Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 122: Trụ Hư thành.



"Con mẹ gì vậy?"

Một đệ tử trong bóng tối nghe được từ đầu tới cuối lời của Hàn Vũ Thiên nói, sững sờ tới mức không thể tin được.

Hắn dùng trận pháp giam cầm linh hồn là để tạo ra bạo loạn trong Vạn Niên cung và làm thanh danh đại giảm, vậy mà tên cung chủ ấy lại mượn trận pháp của hắn còn lưu lại để giải quyết bạo loạn, còn khiến thanh danh của Vạn Niên cung tăng vọt.

Ai ai cũng đang truyền tai nhau Vạn Niên cung tuyển chọn đệ tử nghiêm ngặc, thí luyện nhận được tài nguyên vô hạn rất được lòng của các tán tu bên ngoài.

Điều này không nằm trong sự tính toán của hắn, cũng không nghĩ tới cung chủ vẫn còn một đạo tàn ảnh tồn tại, điều này khiến kế hoạch của hắn đã có chiều hướng méo mó thất bại.

"Cung chủ, vì sao ngài lại xuất hiện?"

Ở đại điện các cao tầng đều cung kính quỳ một chân trêи đất, Hàn Vũ Thiên sắc mặt trầm xuống nói:

"Bạo loạn vừa này suýt chút nữa khiến uy danh Vạn Niên cung tuột giảm, cũng may kẻ tạo ra đợt bạo loạn lần này còn để lại trận pháp, mượn nhờ nó để phản lại kế hoạch."

Giao lão thở ra một hơi nhẹ nhõm nói:

"Vậy lão nô sẽ đi dọn dẹp trận pháp ấy."

Hàn Vũ Thiên ra hiệu cho lão dừng lại nói:

"Không, ngươi phải mở rộng nó hơn nữa, đệ tử Vạn Niên cung mới tin những lời ta nói trước đó."

Giao lão nhẹ gật đầu không có ý kiến, Hàn Vũ Thiên ngồi chống cằm thở dài nói:

"Cẩn thận một chút, đợi khi ta trở về sẽ tìm cách tiêu diệt triệt để những con sâu mọt này."

Hắn chuẩn bị biến mất thì nhớ ra một việc nói:

"Khi ta thức tỉnh cảm nhận được Hàn gia có khí tức lạ thường, thể xác và linh hồn chưa tới 8 tuổi lại có pháp lực hơn người."

Giao lão chấp tay nói:

"Thưa chủ nhân, đó là Hàn Diệp được đại gia chủ nhặt về nuôi."

Hàn Vũ Thiên nhướng mày cười nói:

"Mang nó tới đây."

Một lúc sau Hàn An đã dẫn Hàn Diệp tới trước đại điện, đứa trẻ hiếu kì nhìn xung quanh thì thấy ai cũng là quỳ một chân cung kính trước người ngồi ở chủ vị.

"Hàn ca ca, hắn là ai? Sao lại dám ngồi ở ghế của cung chủ đại nhân vậy?"



Hàn Diệp chỉ tay về phía Hàn Vũ Thiên, Hàn An lạnh sóng lưng liền thấp giọng nói:

"Chính là cung chủ đại nhân đó."

Hàn Diệp nghe vậy liền không hỏi gì nữa mà chạy lại gần hơn, nó nghiêng đầu quan sát hắn một lúc rồi lắc đầu.

"Ngươi lắc đầu cái gì?"

Hàn Vũ Thiên có chút hứng thú hỏi đứa trẻ, Hàn Diệp cười cười nói:

"Diệp nhi nghĩ cung chủ phải là một trung niên, không nghĩ tới ngài lại trẻ tới vậy."

Hàn Vũ Thiên dùng thần thức quét qua một chút nói:

"Ngươi có muôn tu luyện không?"

Hàn Diệp gật gật đầu ánh mắt long lanh như sao trêи trời, Hàn Vũ Thiên chỉ cần quét thần thức liền biết tình trạng của Hàn Diệp gặp là gì rồi.

Đó gọi là pháp lực bị tắt nghẽn không thể lưu thông hoàn chỉnh trêи khắp cơ thể, những người bị như vậy cũng chỉ có thể tìm một món pháp bảo để làm vật truyền pháp lực vào trong đó.

Để giúp pháp lực lưu thông dễ dàng và có thể tu luyện, những người này có một điểm yếu chính là mất đi pháp bảo lưu thông liền thành phế nhân, tu vi cả đời sẽ chậm chậm tan biến nếu mất pháp bảo bản mệnh.

Hàn Vũ Thiên nâng tay lên tùy tiện lấy một cây bút và nghiêng mực ở gần đó, hắn hài lòng nhẹ gật đầu nói:

"Ngươi rất là đặc biệt, nên sẽ có 2 pháp bảo bản mệnh, nhớ kĩ luôn mang theo nó bên người thì ngươi mới có thể tu luyện, sau khi ngươi 18 tuổi thì quay lại đây, khấu đầu trước chiếc ghế này 3 cái, ta sẽ xuất hiện chỉ điểm cho ngươi."

Hàn Vũ Thiên nói xong tay điểm vào trong thức hải của Hàn Diệp kéo ra một mạch pháp lực bị tắc nghẽn nhiều nhất, kết nối với nghiêng mực.

Tiếp theo đó tay nắm vào linh hồn liên kết với cây bút, mượn linh hồn dẫn động pháp lực truyền cây bút.

Cuối cùng pháp lực được lưu thông qua bút và nghiêng mực, tu vi của Hàn Diệp đột nhiên tăng lên Thiên Cảnh sơ giai.

Bút và nghiêng mực cũng trở thành pháp bảo bản mệnh của hắn, tu vi pháp bảo là Viên Cảnh thượng kì.

"Đa tạ cung chủ!"

Hàn Diệp quỳ xuống cung kính lạy một cái, Hàn Vũ Thiên xoa xoa đầu của Hàn Diệp rồi mỉm cười nói:

"Tận lực với Vạn Niên cung, chính là trả ơn cho ta."

Hàn Diệp sắc mặt sáng lên liên tục gật đầu, đứa trẻ ôm bút và nghiêng mực vui vẻ rời khỏi đại điện.



Hàn Vũ Thiên hóa thành những đóm sáng sau đó biến mất.

Ở bình nguyên Trụ Hư, Hàn Vũ Thiên tiếp nhận tin tức từ đạo tàn hồn mình để lại ở Vạn Niên cung, hắn thở dài ra một hơi nói:

"Che đậy cũng thật kĩ."

Hắn ngồi ở một chiếc xe được điêu khắc bằng gỗ, nhưng người bị buộc vô xe ngựa lại không phải là yêu thú, mà chính là 6 tu sĩ Túc Mệnh.

Bọn họ là muốn cướp của Hàn Vũ Thiên, đáng lý ra toàn bộ đều phải chết, nhưng hắn thấy được 6 người họ tốc độ khá nhanh.

Nên bắt trói biến thành tọa kỵ kéo xe, bọn họ chạy rất nhanh lại còn rất nghe lời, chỉ một ánh mắt của Hàn Vũ Thiên thôi thì liền biết mình cần tăng tốc.

"Trụ Hư thành thật không tồi."

Hàn Vũ Thiên thấy phía xa một thành trì cao trăm trượng rộng mấy chục dặm liền có chút hài lòng.

Thành này không khác mấy so với hoàng thành ở Nam Cương, lính gác và trận pháp thì khỏi cần nói đủ biết đã vượt xa Nam Cương vài phần.

Lính gác cổng thấy được một màn kinh hãi, đây là đầu tiên bọn họ thấy được có kẻ dùng nhân tộc để kéo xe.

"Như vậy là thế nào?"

"Một chuyện trái đạo như vậy cũng dám làm ra?"

"Khốn khϊế͙p͙!"

Xe ngựa vừa dừng 6 người kéo xe liền khom lưng, quỳ gối và nằm rạp tạo thành bật thang cho Hàn Vũ Thiên chậm chậm bước xuống.

"Các ngươi đợi ở bên ngoài này."

Hàn Vũ Thiên vung tay liền xuất hiện 6 cái bình nước, bình nước này tản ra hương thơm là lạ, khiến các binh lính ai cũng không kềm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt.

"Đa tạ, chủ nhân."

Sáu người liên tục dập đầu không có chút ý tứ không thuần phục nào, đều rất ngoan ngoãn như là tọa kỵ vậy.

"Ta tới Trụ Hư là để tham gia thứ này."

Hàn Vũ Thiên giơ lên lệnh bài khiến mấy tên lính kinh sợ, một vị tướng quân thấy được liền sợ hãi chạy tới biểu lộ cung kính nói:

"Mời khách quý vào trong Trụ Hư thành, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngài."

Trụ Hư thành bề ngoài nhìn rất bình thường chỉ được cái to lớn, nhưng vào bên trong rồi mới thấy nơi đây khung cảnh tuyệt đẹp phồn hoa, khiến cho người ta chỉ muốn cả đời sống ở trong này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.