6 ngày sau, Vạn Niên cung đã đổ tới trung tâm Nam Quan thành, trận pháp ở đây đã chuẩn bị xong chỉ chờ liên thông với Vạn Niên cung là có thể dẫn động linh khí lên Vạn Niên cung.
Hàn Vũ Thiên một cái nhấc tay liền thôi động linh khí từ dưới lòng đất phun trào lên, đệ tử Vạn Niên cung lại tiếp tục được dịp hấp thu linh khí nồng đậm để đột phá.
Từng nhóm đệ tử tu vi lại có tiến triển mà không cần tới tài nguyên số lượng lớn để bồi dưỡng tu sĩ nữa.
Hàn Vũ Thiên cũng từ cột mốc này mà đạt được Chí Tôn Vũ Cảnh, Chí Tôn Vũ Cảnh đạt được thiên địa nguyên kiếp, nếu vượt qua một kiếp chí tôn này sẽ đạt được vạn pháp bất xâm.
Mọi pháp tắc của Thánh Nhân đều vĩnh viễn không thể tổn thương hắn, vượt qua kiếp này đứng ở Vũ Cảnh có thể dùng kiếm nghệnh Thánh Nhân thiên hạ.
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng bước từng bước lên không trung, lôi vân cuồng cuộn hóa ra vô tận sấm chớp đùng đùng gào thét, tựa như thiên đạo ghét bỏ sinh mệnh này tồn tại muốn hủy diệt đi vậy.
Đạo lôi kiếp đầu tiên hạ xuống, nhưng đã bị ma trảo chặn lại, chỉ một đạo này bị chặn lại thôi đã khiến trời đất ngày càng vang lên tiếng sấm phẫn nộ kinh người.
Đạo thứ hai mạnh hơn 10 lần đạo trước giáng xuống vẫn bị ma trảo đỡ lấy, Hàn Vũ Thiên từng bước đạp lên thiên không ngăn chặn lôi kiếp.
"Đây là muốn tranh phong với thiên đạo sao?"
"Sư tôn!"
"Cung chủ!"
Từng người đều là khϊế͙p͙ sợ tới tột cùng, mỗi một lần hắn ngăn được lôi kiếp thì thiên địa lại càng phẫn nộ, mặt đất rạn nứt nổi lên gió lốc thổi quét. — QUẢNG CÁO —
Lôi kiếp lần này không còn là màu lam như của bình thương, mà là một đạo huyết lôi đánh xuống.
Hàn Vũ Thiên con ngươi co rút hóa ra ma trảo to tựa thái sơn chặn lại, lôi điện ngưng tụ hóa thành màu trắng.
Một đạo đánh xuống cũng bị một cái đầu quỷ ngăn lại, tới một đạo tiếp theo là lôi kiếp màu hồng mạnh hơn bạch lôi trăm lần giáng hạ.
3 cái đầu quỷ và 6 cái ma trảo ầm ầm vỡ vụn mới có thể ngăn lại, một đạo tử lôi sáng rực cả thiên địa ngưng tụ.
"Ta chính là đợi thứ này, thành thì là cường giả tuyệt thế, bại thì thần hồn câu diệt!"
Hàn Vũ Thiên trực tiếp bay thẳng về phía tử lôi ở trong hắc vân cuồng cuộn.
Tử lôi này nếu hắn độ kiếp thành công thì không cần nói tới đột phá Thánh Nhân tiếp theo, chỉ đứng ở Vũ Cảnh cũng ngang bằng tuyệt đại đã số Thánh Nhân trong thiên hạ.
Nhưng còn nếu thất bại một đời tuyệt thế Thủ Hộ Vũ Trụ Giả sẽ chính thức bị diệt vong, luân hồi sẽ mãi mãi không còn có mặt hắn nữa, bụi về với bụi, đất về với đất.
Tử lôi như có linh tính gầm lên phẫn nộ vô tận giáng xuống, Hàn Vũ Thiên dùng thân hình đỡ lấy tạo ra một vụ nổ thổi quyết toàn bộ di tích trong Nam Quan thành bụi phấn.
Trận pháp hộ sơn rạn nứt tới thảm thương, linh khí cuộn trào thì bị quấy nhiễu muốn tiêu tán vào thiên địa xung quanh.
Tử quang chiếu rọi toàn bộ thổ quốc Nam Cương rộng lớn, ngay cả láng giềng cũng có thể thấy được tử quang tràn ngập thiên địa. — QUẢNG CÁO —
Tử quang tiêu tán mọi thứ trở lại bình thường trừ một mảnh thiên địa bị động đất, lốc xoáy và lôi điện tàn phá.
Bóng dáng của vị cung chủ bất khả chiến bại của bọn họ đã biến mất, từng người đều đơ người tại chỗ không biết phải làm như thế nào tiếp theo.
Kiều Nguyệt Nga gục xuống nước mắt lăn dài, chỉ trong một năm nàng đã mất đi hai người quan trọng nhất trong đời mình.
Nàng hai tay che miệng không dám tin được, cũng không dám hỏi thử những ngươi xung quanh đây là mơ hay là thật?
"Thành thì là cường giả tuyệt thế, bại thì thần... hồn... câu... diệt."
Triệu Lệ Diễm, Trương Tuân Vinh và Thanh Hiên gục xuống ánh mắt đờ đẫn không chút cảm xúc, hay nói đúng hơn bọn họ không biết biểu lộ cảm xúc như thế nào cho phải.
Vui mừng? Buồn bã? Hận thù hay phẫn nộ? Hàn Vũ Thiên là ngọn núi mà bọn họ muốn vượt qua nhất, nhưng hiện tại đã bị một thứ lợi hại hơn như thiên đạo đánh nát, ai sẽ là núi cao chắn trước mặt họ để họ có động lực vượt qua đây?
Mạch Liên, Luân Chi, Hồng Thiên và Thải Thuận Nhi đều không kềm được nước mắt chỉ biết quỳ ở nơi đó thôi.
Hỷ, Nộ, Ai, Ố thì đứng ở đó như không có gì có thể lây động cảm xúc của bọn họ.
Tiêu Hạo thì ở một gốc nhìn viên ngọc đang tản ra ánh sáng mở nhạt, đây là viên đá sinh mệnh mà hắn và Hàn Vũ Thiên đã trao đổi, viên đá này vụt tắt ánh sáng thì tức là Hàn vũ Thiên đã không còn trêи thế gian.
"Bản cung chủ chưa chết, các ngươi lại khóc lóc ầm ỉ rồi." — QUẢNG CÁO —
Một bóng người từ trêи cửu thiên hạ xuống, Hàn Vũ Thiên lúc này đã là một thanh niên tuấn mỹ tới cực điểm, hắn từng bước tản ra khí tức hư ảo cường đảo.
Sinh mệnh thạch mà Tiêu Hạo cầm cũng là phát ra ánh sáng càng thịnh hơn trước mấy phần.
"Cung chủ."
"Sư tôn."
Một đám người nhanh chóng lau nước mắt vẻ mặt lại trở nên tươi cười hơn trước, Kiều Nguyệt Nga trực tiếp chạy tới ôm hắn.
Toàn bộ mọi người kinh ngạc không thôi, nàng ta đang là môi áp môi với cung chủ.
Hàn Vũ Thiên trừng lớn mắt cũng không thể tin vào mắt mình, hắn đẩy Kiều Nguyệt Nga ra thân hình chớp động ôm lấy nàng.
"Ngươi tính làm người chủ động sao?"
Hàn Vũ Thiên cũng đáp trả nàng một cách thô bạo hơn, mọi người nhắm mắt lại xem như mình đã bị mù.