạo nói:
"Bọn muội tới là muốn hỏi, các huynh có phải là người của Hoàn Thi quốc?"
Nam tử áo trắng ôm quyền nói:
"Tại hạ là hoàng tử Hoàn Thi quốc, Thi Tố, vị thanh bào này là Thi Lâm vương gia của Hoàn Thi quốc."
"Ồ, vậy thì đúng rồi, bọn ta là Tam Sát Điện, theo yêu cầu của khách tới để giết người."
Nữ tử kia ánh mắt hung ác không tiếp tục nói chuyện nữa, 2 nhóm người lao vào đấu nhau kịch liệt, Hàn Vũ Thiên ở gần đó chẳng thèm quan tâm biến động.
"Hoàn Thi pháp, Thi Nô."
7 người trong nhóm người Hoàn Thi phát động pháp ấn kì lạ, từ trong không gian trữ vật của bọn họ triệu hội ra một cái quan tài.
7 cái quan tài bật nắp ra ở bên trong là 7 cái xác cương thi tản ra khí tức không thua kém gì Thánh Nhân trung kì.
Tử lan rộng khiến cho Hàn Vũ Thiên cũng phải chú ý tới, hắn thật sự rất kinh ngạc khi thấy được cương thi lại chính là thi nô.
Cương thi không hề hiếm thấy trong vũ trụ này, bọn nó luôn hoành tẩu phá hoại khắp nơi, nhưng đều bị những người gọi là pháp sư truy lùng khắc chế.
Cương thì có phẩm cấp phàm nhân và tu luyện, phàm nhân chỉ là hút máu người bình thường, sợ mặt trời chẳng dám ló mặt.
Loại tu luyện thì là cực kì đáng sợ, pháp lực cao cường cùng thân thể bất hoại, ngày đêm đều có thể tung hoành ngang dọc, tu vi càng cao bọn chúng càng có những thủ đoạn giết người tàn bạo, vì vậy cương thi là thứ nhân tộc căm hận nhất.
"Hừ, mau dùng tới khôi lỗi đi."
Nữ tử lập tức ra hiệu cho 7 người khác, 7 người kia toàn thân áo nâu lập tức tế ra 7 đầu khôi lỗi khác nhau, nhân, ma, yêu đều có đủ.
Khôi lỗi là một trong những hình thức tu luyện phổ biến, sau kiếm đạo, đan đạo, khí đạo.
Hàn Vũ Thiên chỉ nhìn sơ qua lại không quan tâm, hắn đứng ở đó chờ xem biến hóa của Tử Vực.
Một đạo huyết kiếm xoẹt ngang qua, Hàn Vũ Thiên hơi ngã người về phía sau tránh được, 4 sợi tóc trắng bị đứt lìa chậm chậm rơi xuống đất.
"Ồ, ta lỡ tay."
Nữ tử kia vẻ mặt ngay thơ cười nói, Hàn Vũ Thiên không nói gì bàn tay vung lên.
Một cái cự trảo to lớn ập xuống phía nữ tử của Tam Sát Điện, Hàn Vũ Thiên lại chém tới một đạo bạch quang.
Hai bên tấn công khiến nữ tử kinh hãi không thôi, Hàn Vũ Thiên chưa thấy đủ liền ngưng tụ thêm ma tiễn bắn tới.
Nàng ta thấy mình không có khả năng tránh thoát liên tế ra pháp bảo hộ thân, ầm một tiếng khói bụi tiêu tán.
Nàng ta định chạy thì đã bị bóp cổ nâng lên không trung, Hàn Vũ Thiên tràn đầy sát khí nói:
"Ngươi vừa nãy làm ta mất 4 sợi tóc đấy."
Hắn có 4 điều cấm kỵ mà bất cứ ai phạm vào đều nhất định phải chết, thứ nhất là hại tới thân nhân, bằng hữu, thứ 2 là ảnh hưởng tới lợi ích, thứ 3 là những món vũ khí hắn ưa thích, thứ 4 là làm hỏng tóc của hắn.
"Chỉ là 4 sợi tóc thôi, về sau có thể mọc lại, cho ta xin lỗi."
Nàng ta trán đầy mồ hôi lạnh không dám phản kháng, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Rụng 4 sợi tóc, vậy ta sẽ lấy đi 4 thứ khác của ngươi."
Ánh mắt tràn ngập sát khí lòng bàn tay hiện một chữ phá, ấn vào ngực nàng ta khiến tu vi Thánh Nhân trực tiếp bị phế.
"Không!"
Từng sợi linh khí thoát ra khỏi cơ thể khiến nàng ta thống khổ gào lớn.
"Thứ nhất chính là tu vi."
"Thứ 2... là mắt phải của ngươi"
Hắn dùng 3 ngón tay banh mắt phải của nàng ra, không chút lưu tình mà móc con ngươi ra khỏi.
"Ah!"
Không còn tu vi thì việc bị móc trực tiếp một mắt như vậy khiến nàng đau đớn.
"Tiếp theo là mắt trái."
Tiếp tới hắn móc thêm con mắt còn lại của nàng, nước mắt đã thay vào đó là một dòng máu tươi.
Hai tay thọt vô miệng nàng lấy ra chiếc lưỡi, khiến nàng đau khổ không thể nào la hét được nữa.
"Thật là tàn ác."
Mọi người chết lặng không thể tin được vào mắt mình, một kẻ tưởng chừng không đáng nhắc tới, lại cường đại và tàn ác tới như vậy.
"Đa tạ đã giúp một tay."
Thi Tố ôm quyền với Hàn Vũ Thiên nói, hắn xua xua tay chống gậy rời đi nói:
"Ta chỉ là giết những kẻ làm ảnh hưởng tới mình thôi, không cần để ý tới."
Hoàng hôn buông xuống thì Tử Vực lại phát ra hào quang kì quái, âm u mờ mịt như đường tới âm tào địa phủ vậy.
Hắn nhanh chóng phóng ra khí tức bao trùm lên khuôn viên 1000 dặm xung quanh, Thánh Nhân viên mãn cực hạn là 600 dặm, vậy mà Hàn Vũ Thiên lại có thể phát huy cực hạn đó lên tới 1000 dặm.
Sâu trong Tử Vực tồn tại một loại lốc xoáy với vô số tinh sa bay lượn xung quanh, khí tức bên trong còn có 2 loại vô kì quái.
Thứ nhất là khí tức nhẹ dịu dễ chịu mà thuấn túy, tượng chưng cho bình minh.
Loại thứ 2 là âm u hung tàn phá diệt mọi thứ đại diện cho hoàng hôn.
2 loại khí tức thay phiên nhau triển lộ 2 thời điểm khác nhau, tuyệt đẹp mà cũng cực kì nguy hiểm.
Tu sĩ không phải Thánh Tông ít có thể sống sót khi bước vào Tử Vực, hiện tại chính là hoàng hôn khí tàn bạo hưng thịnh nhất, nếu tu sĩ ngu xuẩn nhảy vào e là sẽ bị phanh thây.
"Ra là vậy, mọi thứ lại càng trở nên huyền bí rồi đây."
Hàn Vũ Thiên mỉm cười ma uy ập xuống toàn thân bốc lên hắc ám.
Hình dáng Minh Tước lúc trước ở hoàng thành một lần nữa triển lộ, hắn tung cánh dùng tốc độ cực nhanh lao xuống Tử Vực.