Hàn Vũ Thiên bước tới trước mặt lão già bạch bào, hắn không vội giết chết lão mà bẻ tứ chi đứt lia khỏi thân thể, dùng ma khí khảm vào tim hắc từng đợt đau khổ.
"Ngươi có muốn thử cảm giác nửa nhân nửa ma không?"
Hàn Vũ Thiên ánh mắt lại tàn ác vô cùng, không đợi Trương Quang cầu xin đã ném lão vào miệng quỷ sau lưng.
Thân hình lập lòe hóa ra vô số ma trảo chộp lấy cổ năm vị Vũ Cảnh cường giả khác, hắn nâng tay lên khắc vào tim của họ từng luồng ma khí rồi ném vào mặt quỷ phía sau.
"Ngươi thả tên Trương Quang ra, chính tay ta phải giết được hắn."
Nữ xác ướp phẫn nộ chỉ tay về phía Hàn Vũ Thiên, hắn chấp tay sau lưng nói:
"Một cái oan hồn còn chưa đủ tư cách ra lệnh cho ta đâu, cút đi."
Nàng ta nghe được rít lên phẫn nộ hóa ra vô tận sa tiễn hướng về phía Hàn Vũ Thiên, hắn thì híp mắt vẻ mặt vẫn không chút cảm xúc.
"Ngươi chết thay hắn đi."
Nữ xác ướp gào thét sa tiễn phóng tới không thấy đoạn cuối, Hàn Vũ Thiên điểm vào hư không rồi biến mất, xuất hiện lần nữa là ở phía sau con cự xà.
Ma trảo nắm lấy đuôi con cự xà xoay vòng vòng như chong chóng rồi ném về phương xa.
Mặt quỷ khổng lồ liên tục hút lấy sinh mệnh bên trong Tây Nam Quan, từng cái từng cái đều là linh hồn oán hận, nhưng cũng bị nuốt mất.
Toàn bộ sinh mệnh trong thành không một ai sống sót, mặt quỷ mới bắt đầu phun ra một cái bóng đen mặc bạch bào, Trương Quang ánh mắt chỉ có một màu đen che phủ toàn bộ.
Sắc mặt trắng bệch tản ra ma khí khắp người từ đầu tới chân.
"Ta... ta là thứ gì vậy?"
Quang Trương nhìn hai bàn tay của mình lòng như sụp đổ, lão cảm nhận được thứ tà đạo mà suốt đời này lão hận thù đang chảy trong cơ thể.
"Ngươi hiện tại chính là một thứ tạp chủng, người không ra người, ma không ra ma."
Hàn Vũ Thiên nhìn Trương Quang thì vẻ mặt có chút hài lòng, nhưng lão thì nước mắt chảy xuống nói:
"Ngươi giết ta đi, đừng để ta sống như một con quái vật."
Quang Trương như mất kiểm soát vừa sợ vừa hận, lão tự dùng kiếm đâm vào tim của mình, moi tim ra nhìn rất ghê tởm.
Hàn Vũ Thiên cười như không cười nói:
"Thân thể này chính ngươi muốn tự sát đều sẽ không thể, phải là một người mang sức mạnh thuần dương chi thể xuất thủ, mới giúp ngươi tìm tới được cái chết, còn không ngươi vẫn sẽ mãi mãi tồn, dù cho Tô Lăng diệt thì ngươi vẫn còn."
Quang Trương quỳ xuống ở đó vẫn là bất lực moi tim ra, nhưng quả tim này như vĩnh viễn tồn tại ở đó vậy, hết lần này tới lần khác đều khôi phục nguyên vẹn.
"Trương Quang, nộp mạng đi."
Cự xà rít gào từ lòng đất trồi lên nuốt lấy Trương Quang, lão ta bị nuốt sắc mặt không thay đổi.
"Nếu đã không thể bị xóa bỏ, vậy ta sẽ dành cả đời này để kiềm hãm ngươi."
Ma khí cuộn trào Trương Quang phá một cái đầu chui ra, nữ xác ướp cũng là rít gào rời khỏi thân thể cự xà, nàng hóa ra một thanh kiếm rỉ sét, Trương Quang thì lấy ra trường thương âm u.
Cả hai lão vào đánh nhau tới điên cuồng, Hàn Vũ Thiên nhìn hai sinh vật bất tử bất diệt đánh nhau lại có chút hài lòng.
Một kẻ vì oán hận mà hóa thành cát trêи sa mạc này, bất tử bất diệt, một kẻ thì bị Hàn Vũ Thiên hóa ra bộ dáng người không ra người, ma lại không ra ma, cũng là bất tử bất diệt.
Bọn họ đánh nhau có lẽ là Tô Lăng giới này sụp đổ, vẫn chỉ có hai người họ tồn tại không thôi.
"Ta lại làm một cái đại trận dẫn động linh khí vậy."
Hàn Vũ Thiên xem tới phát chán mới đi tới trung tâm thành, hắn liên tục kết ấn tạo ra từng cái trận đồ kì quái.
Vạn Niên cung lúc này cũng đã tới được biên giới, bão cát liên tục khiến cho Vạn Niên khó mà di chuyển trêи cao nổi, nên bọn họ hạ thấp gần với mặt đất và cũng cứ cao thủ xuống dưới chấn thủ, bởi vì yêu thú phía dưới có thể tùy thời tấn công vào Vạn Niên.
Hàn Vũ Thiên sau khi đột phá thi triển trận pháp cũng đã nhanh hơn trước, hắn vẫn là ung dung tự tại mặc cho khí tức của 2 người kia liên tục khuấy đảo nơi này.
Trời cao lại xuất hiện mấy bóng người kì lạ, bọn họ là một nhóm nhỏ tu sĩ khí tức gần giống Vũ Cảnh.
"Nơi này lại có 2 người đang chiến đấu sao?"
Một lão già chiến giáp trong đó hơi híp mắt nhìn xuống phía dưới, bọn họ thật có chút kinh ngạc nhìn chiến trường phía dưới.
"Dù là Vũ Cảnh nhưng sức chiến đấu này có thể sánh ngang với ngụy Hóa Thần ở Tiên giới."
Một tu sĩ trẻ tuổi ở trong đó lại rất ngạc nhiên nhìn phía dưới, bọn họ đảo mắt nhìn một chút thì thấy một thanh niên tóc trắng đang ngồi kết đại trận.
"Đó là những dòng ký tự gì vậy?"
Một trung niên cau mày sắc mặt khó coi hỏi, lão già chiến giáp nói:
"Hẳn là văn tự thời thượng cổ đi."
Từng bóng người lao thẳng xuống phía Tây Nam Quan, bọn họ chính là dò xét tình hình nơi đây, nếu như đối phương chỉ có 3 người thì thừa cơ hội này vây công, giết được kẻ nào thì lời được kẻ đó.
Khí tức cuộn trào đè ép xuống làm Trương Quang và nữ xác ướp dừng tay, Hàn Vũ Thiên không thèm chú ý tới dù chỉ một chút.
Không nói lời nào đã tách ra bao vây 3 người vào giữa, lão già chiến giáp cười nói:
"Có lời trăng trối gì không?"
Hàn Vũ Thiên phất lờ lời nói của lão già chiến giáp thản nhiên nói:
"Mấy tên Nguyên Anh tu sĩ và 2 tên ngụy Hóa Thần, Tiên giới đã hạ phàm rồi hử?"
Lão già chiến giáp sắc mặt hơi đổi, hiển nhiên lão không nghĩ tới thân phận của mình bị bại lộ nhanh như vậy.
"Thì sao chứ? Dù sao các ngươi cũng sắp chết rồi."
Một tu sĩ Nguyên Anh trẻ tuổi kiêu ngạo nói, Hàn Vũ Thiên chậm rãi đứng dậy khí tức tản ra cười nói:
"Tới lượt ngươi lên tiếng sao?"
Lão già chiến giáp khi vừa nhận thức được điều gì liền thấy Nguyên Anh trẻ tuổi kia đã bị ma trảo kéo tới phía trước Hàn Vũ Thiên.