Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 118: Họ Hà bất bại.



Ở trong thế giới Tử Vực, chỉ vừa mới trôi qua 3 tháng, Hàn Vũ Thiên ở trong thành trì đang tham gia một sân đấu.

"Này, ngươi đoán xem Đại Túc họ Hà kia có thắng được Đại Túc Mệnh Phù Hoan không?"

"Không chắc, nhưng ta cá là tên họ Hà kia rất mạnh, 2 tháng nay đã là kẻ bất bại rồi, vật ngã biết bao nhiều người như vậy, một cách dễ dàng."

"Ờ đúng rồi, họ Hà kia thật sự lợi hại lắm, cứ tưởng là heo con dễ chết, nhưng nhìn xem chính là giả heo ăn thịt hổ ấy."

"Giả heo ăn thịt hổ thì sao? Đại Túc Mệnh chính là Đại Túc Mệnh, một tên họ Hà làm sao có thể so sánh?"

Một kẻ khác bước tới cao ngạo lấy ra một bao linh thạch to sau lưng, đặt hết lên chỗ cá cược Đại Túc Mệnh Phi Hoan.

Mọi người đang khen tên họ Hà cũng đột nhiên đổi gió đặt hết vào Phi Hoan.

Tên họ Hà mà mọi người nhắc tới chính là Hàn Vũ Thiên, hắn dùng tên giả là Hà Vô Thi để đi ngao du khắp nơi, màu tóc cũng là màu trắng đen.

Hắn tham gia không cần giải thưởng là tiền tại danh vọng, mà chỉ cần mạng người mà thôi.

Hấp thu càng nhiều tu sĩ cường đại thì tuổi thọ của hắn sẽ sớm ngày khôi phục, hai tháng này đã có 56 mạng người chết dưới tay hắn, phần thưởng cá cược chính là mạng của kẻ bại trận.

Nhiều kẻ tự cao không để Hàn Vũ Thiên vào trong mắt, liều lĩnh đánh tới kết cục đều chết thảm.

"Hà Vô Thi và Phi Hoan mời bước lên trêи đài."

Một trung niên đứng ở giữa đài đấu hô to tên của 2 thí sinh cuối cùng, Phi Hoan mặc một bộ giáp sắc khi đi nghe tiếng lạch cạch của kim loại va chạm.

Cơ thể cao to lực lưỡng và thiếu một con mắt trái, không nói tu vi của hắn đã là Đại Túc Mệnh, nếu bàn về thể chất thôi thì vượt xa mấy người chuyên tu nhục thể ở Tô Lăng giới.

Mấy tháng này Hàn Vũ Thiên thu thập được rất nhiều thông tin, cũng biết được những kẻ nơi đây thiên sinh đã là Thánh Nhân, không cần tu luyện rồi độ kiếp cực khổ như người ở Tô Lăng giới.

Người nơi đây thể chất và pháp lực vượt xa Thánh Nhân rất nhiều, một người ở đây có thể đánh với 5 vị Thánh Nhân cùng cấp, nếu là đại cường giả thì có thể đấu đến hơn chục người a.

Hà Vô Thi bước lên dáng vẻ anh tuấn hút hồn nữ nhân, hắn chấp tay sau lưng bình thản mà đi lên võ đài.



"Phi Hoàn chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng là 100 ức linh thạch, Hà Vô Thi thắng sẽ được mạng của đối thủ, đối kháng bắt đầu!"

Trọng tài nói xong liền phóng đi mất sợ rằng mình sẽ bọ mạng ở đây.

Phi Hoan chậm rãi cất bước tới trước mặt Hà Vô Thi nói:

"Ta thử một chút, họ Hà bất bại có bao nhiêu bản lĩnh."

Một quyền từ bên phải đấm thẳng tới, Hà Vô Thi lạch người sang trái, tay phải nắm chặt thành quyền đấm chéo tới phía mặt Phi Hoan.

Răng của Phi Hoan bay trêи nền đất cùng với ngụm máu tươi, hắn vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Hà Vô Thi nắm lấy cánh tay còn chưa thu về kia, mượn lực nhảy lên một cước từ phía trêи hạ xuống vai Phi Hoan.

Sàn đấu phía dưới chân Phi Hoan rạn nứt khói bụi tiêu tán, một kẻ được cho vững như bàn thạch bị một cước này làm cho quỳ gối.

"Graaaaaa!"

Phi Hoan không thể tin được, cự quyền dùng toàn lực vung tới phía trước, Hà Vô Thi mỉm cười khinh miệt, một cái ma trảo từ trong hư không xuất hiện, kéo chân của Hà Vô Thi xuống để hắn tránh được một quyền toàn lực kia.

Hà Vô Thi chân vừa chạm đất đã lao tới vung đầu gối vào bụng của Phi Hoan, miệng hắn phun ra nước bọt thật sự rất thê thảm.

Đây là lần đầu tiên chiến giáp và nhục thân hắc bị tổn thất nhanh như vậy, những kẻ trước đây tốn ít nhất cũng vài canh giờ mới có thể.

"Ngươi! Chết đi!"

Phi Hoan cơ thể nổi lên cơ bắp kinh người, bắt đầu phát triển to mấy trăm trượng, áo giáp trêи thân cũng vỡ vụn rơi xuống.

"Thái Sơn Phi Quyền!"

Một quyền nện xuống mang theo sự phẫn nộ tột độ của Phi Hoan, Hà Vô Thi hóa thành Thâm Uyên Ma Thể.

Bàn tay hóa thành quyền mang theo hắc ám đánh tới một quyền nặng nề của Phi Hoan.

"Điêu trùng tiểu kĩ."

Hà Vô Thi ánh mắt lóe lên sự tàn độc tới cực hạn, một quyền mang theo áp lực to lớn đè ép xuống kháng đài, những kẻ xung quanh không trụ được liền khụy chân xuống.



Áp lực khủng khϊế͙p͙ như đưa bọn họ dịch chuyển xuống đáy biến vậy, ngũ tạng như muốn vỡ ra hít thở cũng nặng nề.

Hai quyền va chạm ầm một tiếng Phi Hoan đã hóa thành một bãi thịt vụn ở giữa hư không, hắc khí cuộn trào thôn phệ toàn bộ.

Khí tức Thánh Nhân viên mãn của hắn lại khôi phục như lúc ban đầu, không còn rớt xuống thượng kì như trước.

"Gì chứ? Đại Túc Mệnh."

"Chính là Đại Túc Mệnh không sai!"

"Hắn là che giấu tu vi của mình, đợi đến lúc đánh với Phi Hoan mới toàn lực bộc phát."

"Một con quái vật, thật là kinh khủng."

Đám người xung quanh bây giờ mới phát giác được, Hà Vô Thi này là một kẻ bí ẩn khó dò, chỉ với tính cánh kì quái ấy đủ để bọn họ sợ hãi trong vô thức, bây giờ lại còn thêm tu vi nữa thì có thể xưng là đại cường giả rồi.

"Lênh bài của ta đâu?"

Hà Vô Thi nhìn về phía tên trọng tài trầm giọng hỏi, trọng tài run rẩy dâng lên một cái lệnh bài bằng đá, trêи đó khảm một chữ Trụ cùng với khí tức đặc thù.

Hắn tham gia cuộc chiến này là để tới được Trụ Hư thành, nơi đó sẽ có vòng đối kháng cường đại hơn và nhiều tu sĩ mạnh hơn để Hà Vô Thi thôn phệ.

"Trụ Hư thành ở phía nào?"

Hắn nhìn tên trọng tài trầm giọng hỏi, trọng tài quấn quýt nói:

"Ngài đi thẳng từ cổng phía đông, sau 10 ngày tới được thành trì đá ở đó, lập tức sẽ có yêu thú đưa ngài tới Trụ Hư thành."

Hà Vô Thi gật đầu không nói hai lời tốc độ chạy tăng vọt, trong chớp mắt đã rời khỏi thành này.

Bọn họ ngơ ngác nhìn về phía đông chỉ thấy khói bụi nhất lên một đường cao mấy chục trượng, tốc độ chạy khủng khϊế͙p͙ như vậy ai mà ngờ được.

Chỉ có tên chủ cá cược là không quan tâm gì hết, chỉ lo hốt một đống của cãi ở trêи bàn mà cười đắc ý không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.