Ta Là Một Công Chúa Không Tinh Thông Cầm Kỳ Thi Họa

Chương 7



Triệu Cẩn thực ra rất thông minh, có thể tự mình không dựa vào ai vẫn bảo toàn sinh mạng, có thể trốn vào cung của ta cầu phúc khi xảy ra loạn lạc tranh quyền đoạt vị.

Đệ ấy rất nhanh sẽ trở nên mạnh mẽ, không còn là một đứa trẻ chỉ biết ôm tay áo và trốn sau lưng ta nữa.

Sau khi lĩnh giáo lý lẽ của Du Hựu Thanh, ta không còn tự ý một mình phê duyệt tấu chương nữa, nhưng ta rất vui vẻ tự tại, mỗi ngày đều chống cằm lắng nghe giảng của Du Hựu Thanh với tiểu hoàng đế.

Mặc dù Du lão sư giảng rất hay, nhưng những kiến thức này đối với ta cũng quá đơn giản, ta luôn bị phân tâm khi nghe nó, bất giác mắt ta lơ đễnh.

Du Hựu Thanh liếc nhìn ta vài lần, và cuối cùng, sau ngày học, hắn ấy đành bất lực hỏi. “Công chúa, hạ quan đã đắc tội ở đâu sao?"

Thần sắc ta vẫn ung dung, nghiêm túc nói. “Không có gì, ta vừa rồi chẳng qua mắt ngắm tử đinh hương, mũi ngửi phong xạ lan, người bỗng chốc như nửa say nửa tỉnh, khó tránh khỏi dưới ngọn đèn lại nhìn ra một mỹ nhân."

Du Hựu Thanh sững sờ, khuôn mặt ngọc bích trắng trẻo đẹp đẽ bỗng như bị nhuộm đỏ, một lúc sau mới trừng mắt nhìn ta, " Nói hươu nói vượn!"

Tiểu hoàng đế lén cười vài tiếng, tiếng cười kia càng làm cho sắc mặt của Du đại nhân đỏ hơn, hôm nay tấu chương cũng không coi nữa, trực tiếp rũ rũ phất tay áo rời đi.

“Chao ôi!” Ta sợ mình thật sự trêu người ta quá trớn rồi nên vội vàng nhịn cười đứng dậy đuổi theo.

Du Hựu Thanh bước vội vàng về phía trước, ngọc bội trên người lắc lư theo. Người đàn ông đeo ngọc bội tự nhắc nhở mình phải chú ý đến tác phong của mình, không nên vội vàng, dường như hắn ta nghe thấy tiếng ngọc, bước chân liền chậm lại.

Ta vội vã chạy theo vài bước, đuổi kịp hắn.

“Du đại nhân, đêm xuống rồi, người đi đứng cẩn thận.”

Những ngày này, bọn ta dường như đã ngầm hiểu với nhau rằng, sau mỗi ngày, ta sẽ tiễn hắn ra khỏi cung.

Du Hựu Thanh lúc đầu luôn đi sau ta một bước, khoảng cách không xa không gần, chỉ tiến về phía trước khi hắn có điều gì đó muốn nói.

Sau này, không biết từ lúc nào, cả hai bọn ta đều quen với việc sánh bước.

Lần này Du Hựu Thanh dường như tức giận thật rồi, ta nói gì thì hắn cũng đáp lại một cách thờ ơ khiến tâm ta vô cùng thấp thỏm.

Mắt thấy sắp đến cổng cung, ta liền nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm nắm lấy ống tay áo của hắn.

“Du Hựu Thanh, thực xin lỗi, sau này ta sẽ..."

“Công chúa" Hắn trực tiếp ngắt lời ta, nhìn ta do dự, một lúc sau liền thở dài, dùng khẩu khí bực bội nói với ta. “Người đừng lúc nào cũng đùa giỡn với ta".

Ta trước giờ đều chưa nhìn thấy Du Hựu Thanh trông như thế này, hắn luôn lãnh đạm, ngạo mạn. Hiện tại, hắn nhìn ta như thể đã nhận thua, lông mi hơi rũ xuống, thậm chí mặt hắn còn có vẻ hơi chịu uỷ khuất.

Hắn cười tự giễu. “Điện hạ, hình như người luôn thích trêu chọc ta, nhưng trò đùa này không vui."

Ta bị mấy lời của hắn làm cho choáng váng, ngọn nến của đèn lồng trong tay khẽ kêu lách tách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.