Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 71: Tàn sát.



Hoa văn sáng rực thôi động một luồng sức mạnh nào đó trong lòng đất, trung tâm trận pháp bắt đầu rạn nứt, sau đó là trồi lên một luồng linh khí thiên địa kinh người, ngay cả Hàn Vũ Thiên cũng có chút giật mình.

Hắn thôi động một pháp bảo mình cất giấu bấy lâu này ở trêи đỉnh cung điện Vạn Niên, ánh sáng huyền diệu dẫn động linh khí hội tụ về phía Vạn Niên cung.

Từng đợt tựa như sóng kính ồ ạt ập tới, nồng đậm đến mức đã hóa làm chất lỏng, Hàn Vũ Thiên ngồi xếp bằng ở đó nhắm mắt hấp thu linh khí như sóng trào này.

Từng cái từng cái đệ tử và quản sự, trưởng lão cũng đều nhắm mắt ở phía trêи hấp thụ linh khí, mấy vị thiếu cung chủ cũng là nhắm mắt hấp thu một lượng linh khí khổng lồ này.

Đoạn Tình viên hóa ra mấy bóng người đi tới xếp bằng hấp thu linh khí, Tiêu Nhiên ánh mắt lại có chút tiếc nuối nhưng cũng chỉ thở dài lắc đầu.

Nàng tiếc nuối không phải là vì không hấp thu được linh khí như sóng kình kia, tiếc nuối chính là một nơi yên bình như Bát Quan thành này, đã chỉ còn một mảnh phế tích thôi.

Linh khí phát sáng tới 7 ngày sau mới hoàn toàn biến mất, nhìn lại thì từng hòn đảo của Vạn Niên cung đều đã mọc đầy linh hoa dị dược, là do tác động của linh khí mà sinh.

Hàn Vũ Thiên mở mắt ra có một cổ khí tức nồng đậm phiêu miễu, hắn đã đột phá Vũ Cảnh thượng kì, cũng có thể là kẻ vô địch trong cùng cảnh giới.

Hắn chấp tay sau lưng đạp không mà đi, đệ tử Vạn Niên cung bắt đầu đưa mấy đứa trẻ và Tiêu Nhiên từ trong Đoạn Tình viện lên Vạn Niên cung.

Hắc hổ ở phía xa một mồi lửa liền thiêu cháy Bát Quan thành, hắc viêm cuộn trào thiêu đốt đống phế tích.

Hàn Vũ Thiên đạp không đi vào trong Vạn Niên cung, nơi nhốt đám người Hàn gia.

"Tổ phụ, ta không muốn làm điều này, nhưng vì bất đắc dĩ thôi."

Hàn Vũ Thiên bàn tay hóa ra một màn sáng xuyên quá đầu của Hàn Vũ Đạo, hắn kéo ra một đoạn ký ức tựa như những đoạn tranh trêи tấm vài dài vậy.



Hắn dùng Âm Sát khí xóa đi những đoạn ký ức lúc trước, cũng dùng Âm Sát làm bút vẽ lên từng đoạn ký ức mới, tất nhiên đó là ký ức giả nhưng được Âm Sát vẽ lên thì cả đời này họ sẽ tin đó là sự thật.

Sau một khoảng thời gian hắn cũng đã thay đổi hoàn toàn ký ức của mọi người trong Hàn gia, thứ còn thiếu chính là Huyền Ảnh thạch giả để cho Kiều Nguyệt Nga thôi.

Hàn Vũ Thiên hấp thu vô số tài nguyên do hoàng tử Hồ Vân mang tới, không quá 3 tháng toàn bộ đã bị thôn phệ sạch sẽ.

Một thân tu vi chí thiên chí thánh, khí tức phiêu miễu của Thiên Vũ Cảnh làm cho người khác vô cùng sợ hãi, vượt tới tầng 9 Vũ Cảnh từ xưa tới nay rất ít người có thể làm được, yêu nghiệt hạng đầu chưa chắc có thể vượt tới.

Kiều Nguyệt Nga cũng trong khoảng thời gian này cũng đã đau buồn tột độ, nàng điên cuồng muốn lao tới Nam Quan thành để giết tên thánh chủ kia.

Huyền Ảnh thạch mà Hàn Vũ Thiên chuẩn bị chính là bốn vị thánh chủ Đông, Tây, Nam, Bắc liên hợp tiêu diệt Bát Quan và Vạn Niên.

Cung chủ Vạn Niên tự bạo để bảo toàn cho Vạn Niên cung chạy thoát, truyền chức vị cung chủ lại cho Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng bước tới nhìn Kiều Nguyệt Nga đang giao thủ với Triệu Diễm Lệ, tuy nàng liên tục rơi vào hạ phong nhưng vẫn cố sức để vượt qua.

Hàn Vũ Thiên híp mắt lại hóa thành tử quang bay tới, một kiếm của Kiều Nguyệt Nga đâm vào ngực phải của hắn.

"Vũ Thiên!"

Nàng ấy con ngươi co rút lập tức rút thanh kiếm ra, chạy lại xem xét vết thương ở đó.

"Trút giận xong rồi thì bình tĩnh lại một chút, chúng ta cần thời gian để gia tăng thực lực của Vạn Niên cung, sau đó mới có thể chinh phạt bọn chúng."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười vỗ vai nàng an ủi, từ trong Vạn Niên cung xuất hiện một luồng ánh sáng.



"Cung chủ, cuối cùng họ đã chuẩn bị xong."

Mạch Liên cung kính chấp tay nói, Hàn Vũ Thiên kéo tay Kiều Nguyệt Nga vào trong cung điện.

Hàn Vũ Thiên đi tới bốn cái vòng tròn khác nhau, hiện tại nó đang mở không gian liên thông với vùng đất bên kia.

"Cung chủ, chúng tôi chuẩn bị xong rồi, hiện tại phải trở về đây."

Âm thanh từ trong cái vòng không gian vang lên, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Trở về đi."

Hàn Vũ Thiên đợi một canh giờ thì toàn thân kϊƈɦ hoạt một cái đại trận, triệu hoán bốn đầu khổng tước từ bốn vị thiếu cung chủ.

Bốn con khổng tước chia làm bốn hướng chui vào trong vòng tròn không gian, mỗi con đều đi tới Đông Quan, Tây Quan, Nam Quan và Bắc Quan.

Bắt đầu một cuộc thảm sát quy mô lớn, theo sau đó là ma trảo ngập trời của bốn vùng thiên địa.

"Đó là thứ gì vậy?"

Mọi người đều chỉ về phía những cái ma trảo đang bay múa và một con khổng tước dẫn đầu điên cuồng tàn sát dân thường.

"Hôm nay, chúng ta sẽ tàn sát hết bọn chúng."

Hàn Vũ Thiên ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào từng cái vòng không gian đang truyền ra tiếng kêu thảm thiết của người dân và tu sĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.