Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 55: Phiên ngoại 4



Người đàn ông biết nấu cơm Người đàn ông không biết nấu cơm Người đàn ông biết nấu cơm nhưng làm biếng không nấu cơm

Kỷ Tiếu Nhan có ba người yêu, chúng ta đối ba người bọn họ đã quá hiểu rồi, Sâm Bân tính tình nóng nảy thích đùa giỡn, Đỗ Linh Vũ ngọc thụ lâm phong ôn nhu lãng mạn, còn có Nhạc Húc Phong mị lực mười lần bác học đa tài. Từ lúc tốt nghiệp đại học, Kỷ Tiếu Nhan đã bắt đâu chung sống với ba người, nhưng bởi mấy người này ở chung cùng một chỗ luôn luôn cãi vã lôi thôi không ngừng, nên bình thường, Kỷ Tiếu Nhan đều là ở riêng cùng một trong số họ, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có lúc mọi người tập hợp.

Mà mỗi người yêu của Kỷ Tiếu Nhan đều thuê một đầu bếp có chuyên môn, tuy khẩu vị ba người không giống, nhưng đối với Kỷ Tiếu Nhan gì cũng ăn mà nói, tuyệt đối đều là đãi ngộ món ngon cao cấp, hơn nữa trong mắt ba tên không ăn thức ăn nhân gian này, tựa hồ chưa từng quá quan tâm tới vấn đề đầu bếp.

Năm nay tới lúc Tất niên, các công ty đều rối ren vô cùng, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ đã tiếp nhận xí nghiệp gia tộc mình, tới lúc này càng là bận không thấy bóng người, chỉ có Nhạc Húc Phong còn làm nghề giảng dạy là rảnh rỗi, nên mấy ngày này, biến thành thời gian hai người Kỷ Tiếu Nhan cùng Nhạc Húc Phong ở riêng cùng nhau.

Bởi vì Sâm Bân cùng Đỗ Linh phải đợi hoàn thành cuộc họp thường niên, chuẩn bị lễ Tất niên lần này, Kỷ Tiếu Nhan cùng Nhạc Húc Phong cũng không chỉ ở mình nhà Nhạc Húc Phong, mà là đến biệt thự nhỏ của cả nhà tập hợp.

Trong mấy ngày nay, Nhạc Húc Phong hoàn toàn một mình ôm đồm tất cả vấn đề sinh hoạt vụn vặt của Kỷ Tiếu Nhan, từ ngày đầu tiên liền vào phòng bếp, trọn trọn vẹn vẹn dọa Kỷ Tiếu Nhan sợ.

Trong mắt Kỷ Tiếu Nhan, Nhạc Húc Phong là giáo viên đại học, bằng cấp đều phi thường cao, huống hồ người này bác học đa tài, văn lý vẹn toàn, bình thường sẽ viết một số luận văn khiến cho không ít học giả tranh nhau truyền đọc, đơn giản dùng một câu nhận xét, là một anh tài!

Nhưng, bạn đã gặp qua anh tài như vậy chưa?

Nhà bếp sáng long lanh, mặt bàn sạch sẽ trong phòng bếp có thể dùng soi gương, rau củ tươi mới, phân loại chỉnh chỉnh tề tề đặt trong từng chiếc bát thủy tinh nhỏ trong suốt, trong nhà bếp ưu nhã, Nhạc Húc Phong dáng người hoàn mỹ ung dung nhẹ nhàng lật tới lật lui cái xẻng, mang mắt kính nhã nhặn, không có chút biểu tình, bình tĩnh đem chỗ thức ăn đủ để làm một bữa tiệc đến trước mặt Kỷ Tiếu Nhan.

Sau đó, trên khuôn mặt đẹp như thần của y lộ ra nụ cười cưng chiều, nói với tâm can bảo bối Kỷ Tiếu Nhan: “Ngoan, ăn nhiều một chút.”

Trời ạ

Ông trời có thể công bằng một chút không a! Nam nhân này đã hoàn mỹ tới mức người thần đều phẫn uất rồi, sao còn cho y nhiều ưu điểm như vậy!

Kỷ Tiếu Nhan thầm nghĩ liều mạng hướng trần nhà oán giận, hơn nữa trong lúc trong lòng cậu đố kỵ liền hỏi Nhạc Húc Phong: “Húc ca ca, anh học làm cơm lúc nào vậy?”

“Chưa từng học qua a.” Nhạc Húc Phong đơn giản trả lời: “Là lên mạng xem thử mấy tài liệu có liên quan, làm cơm rất đơn giản.”

Kỷ Tiếu Nhan không biết nói gì trừng y, lên mạng tìm tài liệu là có thể làm ra một bàn thức ăn sắc hương vị đều đủ như vậy, quỷ cũng không tin!

“Anh gạt em! Khẳng định anh có học trộm!” Kỷ Tiếu Nhan lộ ra vẻ tuyệt đối không tin tưởng.

Nhạc Húc Phong rất vô tội: “Thực chưa từng học qua, bất quá trước đây có xem đầu bếp trong nhà làm cơm, chiếu theo đó mà học học.”

“Vậy anh nói, mấy món hôm nay là anh lần đầu tiên làm?” Kỷ Tiếu Nhan ngậm lá rau, lấy chiếc đũa trong tay chỉ chỉ một bàn thức ăn tinh mỹ trước mặt.

Nhạc Húc Phong rất đương nhiên gật đầu: “Đúng vậy, mùi vị miễn cưỡng cũng được, Tiếu Tiếu nếu em không thích ăn, anh bây giờ lại đi làm món khác.”

“Khỏi…. cần…. làm….” Kỷ Tiếu Nhan bị đánh bại đến muốn tự sát, Nhạc Húc Phong anh chẳng lẽ là người máy ngoài hành tinh, thẻ nhớ tự động ghi chép sao….

Không công bằng, không công bằng, trong lòng tức giận bất bình, Kỷ Tiếu Nhan quyết định ngày hôm sau phải xem xem Nhạc Húc Phong xào rau như thế nào, kiên quyết vạch trần bộ mặt thật của y.

Vì thế, trưa hôm sau, Nhạc Húc Phong đi vào nhà bếp, Kỷ Tiếu Nhan cũng theo vào.

“Hôm nay em muốn ăn mấy món được giới thiệu trong quyển sách này!” Kỷ Tiếu Nhan tràn đầy lòng tin nói, hanh, em tùy tiện từ trong sách hướng dẫn nấu ăn chọn ra một loạt món, không tin anh còn có thể làm!

Nhạc Húc Phong rõ ràng là kinh hãi, Kỷ Tiếu Nhan trong lòng cười gian, thế nào, chột dạ rồi sao, không dám ba hoa đi?

Nhạc Húc Phong vươn tay cầm lấy cuốn sách hướng dẫn nấu ăn trong tay cậu, lộ vẻ ngoài ý muốn: “Tiếu Tiếu, anh thực không ngờ em còn có thể đi thư viện đặc biệt mượn sách về xem, không ngờ em chăm học như thế.”

….

Kỷ Tiếu Nhan phiền muộn, em đây không phải là chăm học có được không, là đố kỵ anh cái gì cũng thập toàn thập mỹ a!

“Tiếu Tiếu muốn ăn gì?” Nhạc Húc Phong hỏi.

Kỷ Tiếu Nhan loạn mở một trang, già bộ nói: “Món này đi, trước tiên làm món này là được rồi.”

Nhạc Húc Phong nhận lấy nhìn một cái, gạt đầu: “Mầm đậu xào sao? Ăn nhiều đồ làm từ đậu rất có lợi cho cơ thể, em chờ một chút, anh trước xem xem món này làm thế nào.”

Kỷ Tiếu Nhan trợn trắng mắt, giờ học giờ làm, cho dù anh thông minh, nhưng anh còn thật coi mình là Einstein a, giờ xem hướng dẫn nấu ăn, đồ làm ra khẳng định sẽ không ngon như vậy!

Nhạc Húc Phong xem qua tầm năm phút, đọc lại hai lần, sau đó bắt đầu rửa rửa cắt cắt chuẩn bị, Kỷ Tiếu Nhan có chút buồn chán ngồi ở quầy bar bên cạnh, lật tới lật lui quyển sách hướng dẫn nấu ăn kia.

Nhạc Húc Phong giai đoạn đầu tiến hành rất thuận lợi, một lát sau, y hỏi Kỷ Tiếu Nhan: “Tiếu Tiếu, xem giúp anh phía dưới phải làm thế nào?”

“Nga, được.” Kỷ Tiếu Nhan đưa đầu ngón tay chuyển đến một hàng, chậm rãi đọc: “Đem mầm đậu hất xào trong không trung…. Sau đó đều đặn cho muối sáu lần…. Trong không trung?”

Kỷ Tiếu Nhan trợn tròn hai mắt, uy uy uy, hất xào trong không trung, đây có phải là độ khó quá cao không, trong đầu liền tưởng đến cảnh chỉ có trong quảng cáo đầu bếp trên TV.

Nhưng Nhạc Húc Phong lại không thấy có chút khó khăn nào: “Nga, được rồi.”

Tiếp đó, để Kỷ Tiếu Nhan mở rộng tầm mắt chính là, Nhạc Húc Phong cư nhiên thực sự dễ dàng đem mầm đậu hất vào không trung, lại vững vàng tiếp được, rất có tiết tấu lại hất lên, nhưng chỉ dủng tay trái, tay phải cầm lọ muối, rất tỉ mỉ rắc đủ sáu lần…. Cuối cùng, đem món mầm đậu xào trình độ cao đó đặt trước mặt Kỷ Tiếu Nhan, màu sắc cùng hương vị làm Kỷ Tiếu Nhan tâm lý không cân bằng lại lần nữa càng thêm không cân bằng….

Tuy tâm lý không cân bằng, nhưng món ngon Nhạc Húc Phong làm thực ngon miệng, Kỷ Tiếu Nhan vẫn là rất thỏa mãn, một tuần trôi qua vui vẻ thú vị, cuối cùng cũng tới kỳ nghỉ Tết, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ như bão táp đến biệt thự, hai người nhất tề chạy vào cửa lớn, còn đánh nhau, trừng mắt hét lên với đối phương: “Tiếu Nhan vốn phải hôn tôi trước!”

Hai ngươi như bay chạy vào phòng khách, nhất thời cứng đờ, trên ghế sofa xa hoa lớn trong phòng khách, cặp chân trắng noãn trần trụi của Kỷ Tiếu Nhan gác trên vai Nhạc Húc Phong, cả người đều bị đè lên, thanh âm nức nở cầu xin khóc, mà Nhạc Húc Phong gắt gao đè lên cậu, mạnh mẽ động thân, hôn lên xương quai xanh cậu….

Khung cảnh đặc sắc này làm hai người sớm đã dục cầu bất mãn kia triệt để đơ ra, trực tiếp ngồi xuống, vừa thống khổ tự an ủi, vừa liều mạng dùng tay áo lau máu mũi.

Trong lòng hai người đều hung hăng chửi bới: Nhạc Húc Phong chết tiệt nhà anh nên đi lau chân cho Diêm Vương đi!

Sau khi kết thúc, ngoại trừ Nhạc Húc Phong là một vẻ cao ngạo diện vô biểu tình, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ sắc mặt đều đen như đáy nôi, Nhạc Húc Phong như lúc bình thường đẩy đẩy kính: “Kỳ nghỉ này, Tiếu Tiếu thích ăn đồ ai làm, liền ở cùng người đó, người khác thành thật rời đi, công bằng hợp lý.”

Không đợi hai người kia phản đối, Nhạc Húc Phong cúi đầu hỏi Kỷ Tiếu Nhan đang hổn hển: “Tiếu Tiếu cũng nghĩ vậy chứ?”

Kỷ Tiếu Nhan lúc này yếu ớt vô lực, ý thức mơ hồ, Nhạc Húc PHong nói gì, cậu cũng không biết, chỉ là thuận theo bản thân, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

Kết quả, một câu ‘ừ’ của cậu, hai người khó đối phó nhất trăm miệng một lời nói: “Được!”

Nhạc Húc Phong nhún nhún vai, ôm lấy Kỷ Tiếu Nhan, đi về phòng, nghĩ thầm: Kỳ nghỉ Tết của Tiếu Tiếu với tôi, hai người các cậu nghĩ cũng đừng nghĩ đến tham gia….

Sau đó nhằm để thắng được lòng mỹ nhân, Đỗ Linh Vũ thiếu gia cùng Sâm Bân lão Đại bất hạnh không thể không từ trên phòng lớn chạy xuống phòng bếp.

“Này, dầu cho từng này đã đủ chưa?” Đỗ Linh Vũ đeo tạp dề, phi thường ham học đừng giữa phòng bêp, tuy nói khuôn mặt này rất đẹp không sai, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái a.

“Uhm, bây giờ cho hạt tiêu vào.” Nhạc Húc Phong nhức đầu đứng bên cạnh không tình nguyện chỉ đạo, trong lòng thầm nghĩ, sao Đỗ Linh Vũ học làm cơm y lại phải dạy a.

Nhưng nhìn nhóc con hăng hái bừng bừng ngồi trên ghế chân cao ở đối diện kia, còn chớp chớp mắt nhìn bọn họ, bộ dạng giống như cảm thấy rất thủ vị, y nặng nề thở một hơi, thỏa hiệp vậy, dạy thì dạy, Đỗ Linh Vũ khôn khéo như vậy, học làm cơm hẳn là không có khó khăn như vậy đi….

“A a a a! Sao tôi vừa không chú ý cậu đã cho nhiều hạt tiêu vào như vậy! Hôm nay cậu là muốn ăn hạt tiêu sao?”

Nhìn lọ hạt tiêu đã vơi quá nửa, một đống hạt tiêu đang trong chảo dầu lách tách lách tách ầm ĩ, Nhạc Húc Phong thực sự có xúc động muốn đập chết Đỗ Linh Vũ.

“A? Là anh bảo cho vào mà? Tôi đâu biết cho bao nhiều?” Đỗ Linh Vũ tỏ vẻ không cho là đúng đáp lại, thuận tiện ném cho Kỷ Tiếu Nhan một ánh mắt hoa đào.

“Bây giờ, lập tức, nhanh chóng, đem những thứ này đổ đi, làm lại!” Nhạc Húc Phong đẩy kính mắt, không chút khách khí nói.

“Này ” Đỗ Linh Vũ chậm rì đem những thứ trong chảo đổ đi, đảo cặp mắt trắng dã về phía Nhạc Húc Phong, lại một lần nữa bất hạnh làm lại từ đầu.

Kỷ Tiếu Nhan nhìn hai người họ ở trong phòng bếp cãi qua cãi lại, ngáp một cái, quả nhiên a, kỳ nghỉ lễ thực buồn chán, vẫn là đi tìm chuyện vui tốt hơn, nhìn Nhạc Húc Phong hoàn mỹ không sứt mẻ dưới sự hành hạ của Đỗ Linh Vũ xảo quyệt mà phát điên kỳ thực cũng là một loại hưởng thụ a, ha ha

“Mà Sâm Bân sao còn chưa về, đi mua lá tỏi tây mà lâu như vậy sao?” Nhạc Húc Phong nhìn đồng hồ, đã ra ngoài một tiếng đồng hồ rồi, không phải tên kia căn bản không biết lá tỏi tây là cái gì chư? Nghĩ nghĩ liền thấy buồn cười.

“Ừm.” Kỷ Tiếu Nhan có chút sốt ruột, trực tiếp gọi điện cho Sâm Bân, bên kia vừa nhấc máy liền hỏi: “Sâm Bân, anh sao vẫn chưa về?”

Loa bên kia lập tức truyền tới giọng nam gợi cảm đặc biệt của Sâm Bân: “Bảo bối nhớ anh sao? Ha ha, đừng gấp, sắp đến nhà rồi, trên đường đi mua một ít kẹo cao su em thích ăn, trước nói được nga, về nhà phải ngoan ngoãn cho anh hôn…! #¥%”

Trong phòng vang vọng một đống ngôn ngữ trêu ghẹo sắc tình, Kỷ Tiếu Nhan cầm điện thoại nhà ấn nút tắt cùng hai đại nam nhân trong phòng bếp đều một đầu hắc tuyền.

Đỗ Linh Vũ trong lòng nghĩ thầm: Hanh, cái đồ sắc lang Sâm Bân, chờ tôi hôm nay làm tốt món ăn, Tiếu Nhan còn không phải của tôi, cậu liền ngoan ngoãn ngồi trước cửa canh giữ đi, chó canh cửa!

Nhạc Húc Phong: Hanh, chỉ với món ăn của hai người, Tiếu Nhan là của tôi, mấy người đều tự an ủi đi thôi

Kỷ Tiếu Nhan: Sâm Bân anh thực buồn nôn…. Còn nói ra mấy lời này…

“Này! Đỗ Linh Vũ! Thức ăn cháy rồi! Ai cho cậu để lửa lớn như vậy!”

Chờ tới lúc Sâm Bân về đến nhà, món ăn đầu tiên của đại thiếu gia Đỗ Linh Vũ cuối cùng cũng lên bàn, tuy vô cùng thảm hại, đồ ăn cháy đen làm Nhạc Húc Phong không có lời nào, nhưng bản thân Đỗ Linh Vũ cực thỏa mãn, song ăn thì thôi đi, hắn cũng không tự tin có bị món mình làm đánh bại không.

Thấy Kỷ Tiếu Nhan cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn, Đỗ Linh Vũ ngăn cậu lại: “Tiếu Nhan không nên ăn, mùi vị khẳng định cực chán.”

“Không sao, món đầu tiên anh làm cho em, em thế nào cũng muốn nếm thử.” Kỷ Tiếu Nhan của chúng ta chính là cậu bé ngoan rất thiện lương.

Vì vậy Kỷ Tiếu Nhan gắp một miếng thức ăn đen xì lên, cho vào miệng, biểu tình trở nên quái dị.

“Ách, rất khó ăn đi?” Đỗ Linh Vũ hối hận, bản thân thực sự nên hảo hảo học làm cơm, để bảo bối Tiếu Nhan ăn món khó ăn như vậy lòng hắn có chút khổ sở.

“Không, không, không hề a, rất ngon, tuy nhìn qua rất bình thường, nhưng thực sự không tồi.” Kỷ Tiếu Nhan vội vàng cười nói, nói xong còn rất thân thiết tựa vào Đỗ Linh Vũ, bộ dạng vui vẻ.

Đỗ Linh Vũ nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp hơn, ôm lấy eo Kỷ Tiếu Nhan, hôn lên mặt cậu một cái.

Nhạc Húc Phong cùng Sâm Bân nhìn bộ dạng kia của hai người bọn họ liền ghen, Sâm Bân lập tức hô to: “Không phải là làm cơm sao? Tiếu Nhan em cao hứng như vậy làm gì? Xem bản thiếu gia biểu diễn cho em xem!”

Nói xong, gã hấp tấp chạy ào vào nhà bếp, ba người đứng trong phòng ăn chỉ nghe thấy trong phòng bếp lạch cạch loạn vang, không được một lúc, một món ăn nóng hôi hổi, tản ra hương vị cùng màu sắc mê người được Sâm Bân bê ra.

“Bảo bối nếm thử món anh làm, hanh, so với tên ẻo lả kia nhất định ngon hơn ” Sâm Bân nhướn mí liếc Đỗ Linh Vũ.

“Cậu nói ai là ẻo lả!” Đỗ Linh Vũ cười lạnh một tiếng, hai người nhất thời lại giương cung bạt kiếm.

Song Kỷ Tiếu Nhan cùng Nhạc Húc Phong hiện tại đều có chút ngẩn người, không thể nào, Sâm Bân cư nhiên biết nấu ăn? Còn nấu ngon như vậy? Nói đùa gì a, người này nhìn thế nào cũng giống người trước này chưa từng chạm vào đồ bếp đi?

“Món này thật là cậu làm? Cậu biết nấu ăn?” Nhạc Húc Phong rất bất ngờ.

Sâm Bân đắc ý vò đầu: “A ha ha, đây là đương nhiên rồi, tôi biết nấu cơm nhưng lười nấu mà thôi! Đến bảo bối, hôn một cái hôn một cái ”

Nói xong, từ trong lòng Đỗ Linh Vũ đoạt lấy Kỷ Tiếu Nhan, cũng không quản người ta có nguyện ý hay không liền hôn lên tai cùng cổ.

Đỗ Linh Vũ đương nhiên không chịu buông tay, cuối cùng sòng phẳng hai người chen lấn cởi quần áo Kỷ Tiếu Nhan ra.

“Buông tay! Hỗn đản! Không được!”

“Bảo bối em hôm nay không được ở cùng với Nhạc Húc Phong nữa, anh sắp bị em hại chết rồi!” Sâm Bân hôn lên cái miệng nhỏ kia, bất mãn nói.

“Hanh, Tiếu Nhan đêm nay là của tôi!” Đỗ Linh Vũ đã cởi quần ngoài của Kỷ Tiếu Nhan xuống, Kỷ Tiếu Nhan sợ hãi hai chân đạp loạn.

“Ô ô ô, buông ra!” Hai tên sắc lang! Sắc lang!

Nhạc Húc Phong vốn rất cứng rắn lại nhìn đĩa món ăn Sâm Bân bưng lên, yếu ớt hỏi: “Sâm Bân, hình như vừa rồi bảo cậu đi mua là lá tỏi tây đi?”

“A? Đúng vậy, lá tỏi tây! Tôi làm là lá tỏi tây xào a!” Sâm Bân quay đầu nhìn y, vô cùng tự hào, nhìn đi, món gã làm tuyệt đối không thể nói gì.

Nhạc Húc Phong đảo hai mắt, thứ vàng óng trên đĩa nhìn thế nào cũng là rau hẹ đi….

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.