Ta Là Một Công Chúa Không Tinh Thông Cầm Kỳ Thi Họa

Chương 4



Triệu Cẩn năm nay sáu tuổi nhưng do lớn lên trong môi trường khổ cực nên bị suy dinh dưỡng, trông như một đứa trẻ đầu to, khi gặp chuyện chỉ biết khóc, quay đầu nhìn ta gọi Hoàng tỷ.

“Hoàng tỷ, đệ xem không hiểu.” - Nó lại khóc.

Mặc dù Tân Hoàng đế đã lên ngôi nhưng binh quyền vẫn nằm trong tay một nhóm cựu thần, việc đại sự không phải bọn ta quyết định, nhưng thượng vàng hạ cám, văn kiện kiểu nào cũng có.

Một số là thật, một số là cố tình kiếm chuyện gây khó dễ ức hiếp vị vua nhỏ tuổi. Ta có thể thấy rõ điều đó, nhưng cũng thực sự đành bất lực.

Du Hựu Thanh lại lựa ngay lúc đấy mà đến.

Hắn nhìn thấy ta đang ngồi ngự tiền, vòng tay ôm hoàng đế nhỏ đang ngủ, vừa phê duyệt tấu chương, đôi mày xinh đẹp khẽ chau lại.

“Bệ hạ, điều này là không phù hợp lễ nghi.” Hắn thầm nhắc ta rằng điều này là vượt qua chức phận.

Kỳ thực hắn cũng là một bậc quân tử, đám quần thần khác trong triều đều không kiêng nể trực tiếp viết lên trán bốn chữ “tẫn kê ty thần.” (là gà mái gáy báo trời sáng, ý nghĩa phụ nữ tiếm quyền, làm loạn triều chính).

Câu nhắc nhở của hắn chính là điều nãy giờ ta đang mong đợi. Vì vậy, hắn vừa dứt lời, ta tức khắc cười nhạo một tiếng, thả rơi cây bút đỏ trên tay, chuẩn bị bỏ trốn một lát.

Thứ lỗi ta xin nói thẳng công việc của hoàng đế thực sự không phải cho con người làm. Ngủ muộn hơn chó, thức sớm hơn gà. Còn thêm những buổi chầu sớm dài lê thê cộng xấp tấu chương phê hoài không hết.

Ta nghĩ lại, năm đó cha ta làm hoàng đế, ông ấy vẫn có thời gian đi dạo khắp các cung khác nhau mà trong lòng đầy bái phục.

Thật là bậc thầy quản lý thời gian a! =)))))

Hình như mọi chuyện đi hơi xa rồi, giờ ta thực sự chỉ muốn trở về cung để ngủ bù một chút.

Du Hựu Thanh không ngờ ta sẽ có phản ứng như vậy, ngay cả thân thể cũng đơ ra, nhìn thần sắc có chút khó xử.

Tiểu hoàng đế bị hành động của ta đánh thức, dụi dụi mắt, vừa thấy ta chuẩn bị rời đi, hắn cũng nắm tay áo của ta. “Hoàng tỷ, A Cẩn đi cùng người."

Điều này làm Du Hựu Thanh hoàn toàn lúng túng, cúi người thỉnh tội với ta.

Ta hết sức hả hê, trong lòng thầm nghĩ Du Hựu Thanh cũng có ngày này, chỉ vào đống tấu sớ, cười nói. “Vậy chuyện này làm phiền Du đại nhân rồi.”

Du Hựu Thanh bị ta cười mang tai khẽ đỏ lên, đứng nửa ngày mới dám gọi ta một tiếng công chúa, nói. “Hạ thần không dám.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.