Lúc về đến nơi, người An Tưởng dính đầy nước mưa. Cả người cô ướt sũng, đi như người vô hồn. Cô yên lặng đứng nhìn dáng vẻ của mình qua gương thang máy. Trong gương, mái tóc cô ướt, dính vào nhau, hai mắt khóc sưng hết cả lên, mặt cô tái nhợt, môi tím tái vì lạnh.
Mặc Mặc mà thấy thì sẽ hỏi cô.
An Tưởng đang hoảng hốt thì điện thoại của cô rung lên. Là Bùi Dĩ Chu gọi cho cô.
Cô do dự vài giây rồi bấm nút từ chối cuộc gọi, sau đó nhắn tin cho anh.
[Mặc Mặc đang ngủ, em không tiện nhận điện.]
Không cần nghĩ cũng biết giọng của cô lúc này chẳng dễ nghe chút nào, Bùi Dĩ Chu nhạy cảm như vậy, anh mà nghe nhất định sẽ hỏi nọ hỏi kia. Cô chẳng biết nên giải thích như nào, tốt nhất cứ giấu đi.
Sau khi An Tưởng gửi tin nhắn đi xong, Bùi Dĩ Chu trả lời rất nhanh: [Anh vừa mới họp xong, một dự án ở nước ngoài của công ty anh xảy ra chút chuyện, anh đang trên đường đến sân bay, đang định bảo em không cần mang đồ ăn tối đến cho anh nữa.]
An Tưởng nhắn lại: [Được, anh đi cẩn thận nhé.]
Bùi Dĩ Chu: [Chắc anh phải đi một thời gian đấy, chờ anh về nhé.]
An Tưởng trả lời: [Vâng.]
Cô buông điện thoại xuống, đứng trước cửa một lát. Chờ sau khi ổn định lại cảm xúc cô mới lấy chìa khóa mở cửa ra, nhẹ nhàng đi vào trong để không làm ồn đến con mình.
Trong phòng khách không có ai, có tiếng động trong nhà vệ sinh. Có lẽ Mặc Mặc đang đi vệ sinh.
An Tưởng nhân cơ hội này lẻn vào trong, rút mấy tờ giấy nhanh chóng lau vệt nước trên mặt.
“Mẹ đi đâu thế?”
Giọng nói đáng yêu của An Tử Mặc truyền đến từ phía sau. Quả nhiên cậu nhóc vừa tỉnh ngủ, đến mắt còn chưa mở ra.
Người An Tưởng cứng đờ, cô không quay đầu lại, giả vờ bình tĩnh giải thích: “Mẹ đi giao nước cho khách, nhưng trên đường về gặp mưa nên mới làm lỡ thời gian.”
“Vâng.” An Tử Mặc ngẩng đầu nhìn hai mắt cô, thấy chỗ kỳ lạ, “Sao giọng mẹ lại như này?”
Giọng cô như giọng người mới khóc xong, nói không tròn tiếng.
An Tưởng biết con mình nhạy cảm, nhưng cô không ngờ cậu quan sát tỉ mỉ đến vậy. Cô càng đờ người hơn, cố gắng bình tĩnh nói: “Không sao đâu, có lẽ mẹ dính mưa nên bị cảm.”
Nói xong, đúng là cổ họng cô cảm thấy khó chịu thật. An Tưởng che miệng lại ho vài tiếng.
An Tử Mặc nhíu mày lại, “Thế mẹ đi vào nhà vệ sinh thay quần áo với tắm rửa qua đi.”
“Ừ.” An Tưởng giả vờ lấy tay lau nước mắt trên mi, thật ra là cô muốn che mắt mình lại, không để An Tử Mặc phát hiện ra mình vừa khóc.
Trong tiệm trà sữa còn một bộ quần áo sạch, An Tưởng cầm lấy nó vào trong phòng tắm. Cô mở vòi hoa sen lên, lại tiếp tục khóc nức nở dưới vòi nước xối xả.
Cô rất thích anh Trạch.
Trong cuộc sống vốn u ám, cô đơn và tối tăm của cô, anh chính là nguồn sáng, là sự dịu dàng duy nhất cứu lấy tâm hồn cô. Bây giờ sự dịu dàng ấy lại biến thành một con dao sắc bén đâm thọc vào trái tim cô làm nó chảy máu đầm đìa. Cô đau đến nỗi không thể nói nên lời, chỉ đành âm thầm nuốt nước mắt đau đớn và căm hận của mình vào trong bụng.
Làn nước ấm phun xối xả, An Tử Mặc đứng ngoài cửa cảm thấy có chuyện gì đó kỳ lạ. Vì hai người cách nhau quá xa nên cậu cũng không biết bên trong có chuyện gì. Cậu chỉ có thể chắc chắn rằng An Tưởng đang không vui.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy không vui?
An Tử Mặc không hiểu được, cũng không nghĩ ra. Cậu ngồi ở cửa phòng tắm, yên lặng chờ An Tưởng ra. Dáng ngồi của cậu như một con cún con vậy.
An Tưởng khóc một lúc lâu mới ổn định được cảm xúc của mình. Cảm xúc đau khổ của cô cũng bị cuốn trôi phần lớn theo dòng nước. Cô lấy khăn nhúng vào nước nóng sau đó đắp lên hai mắt của mình, tuy vậy mắt cô vẫn rất sưng, nhưng với tính cách của Mặc Mặc, có lẽ cậu cũng sẽ không truy hỏi quá kỹ chuyện này đâu.
An Tưởng không khỏi cảm thấy may mắn, có lúc bị thiếu mất cảm xúc cũng không phải là không tốt.
Cô lau khô tóc, mặc quần áo vào rồi ra khỏi phòng tắm. Cô vừa mở cửa ra thì một cơ thể nhỏ nhắn xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào chân cô.
“Mặc Mặc?” An Tưởng cúi đầu xuống, vô cùng bất ngờ.
An Tử Mặc bò từ dưới đất dậy, chỉnh to âm lượng của thuật đọc tâm.
[Mặc Mặc ngồi chỗ này chờ mình từ nãy hả?]
[Có phải thằng bé đã nhận ra cái gì rồi không?]
Suy nghĩ cuối cùng của An Tưởng làm mày An Tử Mặc nhăn chặt, cậu ngửa đầu hỏi: “Có phải ai bắt nạt mẹ không?”
An Tưởng ngẩn ra, lắc đầu: “Không có ai bắt nạt mẹ.”
[Mặc Mặc đúng là thần đồng.]
[Chắc chắn lúc nãy thằng bé đã nghe thấy mình khóc.]
“Thế sao mẹ lại khóc?”
“Thôi được rồi, đúng là có người bắt nạt mẹ thật.” An Tưởng biết mình không thể lừa được cậu nhóc, thẳng thắn nói, “Người đặt nước chính là người xấu, mẹ ghét họ.”
Mấy gương mặt nhanh chóng hiện ra trước mắt An Tử Mặc.
Cậu hiểu ra vấn đề, sau đó ánh mắt cũng tối đi, “Thế bọn họ bắt nạt mẹ như nào?”
An Tử Mặc không phải là mấy bạn nhỏ bốn tuổi chẳng biết cái gì. Mấy người đàn ông đó vừa nhìn là biết chẳng phải là cái thứ gì tốt, nhìn vào cũng thấy ghét. Cũng không phải không có khả năng bọn họ thấy mẹ cậu hiền rồi muốn bắt nạt mẹ cậu.
Nghĩ vậy, nắm đấm của An Tử Mặc bắt đầu cứng lên.
Vẻ mặt của cậu nhóc trông rất buồn cười, tâm trạng đang tồi tệ của An Tưởng cũng tốt hơn một chút.
“Không có đâu, mẹ thấy bọn họ là mẹ rời đi luôn, không cho bọn họ cơ hội bắt nạt mẹ.”
“Thế sao mẹ lại khóc?”
“……”
Nhìn dáng vẻ không có được câu trả lời hợp lí thì sẽ không rời đi của An Tử Mặc, An Tưởng im lặng.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói, “Mẹ vô tình nghe được bọn họ nói xấu mẹ.”
Suy nghĩ cùng lời nói của cô giống nhau, vì thế An Tử Mặc không nghi ngờ gì nữa.
Cậu chỉ không hiểu tại sao An Tưởng lại khóc thôi.
Với An Tử Mặc mà nói, những người nói xấu cậu chẳng qua sự ghen với trí thông minh và sự giỏi giang của cậu mà thôi. Đời trước cậu bị mẹ mình mắng chẳng ít lần, nhưng An Tử Mặc đều nghe tai nọ qua tai kia, vì thế những lời đó chẳng ảnh hưởng gì đến cậu cả.
Bởi sao ư? Chỉ có những người có năng lực yếu kém, đầu óc ngu dốt mới dành thời gian để nói xấu người khác sau lưng. Vì vậy cần gì phải chấp những người như thế?
Nếu là trước kia, An Tử Mặc sẽ châm chọc An Tưởng hoặc là mặc kệ cô.
Nhưng mà…
An Tử Mặc nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt đỏ lên vì khóc của An Tưởng. Cậu mím môi, chạy chậm tới ghế sô pha, cầm điện thoại lên.
An Tưởng không biết cậu nhóc định làm gì, yên lặng đứng chờ cậu.
An Tử Mặc mở Baidu ra tìm: Cách để an ủi con gái.
Có rất nhiều kết quả hiện ra.
An Tử Mặc nhanh chóng lướt qua chúng một lần sau đó tắt điện thoại đi, quay lại chỗ An Tưởng.
An Tử Mặc nghiêm túc nói như robot không có tình người: “Bản chất của nền kinh tế thị trường chính là cạnh tranh, thành công hay thất bại đều là nhờ kỹ năng. Liên tục học hỏi, tự nâng cao và hoàn thiện bản thân mới có thể thành người đứng trên vạn người, bước l3n đỉnh thành công.”
An Tưởng: “……”
Thấy cô không nói lời nào, An Tử Mặc tiếp tục méo miệng nói: “Cuộc đời ngắn ngủi, không cần phí thời gian đấu võ mồm.”
An Tưởng: “……??”
“Tức giận nhiều sẽ hại cho sức khỏe.”
An Tử Mặc đọc gần hết nội dung mình vừa đọc được cho An Tưởng nghe. Nhưng An Tưởng nghe xong cũng chẳng tỏ thái độ gì. An Tử Mặc không nản lòng, cậu định đi tìm thêm một ít, dù sao mấy thứ này cũng chẳng thiếu trên mạng.
Cuối cùng An Tưởng cũng hiểu được cậu nhóc đang muốn làm gì. Cô chớp mắt, nhỏ giọng khàn khàn hỏi: “Mặc Mặc… con đang dỗ mẹ sao?”
Cô nhớ con mình đã từng nói rằng cậu không biết dỗ người khác.
Vì thế, cậu nhóc cố ý đi tìm mấy thứ này để dỗ cô.
An Tử Mặc lạnh lùng quay đầu đi, gương mặt nhỏ vô cùng vênh váo: “Mẹ có thể nghĩ như thế.”
Phòng khách yên tĩnh. Ánh mắt An Tưởng dần mờ đi, mũi cô nhức lên, nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống.
Mí mắt An Tử Mặc giật giật.
Cậu dỗ xong cô lại như thế này hay sao? Kỹ thuật dỗ người của cậu lại kém đến mức này hả? Hơn nữa những thứ cậu đọc đều là các chuyên gia tình cảm nổi tiếng đã từng viết đấy. Giận thật! Đúng là mấy người tự nhận là chuyên gia tình cảm kia chẳng đáng tin chút nào. Tí nữa cậu phải đi khiếu nại họ mới được.
“Ơ…”
An Tử Mặc còn chưa kịp làm gì thì An Tưởng đã nhào qua ôm chặt lấy cậu.
[Mình có Mặc Mặc.]
[Không cần gì phải buồn nữa, mình có Mặc Mặc rồi.]
[Thằng bé là người duy nhất mình quan tâm trên đời này, chỉ có Mặc Mặc là người mình quan tâm thôi…]
An Tử Mặc đang định đẩy An Tưởng ra thì nghe được tiếng lòng của cô. Cậu từ từ thu tay mình lại, sau đó cẩn thận đưa tay ra sau lưng An Tưởng vỗ vỗ.
Như này… chắc có thể coi là cậu là người biết dỗ người rồi nhỉ?
An Tưởng ôm cậu một lúc lâu. Kỳ lạ là hôm nay An Tử Mặc lại vô cùng kiên nhẫn, ngoan ngoãn để im cho cô ôm.
An Tưởng buông con mình ra, lau nước mắt: “Mẹ xin lỗi, mẹ lại khóc rồi.”
“Không sao hết, mẹ đau lòng thì nước mắt sẽ tự động chạy đến tuyến lệ mà rơi ra, mẹ không cần xin lỗi con vì cấu tạo s1nh lý của cơ thể.” An Tử Mặc nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học cho An Tưởng.
Tuy rằng An Tử Mặc biết điều đó nhưng cậu chưa từng khóc bao giờ.
Một lần cũng không.
Ánh mắt của cậu có sự trưởng thành và chững chạc mà những đứa trẻ khác không có, nhìn qua trông cậu cũng rất đáng tin nữa. Đột nhiên An Tưởng thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều.
Cô xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con mình, “Ba con ra nước ngoài rồi nên tối nay anh ấy không qua đây được. Buổi tối hai mẹ con mình ra ngoài ăn nhé!”
Nghe câu này, An Tử Mặc thầm mắng Bùi Dĩ Chu không biết cố gắng trong lòng, thời khắc quan trọng như này lại đột nhiên buông tay. Nhưng nghĩ lại, như thế cũng tốt, lão già này cũng có lúc được việc đấy.
“Vâng!” Cậu nhóc gật đầu một cái thật mạnh, tung tăng đi lấy ba lô của mình.
Nhìn bóng dáng của An Tử Mặc, khóe môi An Tưởng từ từ cong lên. Cô đứng từ mặt đất dậy. Có lẽ do cô ngồi xổm một thời gian dài nên trước mắt cô đen sì, không chỉ vậy cô còn cảm thấy hơi choáng. Đợi một lúc lâu trạng thái đó mới hết, lúc này An Tưởng mới từ từ đứng lên.
Mưa bên ngoài đã dừng lại rồi. Màu đỏ của buổi hoàng hôn còn đỏ hơn lúc trước nữa, trải khắp bầu trời.
An Tưởng nắm tay con mình ra cửa. Hai người vừa mới xuống tầng thì một bóng dáng quen thuộc đập vào ánh mắt An Tưởng.
“Tưởng… Tưởng Tưởng.”
Anh ta gọi tên cô, vẫn dịu dàng như xưa.
An Tưởng không dừng chân lại, cô bắt xe rồi ngồi lên, không thèm quay đầu lại nhìn người kia, cứ giống như hai người chỉ là hai người xa lạ.
Dưới bóng hoàng hôn, mắt An Ngạn Trạch còn đỏ hơn so với màu trời.
Anh nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng anh không cảm thấy đau.
An Ngạn Trạch đứng yên một chỗ một lúc lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hướng An Tưởng rời đi. Cho đến khi có điện thoại gọi đến thì anh mới từ từ bấm nút nhận.
“Alo.” Giọng anh khàn khàn, mất tiếng cứ như vừa bị dao cắt qua.
“Cháu đánh Nhược Minh?”
“Vâng.”
“A Viễn bảo cháu đánh Nhược Minh vì con vợ loài người của Bùi Dĩ Chu? An Ngạn Trạch cháu có biết chừng mực hay không? Mau về nhà cho cô ngay!”
Thai Lan Nghi mắng đầy đầu An Ngạn Trạch, An Ngạn Trạch nắm chặt điện thoại, vô cảm nghe.
Anh ngắt điện thoại, lên xe lái thẳng về An gia.
An gia là gia tộc quỷ hút máu thuần chủng lâu đời nhất. Do quá ghét loài người nên ngày trước, lúc xây nhà An gia đã cố ý chọn nơi cách xa loài người, đến tận ngày nay vẫn chưa chuyển vị trí. An Ngạn Trạch đỗ xe trước cửa, từ từ đi xuống.
Ở giữa nhà, An Hòa Nguyên và Thai Lan Nghi đang ngồi với nhau. Bên cạnh là An Nhược Minh đã bị đánh sưng hết của mặt, An Bảo Châu và An Viễn đứng cạnh anh ta. Thấy An Ngạn Trạch đi vào, ba người không hẹn mà cùng co rúm cổ lại.
“Chú, cô.” An Ngạn Trạch chào hai người lớn xong thì lạnh lùng nhìn qua em mình. Lúc quay mặt đi thì anh khôi phục lại vẻ bình tĩnh hiền lành của mình.
An Nhược Minh ôm đầu, miệng vết thương của anh ta lại bắt đầu cảm thấy đau đau.
“Hôm nay cháu làm loạn ở Thiên Đô, người quản lý bên đó gọi điện thoại cho cô chú.” Ý của Thai Lan Nghi là bà cùng An Hòa Nguyên biết chuyện này không liên quan gì đến An Nhược Minh.
“Ngạn Trạch, ngày trước cháu có như vậy đâu? Cuối cùng thì mâu thuẫn phải lớn đến thế nào cháu mới có thể ra tay tàn nhẫn như này với em mình vậy?”
An gia rất quý trọng những thành viên quỷ hút máu thuần chủng nhà mình, nếu không An Hòa Nguyên và Thai Lan Nghi cũng không giữ hết con của anh chị mình ở chỗ mình để chăm sóc và nuôi nấng.
Trong số mấy đứa nhỏ, An Ngạn Trạch chính là đứa nhỏ làm hai người bọn họ tự hào nhất. Anh thông minh, xuất sắc, lại có được năng lực đặc biệt nhất của quỷ hút máu.
Vợ chồng An gia có lòng muốn bồi dưỡng, dạy dỗ anh thành người thừa kế, nhưng An Ngạn Trạch lại làm ra chuyện đánh em mình như này.
An Ngạn Trạch không nói gì, đứng sừng sững giữa nhà.
“Năng lực của con phải được truyền cho đời sau, chú không cho phép cháu được đến với loài người. Hành động như hôm nay của cháu làm chú và ba cháu không thể yên tâm giao công ty cho cháu được.”
Ánh mắt An Ngạn Trạch lấp lóe, “Là cháu sai.”
Thái độ nhận sai của anh khá tốt, hai người cũng không trách anh nữa, “Cháu xin lỗi Nhược Minh đi.”
An Ngạn Trạch nhìn về phía An Nhược Minh: “Hôm nay là anh không đúng. Anh có một căn nhà ở nước Anh, bây giờ anh tặng cho em, coi như là đền tội. Hơn nữa…” Anh cong môi, nụ cười mang theo chút quỷ quyệt, “Chỗ đó yên tĩnh, rất thích hợp để nghỉ ngơi.”
Hơi thở của An Nhược Minh thay đổi, những lời An Ngạn Trạch nói lúc trước lại vang lên bên tai anh.
An Hòa Nguyên không thấy có gì không hợp lý, vừa lòng gật đầu: “Nhược Minh, nếu thế thì cháu nhận lấy đi, lần sau đừng chống đối anh cháu nữa nhé!”
“Vâng… Vâng.” An Nhược Minh ôm đầu, giọng run run.
An Ngạn Trạch chào hai vợ chồng, lúc anh xoay đầu lại, nụ cười trên môi biến mất, trên mặt chỉ còn sự lạnh lùng và chết chóc.
Anh muốn khống chế An gia, nắm lấy An gia trong tay, loại bỏ tất cả những thứ bất lợi cho anh.
Trước khi anh làm được điều đó, anh phải giữ khoảng cách với An Tưởng, không để cho người khác biết sự tồn tại của cô. Nếu An Tưởng ở bên cạnh Bùi Dĩ Chu có thể an toàn thì anh sẽ tạm để cô ở đó.
Tưởng Tưởng…
An Ngạn Trạch thầm gọi tên cô trong lòng. Sau đó anh dừng chân quay đầu lại nhìn căn nhà chìm trong bóng hoàng hôn.
Anh đã từng nói, dù thế nào cũng phải bảo vệ Tưởng Tưởng.
Đó là lời hứa của anh, anh sẽ không bao giờ nuốt lời.
***
An Tưởng tắm mưa nên hôm sau cô sốt cao, không chỉ vậy cô còn bị đau ngực, ho khan không ngừng. Trạng thái của cô nặng hơn những lần trước rất nhiều.
Hôm nay nhà trẻ tổ chức hoạt động mừng Tết Thiếu nhi muộn cho các bạn nhỏ, bạn nào cũng phải đến trường.
Tay chân An Tưởng mất hết sức lực, cô không dậy nổi. May là An Tử Mặc không giống các bạn nhỏ khác cần mẹ phải chăm sóc. Cậu thay quần áo, đeo ba lô lên, trong túi cậu còn có tiền nữa. Đó là tiền An Tưởng đưa cho cậu, đột nhiên cô bị ốm nên chưa kịp chuẩn bị cho cậu cái gì.
Vài phút nữa là xe buýt đến rồi, An Tử Mặc đứng ở cạnh giường nhìn An Tưởng.
“Ơ, Mặc Mặc chưa đi học à?” An Tưởng cố mở mắt ra cười an ủi cậu nhóc, “Mẹ không sao đâu, ba con thuê dì giúp việc đến cho hai mẹ con mình rồi, tí nữa là họ đến.”
An Tử Mặc vẫn nhìn chằm chằm An Tưởng như cũ, cậu đứng im ở mép giường không chịu rời đi.
An Tưởng đẩy cậu, “Con đi học đi. Nhớ phải nghe lời cô giáo đấy.”
An Tử Mặc mím môi, xoay người rời đi.
Phòng ngủ yên tĩnh trở lại. An Tưởng nghiêng người ho khan, ngực cô co lại. An Tưởng xoa xoa ngực mình, nơi đó nóng đến bỏng tay.
Lúc cô mơ màng chuẩn bị ngủ lại thì có người đến gần.
An Tưởng tưởng người giúp việc nên nhắm mắt lại không nói gì. Một lát sau cô mới thấy có chỗ không đúng, quay đầu lại thì đối diện với cặp mắt xinh đẹp của con mình.
An Tưởng há hốc mồm vì kinh ngạc: “Xe buýt không tới à con?”
“Xe tới xong đi rồi.”
“…… Hả?”
“Con không cẩn thận để lỡ xe buýt, tài xế kia không định quay lại chở con nữa.” An Tử Mặc bỏ mũ và cặp sách của mình xuống, “Chẳng còn cách nào khác, nay con phải cố ở nhà chăm sóc mẹ rồi.”
Tuy cậu nói như vậy nhưng trên mặt cậu chẳng thể hiện chút sự miễn cưỡng nào.
An Tưởng mím môi bật cười.
Cô biết con mình rất quan tâm đ ến mặt mũi, không thèm vạch trần cậu nhóc. Cô vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của cậu, “Chờ Mặc Mặc lớn, có chân dài thì sẽ không lỡ xe buýt nữa.”
“Vâng, con sẽ cao hơn Bùi Dĩ Chu.” An Tử Mặc bò lên giường, ngày trước 14 tuổi cậu đã cao đến 1m75, chắc hẳn đến năm 18 tuổi cậu có thể cao tới 1m90.
An Tưởng không hiểu sao con mình cứ phải phân thắng thua với Bùi Dĩ Chu làm gì. Nhưng cô dịu dàng nhìn cậu, không nói gì nữa.
“Con đi nấu cháo ngao cho mẹ.”
“Hả?” An Tưởng lắc đầu, “Không cần đâu, dì giúp việc sẽ nấu cho mẹ.”
“Nhưng con muốn nấu cho mẹ.”
An Tưởng không nhịn được bật cười, “Con còn nhỏ, chưa nấu được đâu, nguy hiểm lắm.”
“Con muốn nấu.” Cậu nhóc lặp lại câu nói, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
An Tưởng thu nụ cười của mình lại, trong lòng cô cảm động, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô không tiếp tục từ chối cậu nữa, “Thế chờ dì giúp việc tới, để cô ấy quan sát, dạy con nấu và nấu cùng con được không?”
An Tử Mặc gật đầu, cậu lấy một quyển sách ở kệ sách ra rồi bò đến bên cạnh An Tưởng, “Con kể chuyện cho mẹ được không? Quyển “Bí quyết thành công của Wahl” nhé?” Nói rồi cậu dừng lại một chút, “Mà thôi, với chỉ số thông minh của mẹ thì chắc mẹ nghe không hiểu đâu.”
An Tử Mặc phân vân một lúc lâu, cuối cùng dùng hết dũng khí để lấy một quyển sách thiếu nhi có tranh minh họa ra.
“Để con đọc quyển “Thế nào mới là em bé ngoan” cho mẹ nhé.”
Không biết từ bao giờ ánh mắt của con cô đã có thêm tình cảm và sức sống.
Tuy rằng cậu không hoạt bát như những đứa trẻ khác, cũng không ngây thơ như các bạn bằng tuổi mình, nhưng cậu lại là người có tâm hồn đẹp nhất, đẹp hơn tất cả những người khác.
Đây là con cô.
Là đứa nhỏ cô mang thai chín tháng mười ngày rồi sinh ra.
“Mặc Mặc, nếu một ngày nào đó mẹ không còn nữa, con phải sống thật tốt.”
An Tử Mặc ngước mắt lên nhìn, không hiểu lời An Tưởng lắm.
Mắt An Tưởng bắt đầu rưng rưng, cô từ từ nói: “Con nhất định phải lớn, trở thành một người dịu dàng. Con phải sống có trách nhiệm, phải sống lương thiện, nhưng cũng đừng lương thiện quá, nếu lương thiện quá… thì người khác sẽ bắt nạt con.”
An Tử Mặc nhíu mày, ừ nhẹ một tiếng, mãi một lúc sau cậu mới trả lời: “Ừm, được, thế để con sẽ thử.”
An Tưởng cười cười sau đó nhắm mắt lại ngủ.
Dì giúp việc đã đến nơi. An Tử Mặc bỏ sách xuống, vào phòng bếp để dì giúp việc dạy mình nấu cháo.
Ban đầu dì giúp việc không đồng ý, dù sao thì việc nấu cháo này quá khó và nguy hiểm với các bạn nhỏ. Nhưng vì cậu bé luôn miệng nói muốn nấu cho mẹ mình nên dì giúp việc mới bất đắc dĩ đồng ý.
An Tử Mặc đứng lên ghế, làm theo hướng dẫn của dì giúp việc nấu cháo cho An Tưởng.
Cậu rất thông minh, học cái gì cũng nhanh. Nấu cháo cũng không ngoại lệ. Ngoài việc cậu chưa đủ cao dẫn đến tốc độ nấu còn chậm thì cậu tiến bộ rất nhanh.
Thành phẩm được ra rất nhanh, dì giúp việc không chờ nổi mà nếm thử một miếng.
Cháo được nấu trên lửa vừa, hạt gạo mềm dễ nuốt, ăn vào trong miệng rất ngon. Dì giúp việc không nhịn được giơ ngón tay cái cho An Tử Mặc: “Ngon lắm, cháu nấu giỏi thật đấy! Chắc chắn mai sau cháu sẽ giỏi lắm!”
An Tử Mặc được khen thì cong môi lên, không chút khiêm tốn: “Dì không cần nói sự thật hiển nhiên đâu.”
Dì giúp việc múc một bát cháo, đặt trên mâm đưa cho cậu: “Thế cháu tự mang vào cho mẹ mình đi.” Dù sao nồi cháo này cũng do tự tay cậu nhóc nấu, để cậu nhóc mang cho mẹ mình là hợp lý nhất.
An Tử Mặc gật đầu, cẩn thận bưng mâm. Đi được vài bước cậu quay đầu lại nói: “Thế dì giúp cháu gọi cho Bùi… ba cháu điện thoại, thử xem ba cháu xong việc chưa.”
Tuy rằng cậu không thích Bùi Dĩ Chu về chăm sóc An Tưởng, nhưng An Tưởng đang ốm khá nặng, rất cần một người lớn chăm sóc.
Dì giúp việc gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại.
Lúc này An Tử Mặc mới từ từ đi về phía phòng ngủ.
“Mẹ ơi, con nấu cho mẹ… cháo…”
Giọng c ậu nhỏ dần, hai mắt nhìn phòng ngủ mở to.
Choang ——
An Tử Mặc không bưng nổi mâm nữa, hai tay rời ra. Bát cháo rơi xuống đất, văng thẳng vào chân cậu nhóc. Cứ là chỗ bị cháo văng đến thì sẽ đỏ lên.
Nhưng An Tử Mặc không thấy đau.
Chút vết thương này chẳng là gì so với cảnh tượng cậu thấy trước mắt.
An Tưởng ngã trên giường, vệt máu trên khăn trải giường tạo thành một mảng màu đỏ lớn.
Cô nhắm hai mắt, không động đậy chút nào.
Mẹ cậu… chết rồi sao?
Vào lúc suy nghĩ này nảy ra, An Tử Mặc cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ.
Cậu không thể tin được, đầu óc tỉnh táo không còn khả năng suy nghĩ.
An Tử Mặc chưa từng như vậy bao giờ. Sốt ruột, hoảng sợ, không biết nên làm như nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc Mặc: Mẹ ơi! Mẹ mau mở mắt ra nhìn con mẹ đi!!
Tưởng Tưởng: Mẹ chưa chết đâu, mẹ còn có thể sống thêm mấy chương nữa _(:з” ∠)_