Ta Là Một Ảnh vệ

Chương 17: Ảnh vệ được tỏ tình



Khi ta tỉnh lại lần nữa, Tấn Vương đã không còn ở trong phòng. Mặt trời đã ngả dần về tây, ráng chiều chiếu đỏ rực cả căn phòng, ta đã khôi phục lại một chút khí lực, quan sát bài trí đơn giản mà sang trọng trong phòng một chút, mới hậu tri hậu giác phát hiện hóa ra mình ngủ  trong phòng ngủ  của Tấn Vương.

Có lẽ là nghe thấy tiếng động, bên ngoài có người đẩy cửa vào, một thân hắc y, làn da như băng tuyết, đúng là Chiến Thanh.

Hắn kéo ghế ngồi xuống trước mặt ta, vẻ mặt còn lạnh hơn cả thường ngày, nhướn đuôi lông mày liếc ta một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không tồi, ngươi ngược lại càng ngày càng có tiền đồ.”

Ta nhất thời có chút chột dạ, nhịn không được xê dịch vào bên trong giường.

Chiến Thanh lại vươn một ngón tay ra giữ lấy cằm ta, cẩn thận đánh giá một phen, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta thật muốn nhìn xem là khuôn mặt như thế nào, mà lại có thể mê hoặc được chủ tử phong lưu phóng khoáng của chúng ta.”

Ta: ••••••

“Bộ dáng lạnh như băng này quả thật thực câu nhân a.” Chiến Thanh thu hồi tay, cười nhạo: “Muốn ta chúc mừng ngươi không? Nam sủng thứ hai mươi sáu hay là hai mươi bảy của chủ tử?”

Ta: ••••••

Chiến Thanh liếc ta hỏi: “Chậc chậc, hết Hạnh Ngư lại đến chủ tử, ngươi thật sự là xuân phong đắc ý a. Nói cho ta biết, ngươi hiện tại có cảm giác gì?”

Ta nghĩ nghĩ, thành thật mà trả lời: “Đói bụng.”

Chiến Thanh mở to hai mắt nhìn, trông rất giống muốn cho ta một bạt tai, rốt cuộc vẫn là không động thủ, xoay người lấy chén cháo từ trên bàn đến, khuấy khuấy cho tan  nhiệt khí, hung dữ nhét vào trong tay ta.

Ta yên lặng không nói gì cầm lấy thìa, bi thương mà nhìn bát cháo trắng kia, miễn cưỡng múc một ít từ giữa lên đang muốn đưa vào miệng, lại phát hiện đáy bát cư nhiên giấu một khối ruốc thịt lớn.

Ta nhìn khối ruốc thịt kia, lại nhìn Chiến Thanh, nhìn ruốc thịt, lại nhìn Chiến Thanh: “Ta cứ nghĩ ngươi đang tức giận.”

“Ta tiện tay để vào, ngươi thích ăn hay không, không ăn thì đem cho cẩu.” Chiến Thanh hàn khí bốn phía mà liếc ta: “Ta đương nhiên đang tức giận, ta thật muốn đâm chết ngươi. Học cái gì không tốt, học người khác tự sát?”

Hắn vô cùng đau đớn mà nói rằng: “Ta sớm đã bảo ngươi cách xa tên Hạnh Ngư kia ra một chút, gần mực thì đen gần son thì đỏ, ngươi học cái xấu sao lại dễ dàng như vậy, hả?”

Ta cảm thấy hẳn là nên giải thích một chút, vì thế mở miệng: “Kỳ thật ta không có •••••• “

“Câm miệng.” Chiến Thanh quắc mắt cắt ngang ta: “Ta vẫn tức giận đó, đừng có nói chuyện với ta.”

•••••

Ta ngoan ngoãn mà ngậm miệng, ngồi thẳng nghe hắn phát biểu.

Chiến Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà tiếp tục nói: “Võ công của ngươi còn trên cả ta và Chiến Bạch, tiền đồ sáng lạn, lại rất được chủ tử tán thưởng, vì sao lại muốn đi lên con đường này không lối về này? Trước kia ngươi giống như cái miệng hồ lô không thích nói chuyện, chúng ta cũng không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, giờ mới bỏ mặc ngươi đi tới bước này. Về sau ngươi mỗi ngày tổng kết một chút những gì mình suy nghĩ, viết ra giao cho lão Đại, không viết xong không cho đi ngủ.”

Ta không có nghĩ cái gì a, mỗi ngày chỉ thổ tào, còn đâu chỉ có “Hôm nay thời tiết thật đẹp”, hoặc là “Tấn Vương lại động kinh ” linh tinh vô nghĩa. Viết gì đó ta lại không am hiểu, năm đó khóa viết luận văn yêu cầu năm nghìn chữ, hết cách ta đều là nộp bản đánh máy, cuối bài gõ xuống năm trăm dấu chấm tròn sau đó tô thành trong suốt biết không.

Hơn nữa ta thân là một thiếu niên ( ngụy) thời kỳ trưởng thành phản nghịch, các ngươi quang minh chính đại mà nhìn trộm bí mật trưởng thành của ta như vậy thật sự tốt sao?

Nếu mà ta thật sự đi lên con đường báo chí (*) các ngươi liền ôm gối đầu mà khóc đi thôi.

(*) mình nghĩ ý câu này của  A Huyền là nếu như bạn ấy mà học về báo chí thì có lẽ sẽ múa bút thần sầu luôn, ba hoa tào lao đủ thứ, muốn bao nhiêu chữ liền có bấy nhiêu chữ, vì nhà báo thì thường giỏi viết lách đôi khi là “bịa” mà =))))

Chiến Thanh nói xong một hơi, lạnh lùng hỏi: “Biết không?”

Hắn chuyên chế mà ngang ngược như vậy, khiến ta cảm thấy không cam lòng và phẫn nộ biết bao a, ta không muốn viết báo cáo, ta muốn vùng dậy.

Vì thế ta mặt gỗ trả lời: “Không biết.”

Chiến Thanh: “Ha hả, ngươi còn biết nói đùa?”

Ta: ••••••

Chiến Thanh vươn tay đoạt lấy cái bát trong tay ta, hơi hơi nhướn cằm: “Ngươi còn muốn ăn sao?”

Ta thử cùng hắn thương lượng: “Cháo ta không cần, đưa ruốc thịt cho ta thì có thể chứ?”

Chiến Thanh kinh ngạc mà nhìn ta: “••• hóa ra ngươi thật sự biết nói đùa.”

Ta: ••••••

Cấp trên của ta là một tên bệnh thần kinh, mà đồng nghiệp của ta chính là cố tình gây sự như vậy. ╮(╯_╰)╭

Chống cự là vô dụng, ta quyết định đổi đề tài thử xem: “Chiến Bạch và lão Đại đâu?”

Chiến Thanh nghe vậy trầm mặc, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, thần sắc khó phân biệt.

Trong lòng ta rùng mình.

Sẽ không phải là chuyện của ta đã làm phiền đến hai người bọn họ chứ?

Chiến Thanh cũng đã thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Hiện tại lão Đại đang trực ban đi theo chủ tử. Chiến Bạch thì ••••••” hắn cắn răng: “Đang theo Lương tiểu Hầu gia Lương Văn Hạo.”

Ta: ••••••

Nhìn mặt Chiến Thanh giống như Bồ Tát mặt đen, ta cảm thấy có chút kỳ quái.

Lương Văn Hạo là biểu đệ (em họ) của Tấn Vương, tự nhiên cũng là ngậm chìa khóa vàng mà sinh ra (số quý khí từ nhỏ), cùng Tấn Vương cơ bản là mặc cùng một cái quần yếm lớn lên, năm đó chưa đến tuổi cập quan (*) đã phong Hầu gia, đúng là phong quang vô hạn.

(*) tuổi cập quan (đội mũ): cách nói thời cổ đại, chỉ nam tử sau khi đủ hai mươi tuổi tiến hành lễ “đội mũ”, biểu thị  đã là người trưởng thành.

Nhưng mà Lương tiểu Hầu gia này cũng là tên khác người, không thích ngốc ở trong thành Ninh An hưởng phúc, khăng khăng muốn ra đại mạc biên cương cùng Nhung địch giao chiến làm một  Đại tướng quân, bị cha của hắn Lương Vân Hạc cầm chổi đuổi theo hai con phố, vẫn không từ bỏ ý định, chạy tới cầu Thánh Thượng khai ân. Bởi vì sức mạnh lăng đầu thanh này (*), ngược lại thành toàn cho hắn, từ đó giống như con thảo nê mã tung tăng trên sa mạc vui vẻ năm năm •••••• nhưng rốt cuộc vẫn là bị Lương gia kêu trở lại.

(*) lăng đầu thanh: chỉ người liều lĩnh, làm việc không dùng não

Tính ngày, mấy ngày nay hắn quả thật hẳn là đến Ninh An rồi. Tấn Vương phái Chiến Bạch đi bảo hộ bên cạnh hắn, cũng coi như không phải chuyện gì rất kỳ quái, Chiến Thanh vì sao lại tức thành cái dạng này?

Vì thế ta nhìn Chiến Thanh, hy vọng hắn có thể tiến thêm một bước giải thích một chút.

Chiến Thanh lộ ra một nụ cười âm trầm, mở miệng nói: “Tiểu Hầu gia kia chủ động yêu cầu muốn Chiến Bạch, nói là đã gặp được tri kỷ, muốn cùng nhau thơ ca phụ xướng, soi đèn đàm luận. Phi, Chiến Bạch y ngay cả Tam Tự kinh cũng không gánh xong  —— Lương Văn Hạo chắc chắn đã coi trọng y, tùy tiện tìm cái cớ giữ y lại bên người, các ngươi thật sự là một tên hai tên đều không khiến người ta bớt lo.”

Ta trầm mặc một chút, hỏi: “Tiểu Hầu gia đẹp không?”

Đuôi lông mày Chiến Thanh nhướn lên, không tình nguyện mà nói: “Cũng được, mặt người dạ thú.”

Ta vì thế an ủi: “Vậy được rồi  •••••• huống hồ Chiến Bạch nếu không thích, căn cứ vào tính tình của y thì sớm đã tự mình chạy về rồi.”

Chiến Thanh đứng phắt dậy, trợn mắt cứng lưỡi mà chỉa vào người ta nửa ngày nói không ra lời, một lúc lâu mới đè thấp thanh âm nói: “Ngươi chính là vì vậy mới thích chủ tử?”

Ta tỏ vẻ nghi hoặc: “Cái gì?”

Chiến Thanh liền nôn nóng xoay xoay người tại chỗ, sau đó căm giận mà dừng lại, trừng ta rất có khí thế nổi mây đen, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói coi, ta có chỗ nào đẹp kém chủ tử chứ?”

Ta: = 口 =!

“Ngay cả ta đã nói đến như vậy, nhưng ngươi lại vẫn cứ vẻ mặt hờ hững như vậy sao?” Chiến Thanh lại thuận thế bám vào ta bả vai, áp ta vào tường, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ nhìn thẳng vào mắt ta.

“Được, vậy ta liền dứt khoát nói cho rõ ràng hơn —— ta thích ngươi gần mười năm rồi, thiên địa khả chứng, sinh tử vô hối (*). Hôm nay ta chỉ hỏi ngươi một câu, Chiến Huyền, ngươi có thể thích ta hay không?”

(*) trời đất có thể chứng giám, sinh tử không hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.