Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra của An Tưởng. Kết quả của cô không được lạc quan lắm, đó cũng chính là tình huống xấu nhất mà các bác sĩ dự đoán.
Đầu tiên Bùi Dĩ Chu giúp An Tưởng làm thủ tục chuyển viện, sau khi chuyển viên xong thì các bác sĩ có uy tín trong ngành sẽ vạch ra lộ trình điều trị cho cô.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Dĩ Chu gác lại tất cả công việc của mình, không rời An Tưởng nửa bước. Ban đầu An Tử Mặc cũng không định đi học, nhưng An Tưởng sợ ngày nào cậu nhóc cũng ở bệnh viện sẽ bị ốm nên kiên quyết ép cậu đi học.
Cô không thể chăm sóc được cho cậu nhóc.
Sự đau đớn của cơ thể làm cô không thể hoạt động, sống một cuộc sống bình thường như trước nữa, chỉ đi bộ bình thường cô cũng cảm thấy khó chịu, ăn thì không nuốt trôi, ban đêm thì mất ngủ, lúc nào cô cũng cảm thấy đau đớn và dày vò. Chỉ trong nửa tháng mà cô đã gầy đi trông thấy.
Bùi Dĩ Chu nhìn mà đau lòng, nhưng ngoài đau lòng ra thì anh chẳng làm được gì cho cô.
Bệnh của An Tưởng ngày càng xấu đi. Ngực cô lúc nào cũng đau, cô ho nhiều, đôi lúc còn ho ra máu nữa. Việc điều trị gần như chẳng có chút tác dụng nào với An Tưởng.
Cứ như… ông trời cố tình muốn đem An Tưởng đi vậy.
Ngực Bùi Dĩ Chu như bị một tảng đá đè vào, làm anh đau đến không thở được.
Hứa Xuyên cũng từng tới thăm An Tưởng một lần, thấy mặt Bùi Dĩ Chu tái nhợt, anh không nhịn được mà gọi Bùi Dĩ Chu ra chỗ nghỉ trong phòng bệnh, tận tình khuyên bảo: “Hay là em về nghỉ ngơi một chút đi?”
Bùi Dĩ Chu lắc đầu: “Lần trước em nhờ anh liên lạc với vị bác sĩ ở khoa ung bướu. Kết quả như nào rồi?”
“Anh đã cho người liên lạc với bác sĩ đó, nhưng trợ lý của anh bảo bác sĩ ấy đang làm nghiên cứu ở Châu Phi, chưa biết ngày về.”
Bùi Dĩ Chu nghe xong thì thở dài một tiếng, mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
Hứa Xuyên mở miệng định khuyên nhủ Bùi Dĩ Chu, nhưng anh không biết nên nói gì. Cuộc sống của Bùi Dĩ Chu nhạt nhẽo, khô cằn như sa mạc vậy. An Tưởng lại chính là đóa hoa duy nhất nở trên sa mạc ấy, sự tồn tại của cô làm sa mạc kia rực rỡ hơn, có màu sắc, có mùi hương. Cô rất đặc biệt, không ai có thể thay thế cô được.
“Dĩ Chu, anh sẽ cố gắng liên lạc với người kia thêm lần nữa.”
Bùi Dĩ Chu chợt mở hai mắt ra, ngập ngừng nói, “Anh nói xem… Nếu em thay đổi chủng tộc An Tưởng thì sao?”
“Em định sơ ủng cô ấy?” Hứa Xuyên bất ngờ.
Bùi Dĩ Chu gật đầu.
Hứa Xuyên nhíu chặt mày, “Anh nghĩ là không được. Em cũng biết để sơ ủng được thì cần rất nhiều điều kiện, với trạng thái hiện tại của An Tưởng, gần như chắc chắn cô ấy sẽ chết trong quá trình sơ ủng.”
Sơ ủng chính là hành động biến con người thành quỷ hút máu. Người bị quỷ hút máu sơ ủng sẽ cùng sống cùng chết với quỷ hút máu. Chỉ có quỷ hút máu thuần chủng mới có thể sơ ủng, thay đổi chủng tộc của loài người.
Từ xưa đến nay, dù là vua quan hay quý tộc, ai cũng muốn được bất tử. Họ dùng tiền bạc, quyền lợi để quỷ hút máu giúp họ đổi giống loài cho mình. Nhưng trong một trăm người được sơ ủng, nhiều nhất chỉ có thể được một người sống sót.
Sơ ủng chính là một việc rất nguy hiểm.
Đầu tiên quỷ hút máu sẽ hút hết máu của người được sơ ủng, sau đó cho máu của mình vào cơ thể người được sơ ủng. Không ít người có cơ thể yếu ớt chết ngay từ bước đầu tiên. Mà dù cho thực hiện thành công bước đầu tiên, nếu cơ thể người được sơ ủng đó không thích ứng được với dòng máu của quỷ hút máu thì cũng sẽ chết đột ngột.
Hứa Xuyên nói đúng, với tình trạng cơ thể hiện tại của An Tưởng, Bùi Dĩ Chu không thể sơ ủng cô được.
Anh không được mạo hiểm.
“Bùi Dĩ Chu…”
Hứa Xuyên bắt lấy vai Bùi Dĩ Chu, Bùi Dĩ Chu ngẩng đầu thì thấy An Tử Mặc đứng cách đó không xa nhìn mình.
Cậu nhóc đeo ba lô của mình, trợ lý của Bùi Dĩ Chu đứng sau cậu nhóc.
Hứa Xuyên thấy vậy thì bảo: “Anh đi trước nhé, có tin gì anh sẽ báo em sau.”
Bùi Dĩ Chu gật đầu, vẫy tay ý bảo An Tử Mặc qua chỗ mình.
Cậu mím môi, đi từng bước tới trước mặt anh.
“Vừa rồi con có nghe thấy gì không?”
An Tử Mặc gật đầu.
“Đừng nói cho mẹ con biết nhé!”
An Tử Mặc lại gật đầu. Với tính cách của An Tưởng, cô nhất định sẽ bí quá hóa liều, đòi được sơ ủng.
“Chủ tịch, đây là tài liệu lần trước anh bảo tôi đi điều tra, hôm nay tôi cũng mang tới đây.”
Trợ lý đưa một túi tài liệu dày cho Bùi Dĩ Chu. An Tử Mặc nghe được tiếng lòng của trợ lý có nhắc đến hai chữ An Tưởng. Ánh mắt cậu lóe lên, không định rời đi.
“Con muốn xem?”
“Vâng.”
“Thế con xem đi.” Cặp chân dài của Bùi Dĩ Chu vắt chéo vào nhau, anh dựa lưng vào ghế tựa, lấy tài liệu từ trong túi ra đặt lên bàn. An Tử Mặc tháo ba lô của mình ra ngồi phía đối diện, hai ba con cứ ngồi im ở khu nghỉ ngơi đọc tài liệu.
Đó là tài liệu nói về cuộc đời của “cô con gái biến mất” ở An gia. Đằng sau có mấy tấm ảnh chụp, nhưng không được rõ ràng cho lắm.
An Tử Mặc cầm một bức lên nhìn thì nhăn mày lại.
Trong hình là một cô gái chừng mười hai mười ba tuổi, mặc áo màu trắng nằm co ro trong góc.
Rõ ràng cô rất sợ máy ảnh, lúc nào cũng quay đầu đi né tránh. Làn da bị lộ ra ngoài đầy những vết xanh tím. An Tử Mặc biết những vết đó đều là do bị đánh mà có.
Hơi thở của cậu lỡ một nhịp, buông tay cầm tài liệu xuống.
An Tưởng, người câm, 20 tuổi vì dị ứng với máu người mà chết. Sau khi chết thì thi thể cô được An Ngạn Trạch mang đi hỏa thiêu.
Cô bị cầm tù, bị đánh đập.
Những chữ trên giấy như díu lại vào nhau thành một con dao sắc, đâm mạnh vào ngực Bùi Dĩ Chu và An Tử Mặc.
Lúc biết được thân phận của An Tưởng, An Tử Mặc đã có một chút suy đoán trong lòng.
Cậu đoán trước đó mẹ mình sống không quá vui, nhưng cậu tuyệt đối không ngờ kết quả lại như này. Đây không chỉ là tra tấn về mặt thể xác nữa mà đây còn là đày đọa cả về tâm hồn.
Mẹ cậu… mẹ cậu làm như nào mới có thể sống qua những tháng ngày đen tối đó được vậy?
Rõ ràng mẹ cậu từng bị tất cả mọi người đối xử độc ác, rõ ràng mẹ cậu đã từng bị tổn thương rất nhiều, nhưng cô chưa từng trách cậu không hiểu chuyện, làm cô buồn lòng.
Trong lòng An Tử Mặc có nhiều suy nghĩ phức tạp.
Cô gái trong ảnh mang vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt cô không giấu được sự hoảng loạn.
Cậu không thể liên hệ được cô gái này với người mẹ luôn cười dịu dàng của mình.
An Tử Mặc nắm chặt ảnh chụp, sự dao động cảm xúc mãnh liệt làm mắt cậu đỏ lên, nảy ra ý muốn giết người.
Bùi Dĩ Chu tập trung đọc tài liệu, chưa phát hiện ra sự thay đổi của con mình.
“Lúc điều tra cậu có bị người của An gia phát hiện không?”
Trợ lý lắc đầu: “Không ạ. Cả người cung cấp tin tức tôi cũng đã xử lý xong việc bịt miệng anh ta rồi.”
Bùi Dĩ Chu gật đầu. Anh rời mắt đi thì phát hiện An Tử Mặc đang cắn chặt môi, vết máu chảy từ môi cậu xuống. Ánh mắt cậu hung dữ, linh hồn đen nhánh của cậu nổi đầy mây đen, nhìn qua như muốn nuốt lấy cơ thể nhỏ bé của cậu.
Bùi Dĩ Chu đứng dậy, đi đến sau lưng An Tử Mặc vỗ vỗ, “Tử Mặc, con tỉnh táo lại đi.”
“Bọn họ bắt nạt mẹ tôi.” Cậu nhìn chằm chằm ảnh chụp, bức ảnh kia đã bị cậu xé làm đôi.
Bùi Dĩ Chu bất ngờ: “Đây không phải mẹ con, mẹ con…” Giọng nói anh dừng lại, như phát hiện ra một điều gì đó.
Anh xua tay bảo trợ lý rời đi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt An Tử Mặc: “Con biết cái gì à?”
An Tử Mặc gật đầu đang định mở miệng thì ánh mắt chạm vào bóng dáng quen thuộc đứng sau. Trái tim cậu run rẩy, hoảng hốt cất đồ trên bàn đi. Nhưng do vội quá nên cậu không cẩn thận làm rơi một bức ảnh trên mặt đất. Bức ảnh nhẹ nhàng bay trong không khí rồi dừng lại ở đúng chân An Tưởng.
Cô cúi đầu nhặt ảnh lên, yên lặng xem.
Hai người như gặp phải địch lớn, căng thẳng nhìn chằm chằm An Tưởng.
“Em, sao em lại ra đây?” Tuy Bùi Dĩ Chu cũng cảm thấy chuyện đang không ổn, nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh nói, “Em đưa anh đi.”
An Tưởng nắm chặt lấy ảnh, cô nhìn bản thân trong ảnh mà cảm thấy hoảng hốt.
Cô sống ở đây quá vui vẻ, vui đến mức cô không nhớ rõ dáng vẻ và cuộc sống ban đầu của mình.
Cô ngẩng đầu nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ phía đối diện, cuối cùng dừng ánh mắt lại chỗ Bùi Dĩ Chu: “Anh điều tra em?”
Bùi Dĩ Chu: “……” Anh không dám nhận.
An Tưởng che miệng lại ho khan, khuôn mặt tái nhợt lại đỏ bừng lên.
“Em về trước đi, đừng để người bị lạnh.” Bùi Dĩ Chu dịu dàng đi qua đỡ cô, “Người chăm sóc thấy em ra cũng không bảo anh, người này không đạt tiêu chuẩn chút nào cả.”
“Là em muốn ra.” An Tưởng quay đầu lại vẫy tay với con mình. Chờ khi cậu đến gần chỗ cô, cô nắm chặt lấy tay nhỏ của cậu dắt cậu đi. Sau khi về phòng bệnh, cô nằm lên giường, bảo, “Anh ra đóng cửa đi.”
Bùi Dĩ Chu tung tăng chạy đi đóng cửa.
“Anh ngồi xuống đây đi.” An Tưởng vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Bùi Dĩ Chu lại tung tăng chạy qua ngồi ở đó.
Hai người một lớn một nhỏ dùng ánh mắt và biểu cảm giống hệt nhau nhìn cô, giống đến mức hai người như copy paste biểu cảm của nhau vậy.
An Tưởng nhịn cười, “Hai ba con có muốn nghe kể chuyện không?”
Hai người cùng gật đầu.
Hàng mi An Tưởng run lên. Nếu hai người đã điều tra thì chứng tỏ hai người đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô. Thời gian của cô cũng không còn nhiều nữa, cũng chẳng nhất thiết phải giấu chuyện này.
“Thật ra em chính là cô ấy.” An Tưởng vươn tay ra xoa nhẹ bức ảnh kia.
Dù cho Bùi Dĩ Chu và An Tử Mặc đã nghi ngờ An Tưởng từ trước nhưng khi nghe cô chính miệng nói ra, hai người vẫn cảm thấy khiếp sợ.
An Tưởng dựa người vào gối đầu. Cô bình tĩnh kể về cuộc đời đau khổ ngày trước của mình cho hai người nghe, cứ như cô là người ngoài cuộc vậy.
An gia có năm người con trai cùng thế hệ với An Tưởng, người nào cũng tài giỏi và xuất sắc. Vì ba mẹ ruột của mấy người anh đó chết sớm nên Thai Lan Nghi và An Hòa Nguyên đón hết về bên cạnh để chăm sóc. An Tưởng chính là con ruột duy nhất của Thai Lan Nghi.
Thật ra khi vừa ra đời, An Tưởng cũng là một đứa trẻ bình thường.
Cho đến một ngày nào đó, anh họ bế cô ra ngoài chơi, sau đó cô bị dính nước mưa, về nhà thì bị sốt cao. Trận sốt cao ấy đã làm hỏng dây thanh quản của An Tưởng, cũng từ đó mà cô không thể mở miệng ra nói chuyện lại được nữa. Khả năng tư duy của cô cũng bị ảnh hưởng, vì thế cô cũng không thể học tập giống như những đứa trẻ khác.
Việc gì cô làm cũng chậm chạp, đến cả hoạt động bình thường cô cũng làm với tốc độ rất chậm. Dần dà, An Hòa Nguyên bắt đầu chán cô, ghét cô, không tới thăm cô nữa.
Sau đó bọn họ lại sinh An Bảo Châu. Thai Lan Nghi cảm thấy An Tưởng xui xẻo nên sắp xếp cho cô ở tầng thấp nhất trong tháp tối. Mà tòa tháp ấy… Tất cả phòng trong đó đều là nơi để bài vị của những người đã chết của An gia. Bọn họ làm vậy chính là để An Tưởng chung một chỗ với người đã khuất, coi như cô đã chết.
An Tưởng ngốc nghếch nên cô không biết sợ là gì. Ngược lại cô còn thường xuyên chạy từ phòng tối của mình lên các tầng trên để thăm hỏi, bái lạy tổ tiên nhà mình. Sau khi An Hòa Nguyên phát hiện ra chuyện đó thì cho người phong tỏa chỗ ở của An Tưởng, không cho cô lên tầng trên nữa. Cũng từ đó mà cuộc sống của cô chỉ vỏn vẹn xoay quanh một căn phòng tối.
Mấy người anh họ cô mua được người để hút máu, thỉnh thoảng bọn họ lại chạy qua chửi bới, móc mỉa cô. Không chỉ vậy, bọn họ còn dùng camera để quay lại bộ dáng nhỏ bé, yếu ớt, bất lực của cô. An Hòa Nguyên biết chuyện nhưng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở ậm ừ cho qua.
Lúc An Tưởng kể chuyện, cô dửng dưng như đang kể về câu chuyện của người khác, không buồn bã cũng chẳng đau lòng.
Các anh họ cô coi việc đánh đập cô như việc giải trí thường ngày. Cô mà khỏe hơn một chút thì bọn họ càng quá đáng hơn. Nếu không có An Ngạn Trạch…
Nghĩ đến An Ngạn Trạch, ngực An Tưởng lại bắt đầu cảm thấy đau.
Cô khom lưng ho khan, khóe mắt cô dính nước mắt.
“Em đừng nói nữa.” Bùi Dĩ Chu biết cô đau lòng, nắm chặt lấy tay cô, “Anh và con không muốn nghe nữa.”
Thật ra An Tưởng vẫn chưa kể về sự xuất hiện của hệ thống và việc cô xuyên vào tiểu thuyết. Dù sao thì chuyện này quá huyền ảo, cô sợ hai người không tiếp nhận được.
Chờ khi cơn ho qua đi, An Tưởng mới ngẩng đầu nhìn qua: “… Em như vậy, anh có còn thích em nữa không?”
Cô rất sợ sau khi Bùi Dĩ Chu biết những chuyện này sẽ xa lánh cô.
“Anh yêu linh hồn của em.” Đột nhiên Bùi Dĩ Chu nghiêm túc nói, trong mắt anh chỉ có hình bóng của cô.
An Tử Mặc méo miệng, cậu chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi: “Nếu mẹ tôi là cái cây ngoài cửa sổ kia thì chú cũng yêu à?”
Bùi Dĩ Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh gật đầu không chút do dự: “Nếu thế thì ba sẽ ôm cái cây đó vào trong lòng, lúc nào cũng mang theo bên người.”
Trong kiếp sống dài đằng đẵng của quỷ hút máu, cơ thể cũng chỉ là một thứ nhỏ bé mà thôi.
Anh yêu linh hồn của An Tưởng, nếu linh hồn cô gửi gắm vào hoa, anh sẽ giữ bông hoa ấy, nếu linh hồn cô ở trong gió, anh sẽ bắt lấy gió. Nếu có một ngày nào đó cô thật sự rời khỏi cuộc đời này, anh sẽ mãi mãi khắc ghi hình bóng của cô dưới đáy lòng.
An Tưởng mím môi, cẩn thận vươn tay xoa mái tóc mềm mại của Bùi Dĩ Chu. Cuối cùng cô không nhịn nổi nữa, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh.
Hai người chẳng thèm để ý đến xung quanh. Trong lòng An Tử Mặc chua loét.
Còn chưa có đứa thứ hai mà mẹ đã không còn thơm cậu nữa rồi.
Đồ đàn ông chó má, không biết hai chữ “liêm sỉ” viết như thế nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc Mặc: Đồ đàn ông chó má! Chú có nghe thấy không hả đồ đàn ông chó má!
Người ba chó má nào: Con phải học tập ba, mai sau thích ai thì áp dụng.
Sau này.
An Tử Mặc gặp được cô gái mà mình thích, lúc tỏ tình thì cậu chặt một cái cây đưa đến trước mặt cô gái ấy, “Em có thấy không? Cái cây này chính là em, anh đi đâu anh cũng sẽ mang nó theo. Em có cảm động không?”
Cô gái kia: “Não anh có bệnh à?”
An Tử Mặc: “……” Nhíu mày.jpg. Chẳng lẽ cái cây này chưa đủ to hay sao?