Tấn Vương ngạo kiều đi mất, ta cũng không tiện đuổi theo hắn, vì thế đành phải đi theo Chiến Bạch về ám trang. Lương nhị hóa bị Tấn Vương mang thù ra lệnh cưỡng chế cấm túc ở sài phòng, tội nghiệp nhìn chúng ta vứt bỏ hắn mà đi, tiếng cào tường trong nửa dặm đường vẫn còn nghe thấy.
Tuy rằng trước đó nói như vậy với Chiến Bạch, nhưng kỳ thật ta vẫn luôn trú ở chỗ Tấn Vương, đã rất lâu chưa gặp lão Đại rồi. Lúc ta và Chiến Bạch đến, lão Đại đang bưng một bát mì thật lớn xì xụp ăn một mình, lúc ở nhà, tuyệt không có Chiến Xích hung ác trong truyền thuyết có thể khiến trẻ em ban đêm ngừng khóc.
Chúng ta đi đến trước mặt hắn, lão Đại lười biếng nâng mắt lên nhìn, đặt cái bát sang bên cạnh, phủi phủi quần áo đứng lên: “Các ngươi về rồi? Trong nồi vẫn còn mì, muốn ăn không?”
Không biết vì sao, ta dường như có một loại ảo giác tức phụ đã gả ra ngoài giờ về thăm nhà.
Ta và Chiến Bạch đều bày tỏ đã ăn, lão Đại vì thế lặng im vào phòng, dọn ghế ra bảo chúng ta ngồi: “Các ngươi cũng đã nửa tháng rồi chưa về.”
Mấy người chúng ta đều không ở đây, không có người có thể chăm sóc, cả người hắn nhìn qua tiều tụy không ít ••••••
Ta hỏi: “Chiến Thanh đâu rồi?”
Tay bưng chén trà của lão Đại ngừng lại, lộ ra vẻ mặt rất vi diệu, ngay sau đó lại khôi phục như thường, thản nhiên nói: “Hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, ngươi chẳng lẽ cho rằng đắc tội chủ tử, hắn còn có thể lượn lờ ở Vương phủ?”
Bởi vì Tấn Vương vốn có thói quen xử lý sạch sẽ tất cả những người đắc tội hắn, và sắp sửa đắc tội hắn, mà lần này hắn buông tha Chiến Thanh lại rất thoải mái, trong lòng ta vẫn luôn có một vướng mắc, nhưng không dám hỏi thẳng hắn, cũng chỉ đành chạy tới trộm hỏi lão Đại một chút.
Lão Đại cho tới bây giờ đều giống như gà mẹ bảo vệ chúng ta ở phía sau, hắn nói Chiến Thanh không có việc gì, vậy thì thật sự không sao.
Vì thế ta âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Tiền nhan đèn đắt như vậy, tiết kiệm được một phân cũng là tiền a.
Lão Đại lại bỗng nhiên đập chén trà thật mạnh lên bàn, ánh mắt lạnh lùng đảo qua hai người chúng ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi một tên hai tên •••••• ta đã nói với các ngươi như thế nào sao vẫn cứ không nghe vào? Uyên uyên tương báo khi nào a •••••• “
Ta cùng Chiến Bạch nuốt ngụm nước miếng, đặc biệt nhu thuận ngồi thẳng người, cố gắng bày ra một khuôn mặt thật vô tội.
Ta bởi vì mặt than, việc giả bộ vô tội này phong phú hơn rất nhiều so với Chiến Bạch không có kinh nghiệm, bởi vậy lửa đạn của lão Đại đầu tiên liền chuyển hướng về phía ta.
“Cái bộ dạng lạnh như băng này của ngươi làm ra cho ai nhìn, chẳng lẽ ta còn nói không được ngươi?” Hắn liếc trắng ta một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà bắt đầu lảm nhảm: “Ta vẫn nghĩ không thông, ngươi sao lại rơi vào đơn giản như vậy? Ta đã sớm nói với ngươi, chủ tử cũng không phải là đối tượng tốt đẹp. Hắn đối tốt với ngươi, ngươi liền cho rằng thật sự là tốt sao? Hắn đó là làm cho người khác nhìn. Một người nếu không hề có nhược điểm, không khỏi khiến người khác kiêng kị, mà nếu đã có uy hiếp, thì rất nhiều chuyện đều dễ làm hơn rất nhiều, ngươi hiểu không?”
Ta buồn chán đáp lại một tiếng.
Lão Đại nói rất có đạo lý, ta quả thật cũng nhìn không thấu ý nghĩ của Tấn Vương.
Dù sao nhân tâm cách cái bụng, thứ chúng ta có thể nhìn đến, thường chỉ có những gì đối phương biểu hiện ra ngoài, bằng lòng cho chúng ta nhìn thấy một góc nho nhỏ, giống như trái cây, trước khi cắn xuống đâu ai biết là chua hay ngọt. Huống chi cho dù nhìn thấy được một trái tim, ngươi sao có thể đo đạc được nó tốt hay xấu đâu?
Cũng như một người bình thường vẫn nấu cơm cho ngươi giặt quần áo cho ngươi, cẩn thận tỉ mỉ, không câu nào oán giận mà chăm sóc ngươi hơn mười năm, nhưng lại vào thời điểm sống chết trước mắt hoảng hốt lo sợ vứt bỏ ngươi mà đi —— mà nếu như không có sự cố ấy, các ngươi vốn có thể yên ổn suôn sẻ, hạnh phúc bình yên bên nhau cả đời, người người hâm mộ, người người khen ngợi.
Ngươi có thể nói, hắn chính là không yêu ngươi sao?
Có một số việc không có tiêu chuẩn, thì sẽ không thể bị đánh giá đơn giản. Cho nên chúng ta chỉ có thể đi nếm thử, sau đó ấm lạnh tự biết.
Ta đoán không ra, thì không đi đoán nữa, dù sao nếu là Tấn Vương thật sự tra ta, ta có tay có chân có đầu óc, cùng lắm thì tra ngược lại, tra quá thì ta cũng sẽ chạy, xong việc.
Ngẫm lại ta lại có chút đắc ý, nghĩ được giống như ta trên đời này có mấy người chứ? Tấn Vương thật sự là may mắn gặp được ta, nếu không độc thân cả đời, thảm kịch nhân gian a.
Lão Đại nhìn ta cười lạnh hai tiếng, lại chuyển hướng Chiến Bạch: “Ngươi lại là xảy ra chuyện gì?”
Chiến Bạch trả lời: “Ta cùng Lương Văn Hạo Lương tiểu Hầu gia ở bên nhau.”
“Ta đương nhiên biết!” Lão Đại thổi râu trừng mắt: “Ngươi cùng hắn mới quen nhau vài ngày, ngươi hiểu bao nhiêu về hắn a?”
Chiến Bạch nói: “Ta muốn hiểu biết về hắn để làm gì chứ. Hắn đối tốt với ta, ta cũng sẽ đối tốt với hắn, ngày nào đó hắn đối xử không tốt với ta, vậy ta cũng sẽ không tốt với hắn, đâu có chịu thiệt đâu.”
Ta: ••••••
Chiến Bạch ngươi cho là hàng bán phá giá, mười đồng tiền ngươi không mua được thiệt thòi, thì cũng mua không được lừa bịp sao?
Lão Đại bị chúng ta chọc giận sắp điên lên.
Hắn mệt mỏi trừng mắt nhìn chúng ta hồi lâu, ngồi xuống vươn tay bụm mặt, ngồi yên lặng một bên tản ra khí tức suy sụp tinh thần, môi run run nói rằng: “Mà thôi, ta cũng quản không được các ngươi nữa, một đám các ngươi đều không nghe lời, vừa bận, vừa không đến thăm ta.”
Ta đổ mồ hôi, nhất thời cảm thấy mình giống cậu nhóc phản nghịch không nghe lời nhuộm tóc vàng xỏ khuyên tai từ sáng đến tối lêu lổng, vô cùng không hiếu thuận, giờ giờ phút phút lượn lờ trên đường.
Ta liền nhịn không được mở miệng: “Tới thăm ngươi.”
Lão Đại hừ hừ không để ý tới ta.
Ta chỉ đành vứt cho Chiến Bạch một ánh mắt ra hiệu.
Chiến Bạch do dự trong chốc lát, mới thử thăm dò mở miệng nói: “Lão Đại, ta hình như có chút đói.”
Lão Đại vì thế đứng lên hung tợn trừng mắt nhìn y một cái, sau đó lắc mông đi làm cơm.
Ta: ••••••
Bởi vì đột nhiên quay về ám trang, cả buổi tối ta lại đột nhiên ngủ không được, mở cửa sổ ra nhìn trăng đếm sao, lại nhìn thấy một điểm đen lắc lư bay đến chỗ ta.
Ta vươn tay bắt một cái, phát hiện là một con bồ câu trắng lông xù, vả lại thân hình còn nhỏ hơn cả chim yến, đầu cánh có một vệt đỏ, hai mắt hữu thần, vào ban đêm lại cũng có thể tìm được đường, không hổ là hồng sí cáp (*) chuyên dụng của Tấn Vương.
(*) bồ câu cánh đỏ
Ngẩn người một lúc, ta mới phát hiện trên chân con bồ câu này thế nhưng lại buộc một cái diện cụ (mặt nạ) nửa mặt nặng trịch màu bạc, chẳng trách nó bay chật vật như vậy.
Mặt nạ được chế tác tinh tế, cây mây được khắc chìm dọc theo bên trái uốn lượn lên trên, bung ra đóa hoa thủy tinh rực rỡ, tuy là đồ vật, nhưng nhìn vào lại như từng trận sinh khí bừng bừng đập vào mặt. Bên trong dưới góc phải có khắc một chữ ‘Tấn’ theo kiểu chữ Lệ.
Ta cởi xuống mặt nạ, ngoài ý muốn phát hiện trên đùi bồ câu còn có một tờ giấy nhỏ, trên đó viết có vài chữ, lời ít mà ý nhiều, ý tứ trong đó rõ ràng: vẫn đang tức giận, không nói nhiều với ngươi. Giữ lấy đồ.
Lật đến mặt sau, còn viết thêm một câu: bữa ăn khuya hầm trong nhà bếp, tự mình lấy.
Tuy rằng tình tiết rất cũ, nhưng ta vẫn bị cảm động.
Tất cả các vấn đề có thể dùng đên đồ ăn để giả quyết thì sẽ không phải là vấn đề nữa, biết không.
Vì thế ta mang theo cõi lòng đầy chờ mong mà đi, mở nắp vung ra, bên trong vậy mà là •••••• một bát cháo trắng.
Tốt xấu cho chút dưa muối đi Tấn tra!
Nghĩ đến mì sợi của lão Đại, lại nghĩ đến cháo trắng của Tấn tra, ta quả quyết quyết định, vẫn là ở lại ám trang thêm vài ngày đi.