Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 117: Hàn Diệp.



Hàn Vũ Thiên bước đi trêи con đường đầy cỏ xanh, hắn đang không biết phải làm như thế nào tiếp theo.

Vừa mới tới vẫn còn rất xa lạ, chẳng thể biết phương hướng nào mà đi, cảnh đẹp ở đây không có gì để bàn.

"Đứng lại, ngươi có vật gì quý giá mang ra đây."

Một nhóm người nhỏ mặc y phục cổ xúy chặn đường hắn.

"Ồ, ta vừa nghĩ ra mình nên làm gì rồi."

Thân hình lóe lên đã bẻ cổ kẻ đứng đầu, Hàn Vũ Thiên tiếp tục lướt qua 4 người còn lại, họ rất nhanh đều bị giết rất thảm.

Hắn ngồi xổm xuống phất tay lên liền có hắc khí bay lượn thôn phệ mấy cái xác kia, một cái ma trảo thu lấy 5 linh hồn xòe ra trước mặt Hàn Vũ Thiên.

Hắn liếc sơ qua lấy một cái linh hồn có nhiều hiểu biết trong đó, trực tiếp một ngụm thôn phệ lấy ký ức.

"Vậy là tu vi ở đây gọi tên Túc Mệnh?"

Hàn Vũ Thiên hơi kinh ngạc sau đó đã hiểu một vài chuyện, hắn nhanh chóng hướng về phía tây mà bước đi.

Ký ức hắn vừa thu được, chỉ có phía tây là có thành trì hơi phát triển một chút, ít ra là vượt xa cái thành gỗ lúc trước vài phần.

Pháp lực trong cơ thể đang thổ nạp thiên địa để khôi phục, vừa bay vừa chậm rãi khôi phục pháp lực.

Với tốc độ này mà tới thành trì kia thì chắc cũng đủ để hắn khôi phục hơn một nửa pháp lực a.

Cùng lúc đó ở một nơi xa xôi có một vòng xoáy từ trêи trời xuất hiện, một bóng đen hai tay cầm hai cái xác như tấm khiến chắn.

Có lẽ người này đã dùng kẻ khác làm khiên ngăn chặn hoàng hôn khí đánh tới, nhưng trêи người hắn vẫn là rỉ máu chịu tôn thương không thua kém gì Hàn Vũ Thiên.

Chỉ khác là kẻ này còn giữ được ý thức, hắn thôn phệ 2 cái xác trong tay sau đó khập khiển bước đi.

"Hóa ra vẫn còn một không gian khác."

Nụ cười thâm độc lộ ra rất rõ không chút che giấu, bóng lưng khập khiển đầy yêu dị.

Vạn Niên cung, Kiều Nguyệt Nga không hiểu vì lý do gì đã bị một cây cổ thụ giảm vào trong thân cây.

Nàng ấy bất tỉnh không thể cử động được, ý thức của nàng mơ hồ vẫn còn tồn tại và nghe được tiếng của những người xung quanh.

"Chuyện này là thế nào? Thiếu cung chủ đang bị gì vậy?"

Quản sự và trưởng lão nhìn một lúc lâu có vẻ bối rối, Giao lão xuất hiện vung tay nói:

"Yên lặng đi, chuyện này không được cho bất kì ai biết."

Một tháng sau cổ thụ nhốt Kiều Nguyệt Nga đã được cố lên tầng tầng phong ấn và trở thành cấm địa của Vạn Niên.

Phong ấn không cho ý thức của nàng ấy tản ra, tránh sau này bình phục lại mất đi một phần trí nhớ, cũng là truyền vào cho nàng từng đợt linh khí để duy trì sự sống.

Bởi vì Giao lão và Hàn Vũ Đạo đã thấy được sinh mệnh của Kiều Nguyệt Nga mỗi ngày đều giảm đi một ít, nếu cứ như vậy sau nhiều năm sẽ là chết đi.



7 năm trôi qua cũng là ở dưới gốc cổ thụ ấy, lại nghe một tiếng khóc trẻ con, một đứa bé trái 2 màu tóc kì lạ.

Màu trắng và đỏ pha trộn với nhau nhìn thật không bình thường, Giao lão kinh ngạc nói:

"Đây là có chuyện gì?"

Kiều Nguyệt Nga như có gì đó thúc đẩy, nàng nghe được âm thanh trẻ con đang khóc, nó không ồn ào mà lại ấm áp tới lạ thường.

"Sao ngươi lại khóc? Ta thấy ngươi thật tội nghiệp, ngoan nào đừng khóc."

Ý thức của nàng truyền vào được trong đứa bé, nó như nghe được âm thanh ấy liền cười tươi như hoa.

"Ô, thật là kì lạ, tại sao nó mới khóc, bây giờ đã cười tươi như được mùa rồi."

Hàn Vũ Đạo kinh ngạc bế đứa bé lên, ngay cả lão không hiểu vì sao khi bế nó lên, lại cảm thấy một cơn ấm áp không hiểu lý do ập tới.

"Đứa bé này tính như thế nào đây? Lão gia."

Giao lão có chút lo lắng nói, Hàn Vũ Đạo khoác khoác tay nói:

"Không sao, ta sẽ đem nó về Hàn gia nuôi dưỡng, việc này chỉ có ta và ngươi biết thôi."

Giao lão nhẹ gật đầu, cả 2 người phong kín nơi đây lại sau đó rời đi.

"Đại gia gia trở về."

Một đám nhóc Hàn gia chạy ra vui mừng tiếp đón đại gia gia, một đứa trong đó tò mò hỏi:

"Gia gia, người đang ôm thứ gì vậy?"

Hàn Vũ Đạo hiền từ hạ thấp đứa bé cho mấy tộc nhân nhỏ xem.

"Quao, là một đứa trẻ dễ thương a."

"Gia gia, đây là con của vị tiền bối nào vậy?"

"Phải đó, phải đó là của ai vậy gia gia."

Hàn Vũ Đạo thở dài nói:

"Đứa trẻ này sinh ra đã mồ côi rồi, gia gia nhặt được nó ở bên đường, thấy tội nghiệp nên đem về đây."

"Cái lão già này, xương yếu không sợ bồng thêm đứa này sẽ gãy lưng mà chết sao?"

Hàn Xuyên bước tới ôm đứa bé vào trong tay, Hàn Vũ Đạo như trút được gánh nặng liền dùng tay đấm đấm cái lưng nói:

"Phải rồi ha, ta đâu còn khỏe mà bồng đứa trẻ này như tiểu Thiên năm đó chứ."

Đột nhiên từ phía sau một bàn tay vỗ lên lưng Hàn Vũ Đạo, một cơn đau kịch liệt truyền tới.



Hàn Tuyên phe phẩy quạt cười rất là tươi xuất hiện, từ trêи trời 2 quyền nện lên đầu hắn.

"Đừng có giỡn kiểu hỗn xược như vậy!"

Âm thanh của Hàn Tống và Hàn Vận Lai vang lên cùng lúc, 2 quyền nện Hàn Tuyên lúng xuống đất.

Hàn Vũ Đạo ôm cái lưng đau không ngưng rêи thảm, cũng may là Hàn An ở gần đó liền tới chữa lưng cho lão.

Hàn Vũ Đạo lúc trẻ trong khi chiến đấu đã bị thương nặng ở sống lưng, dù không chết nhưng di chứng mang lại chính là cả đời này.

Hàn Vũ Thiên cũng không còn cách chữa chỉ có dùng pháp lực như là cây nẹp mà cố định lưng cho Hàn Vũ Đạo, hắn vì là cung chủ nên trăm công ngàn việc, đã truyền phương thức trị lưng này cho Hàn An và Hàn Phúc.

Khi bọn họ thay ca trực đều có thể ở trong Hàn gia, nếu đại gia chủ lại tái phát ở lưng liền có thể cứu chữa nhanh chóng.

"2 huynh mạnh tay thật."

Hàn Tuyên cả người bầm dập đứng lên nói, Hàn Tống giơ quyền lên nói:

"Đại ca lưng vốn không tốt, ngươi lại dám vỗ vào, sợ mình chưa nhiều tội sao?"

Hàn Tuyền cười cười đi lại bóp vài cho Hàn Tống nói:

"Đệ nào có, chẳng qua là xem thử lưng của đại ca có ổn không thôi, nếu không thì gọi Hàn An tới chữa ấy mà."

Hàn Vận Lai lao tới vỗ vào ngực của Hàn Tuyên, làm hắn bay ra phía xa đập vào tượng.

"Ồ, ta xem thử ngực của đệ có khỏe không, nếu xương có bị gì thì để Hàn An chữa giúp."

Hàn Vận Lại hừ lạnh nói, Hàn Tuyên từ trong đống đất đá giơ ngón cái lên.

"Không biết 2 lão gia chủ này, một ngày phá không biết bao nhiêu cái tường rồi nhỉ?"

"Chắc là vài cái đi."

"Hàn gia từ lúc quật khởi e là đã mấy ngàn cái tường được thay rồi đây."

"Ngũ gia chủ có phải là đang luyện Kim Can Bất Hoại không?"

Một nhóm tộc nhân trong bóng tối không khỏi cười khổ trước sự phá hoại của nhị vị gia chủ này.

"Được rồi, đại ca đã đặt tên cho đứa bé chưa?"

Hàn Tuyên bồng đứa bé đang ngủ say hỏi, Hàn Vũ Đạo vuốt râu gật gật đầu nói:

"Ta nhặt nó ở dưới một gốc cây, đặt tên là Hàn Diệp đi."

Đứa bé nghe xong liền bật cười, nó có vẻ rất thích cái tên này.

"Ha ha ha, nhìn nó cười tươi chưa kìa, chắc là rất thích tên Hàn Diệp."

Tiếng cười của đứa bé làm thay đổi cả không khí của Hàn gia, từ yên tĩnh đã trở nên vui nhộn hơn rất nhiều rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.