Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa

Chương 3



Editor: Tiểu Ly Ly.

Tân xuân đi qua, chính là đến Nguyên tiêu. Trường Hoan ít khi được nhẹ nhàng rảnh rang trôi qua một năm, chỉ ngây người ở Sương Thanh Điện của bản thân, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Mấy năm nay ẩn núp trong Đảm Càng, có lẽ đã có thói quen buồn tẻ, cho dù hiện tại đã rất tốt, cũng không hề thích cảnh tượng náo nhiệt này.

Nàng thích một mình ngây người, nếu không phải Lục Châu từ nhỏ đã bồi nàng lớn lên, khả năng ngay cả một người nàng có thể nói chuyện cũng không có.

Năm nay tuyết rơi muộn, vào đông mới vừa rơi xuống một trận tuyết mới, Trường Hoan lôi kéo Lục Châu ở trong sân đắp người tuyết.

Hoàng Hậu coi trọng thể diện chính mình, đối với người mình không thích bà cũng sẽ không công khai chỉnh người, đối với chi phí ăn mặc hằng ngày trong cung cũng sẽ không làm khó dễ. Sương Thanh Điện ít người, chỉ có đại cung nữ Lục Châu, còn có mấy cung nữ ma ma, hai thái giám phụ việc vặt vãnh. Chẳng qua ít người cũng có chỗ tốt, không có nhiều chuyện dơ bẩn như vậy. Trong điện người cũng còn tính nghe lời, không có tâm tư khác thường. 

Trước tiên Lục Châu phân phó người chuẩn bị nước ấm, bởi vậy tuy rằng Trường Hoan có bị đông lạnh nhưng vẫn không kiêng nể gì mà nằm lăn trên nền tuyết.

Dù sao đóng cửa, trong vòng tường cao, không có người nhìn thấy được hành vi của chính mình. Qua Nguyên tiêu, đã không có cơ hội náo nhiệt như vậy.

“Công chúa, Hoàng Hậu nương nương phái người tới thỉnh.”

Ngày này, Trường Hoan khó có được lúc tĩnh tâm tới ở thư phòng luyện chữ, Lục Châu ngồi ở một bên may vá, Lục Châu thấy Chi Nhi đẩy cửa tiến vào bẩm báo.

Trường Hoan nghe vậy nói với Chi Nhi: “Liền nói bổn cung muốn thay quần áo, thỉnh người chờ một lát.” Chi Nhi nghe lời liền đi ra ngoài, Trường Hoan buông bút trong tay, Lục Châu đã đi tới.

“Công chúa, lần này sợ là Hoàng Hậu phái người tới sẽ không có ý tốt!” Lục Châu nhíu nhíu mày.

Thật ra tâm trạng của Trường Hoan rất tốt, dù sao sớm hay muộn cũng sẽ đến, trốn cũng trốn không xong. Nhưng mà Hoàng Hậu nương nương này thật là trầm ổn, thật làm cho người bội phục.

Sau khi thu thập xong, Trường Hoan dẫn theo Lục Châu ra cửa đi đến đông cung. Tuyết trên đường đi đã sớm quét xong, chỉ có vài bông tuyết còn đọng lại trên cây, nhưng cũng chỉ là giọt nước nhỏ. Thời điểm tuyết tan so với lúc tuyết rơi xuống lạnh hơn một chút, chính là khi hà hơi thành băng.

Ăn mặc lại kín mít, Trường Hoan vẫn cảm giác được hàn khí nhắm thẳng bên trong xương cốt, không khỏi bước nhanh hơn một chút.

Nhưng mà Sương Thanh Điện cách đông cung khá xa, Trường Hoan nhanh chân cũng phí không ít thời gian. Toàn thân ra mồ hôi mỏng, nhưng thân thể cũng nóng lên, không có lạnh như ban đầu.

Trường Hoan đi vào, nhìn thấy Hoàng Hậu ngồi ở chủ vị bưng tách trà chậm rãi nhấp, vội vàng hành lễ thỉnh an, vẻ mặt lo sợ bất an.

Trịnh thị thấy thế, cũng không mở miệng để cho Trường Hoan bình thân, khóe miệng cong cong: “Trường Hoan, gần đây thân thể có khá hơn chưa?”

“Đa tạ mẫu hậu lo lắng, thân thể Trường Hoan đã không việc gì. Chỉ là…… Quái tật vẫn chưa lành, sợ chọc mẫu hậu phiền lòng, nhi thần đợi đến khi mẫu hậu gọi mới dám đến tận đây……” Trường Hoan đứng ở nơi đó lung lay sắp đổ, hốc mắt ướt át, đã lã chã chực khóc.

“Còn không đỡ công chúa ngồi xuống.” Trịnh thị như mới phát hiện Trường Hoan còn đứng ở nơi đó, nhíu nhíu mày, lạnh giọng nói.

Lục Châu tiến đến trước điện đã bị ngăn lại, bên cạnh lập tức có cung nữ đi tới nâng Trường Hoan ngồi ở bên phải ghế thái sư. Trường Hoan ngồi xuống còn không quên yếu đuối nói câu: “Đa tạ mẫu hậu.”

Trường Hoan còn tưởng rằng Hoàng Hậu sẽ nhắc lại việc lựa chọn phu quân, ai ngờ một phen ngồi xuống cũng chỉ hỏi một chút chuyện nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày.

Trường Hoan thành thành thật thật trả lời vấn đề, cuối cùng bị Hoàng Hậu lưu lại đông cung dùng cơm. Không bao lâu liền có công công tới báo Hoàng Thượng muốn đến đông cung dùng Ngọ thiện. 

Hoàng thị còn muốn mang thức ăn lên một lần nữa, ai ngờ Nhiếp Dục đã tiến vào, trực tiếp mở miệng: “Hoàng Hậu không cần tốn sức, trẫm đã bụng đói.”

Nếu Hoàng Thượng đã mở miệng đói bụng, Hoàng Hậu tự nhiên không thể nói thêm cái gì. Cung nhân đã bày nhiều chén đũa, Nhiếp Dục trực tiếp ngồi xuống.

So với đêm trừ tịch hôm đó, bệnh tình của Nhiếp Dục giống như đã chuyển biến tốt đẹp không ít, tuy rằng sắc mặt tái nhợt như cũ, nhưng cũng có vài phần huyết sắc, chung quy cũng đã lớn tuổi, già nua vài phần. 

Trong bữa tiệc Hoàng Hậu gắp rất nhiều đồ ăn cho Trường Hoan, nàng cảm tạ mà ăn xong. Tuy rằng thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng mừng rỡ bồi Hoàng Hậu trình diễn tiết mục mẫu từ nữ hiếu, tuy rằng khả năng chính mình cũng không có tác dụng gì. 

Nhiếp Dục không nhiều lời lắm, thấy Trường Hoan cũng chỉ là tùy ý hỏi thăm tình hình gần đây. Trừ bỏ thường thường vài tiếng ho khan, trong lúc ba người trò chuyện, có vẻ hoà thuận vui vẻ.

Trường Hoan biểu hiện thật sự kinh hỉ, kỳ thật trong lòng đã sáng tỏ. Nhiếp Dục không thích nàng, cho nên từ lúc mẫu phi qua đời Trường Hoan liền bị đưa tới Đàm Càng rời xa tầm mắt hắn.

Mẫu phi qua đời cũng đã mười năm, Trường Hoan không có chỗ dựa không có thân nhân, tương đương với không việc có phụ thân. Có thể sống sót, hai chữ may mắn có thể sơ lược được.

Tuy rằng trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng trong bữa tiệc vẫn cười hì hì, rời khỏi đông cung mới lộ vài phần buồn rầu.

Lục Châu biết Hoàng Thượng đến đông cung, nhìn thần sắc chủ tử, trong lòng sáng tỏ vài phần, không nói chuyện, chỉ yên lặng đi theo phía sau Trường Hoan. 

“Lục Châu, ngươi đi về trước đi.” Trường Hoan xoay đầu nói.

“Chủ tử,……” Lục Châu muốn nói dưới tình huống như vậy nàng một mình không thích hợp đi bộ ở trong cung, cuối cùng vẫn không có mở miệng, “Nô tỳ đi về trước, ngài sớm trở về một chút.”

Trường Hoan “Ừ” một tiếng, vẫy vẫy tay đi đến phía trước. Kỳ thật trong cung to như vậy cũng không có nơi nào nàng muốn đi, vì thế đi tới đi tới lại đến mai viên. 

Nơi này có bóng râm, không thấy ánh mặt trời, tuyết tan chậm một chút, hơn nữa từ xưa đến nay hoa mai hòa trong tuyết đó là cảnh đẹp, cung nhân vẫn chưa tiến hành quét dọn, tuyết trong vườn mai còn tích rất nhiều. 

Trên cây bao phủ một tầng sương trắng, hoặc là hoa mai lửa đỏ hay vàng nhạt giấu vào trong tuyết trắng, vẫn còn đang từ từ nở rực, khiến cho mọi người chú ý.

Dù sao đêm trừ tịch hôm đó cũng là buổi tối, Trường Hoan không quen thuộc đường đi, một đường đi qua. Lần này ban ngày tìm tới, nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng vài cọng lửa đỏ kia.

Dẫm lên tuyết trên đất, Trường Hoan đi qua, vừa định giơ cao một nhánh hoa thưởng thức, dư quang nhìn thấy một bóng người màu trắng đứng ở bên cạnh một gốc cây cây mai lửa đỏ, đột nhiên cả kinh.

Không phải nàng nhát gan, mà là chính mình tưởng rằng một nơi không có người lại đột nhiên hiện ra một bóng dáng, ai cũng đều sẽ bị dọa nhảy dựng.

Người nọ hiển nhiên sớm đã phát hiện ra Trường Hoan, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhín về phía nàng, nhín dáng vẻ kinh sợ của Trường Hoan, không nhanh không chậm từ dưới tàng cây đi tới. 

Trường Hoan theo bản năng xoa xoa đôi mắt của bản thân, trong lòng khiếp sợ, quay đầu nhìn xem.

Người nọ bạch y giày đen, màu da rất trắng, môi cực kì mỏng, một thân bạch y, từ xa nhìn lại giống như hòa thành một thể với đất tuyết.

Người nọ đến gần Trường Hoan lại thập phần kinh ngạc, nàng hiển nhiên gặp qua người này, còn không phải là chủ nợ chính mình sao. Trong hoàng cung này không có họ Ôn, lúc này có thể xuất hiện ở đây hiển nhiên là có thân phận. 

Ôn Nhược Cẩn đến không có cảm thấy kinh ngạc, nhàn nhã tự tại tản bộ mà đến: “Cô nương thật hăng hái! Qủa thật hoa mai trong cung so với nơi khác được nuôi dưỡng rất tốt.” Trường Hoan nghe xong liên tục đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm may mắn hắn không có nói đến việc trả tiền.

Ai ngờ đảo mắt hắn cũng đã nói ra: “Không biết khi nào Trường Hoan cô nương có thể trả lại bạc đã thiếu tại hạ?”

Trường Hoan từ trong tay áo cất giấu hai vạn lượng ngân phiếu đã nhờ người xuất cung lấy từ ngân hàng tư nhân đưa qua: “Ôn chủ nợ, ta chỉ có hai vạn lượng, còn ba vạn lượng kia sợ phải chờ chút thời gian. Ta thấy ngài cũng không phải là người thiếu bạc, hẳn là có thể thư thả mấy ngày đi?” Nàng tổng cộng cũng chỉ có số bạc như vậy, thu xếp từ trên xuống dưới cũng là bạc trắng bóng chảy ra ngoài, trên người dù sao cũng phải có tiền hộ thân. 

Ôn Nhược Cẩn tiếp nhận một xấp ngân phiếu trong tay nàng, trầm tư một lát thấy ánh mắt sáng lấp lánh của nàng nhìn chăm chú vào chính mình, trong lòng mừng thầm nhưng trên mặt không biểu hiện: “Như ngươi chứng kiến ta quả thật cũng không thiếu chút tiền ấy, ta nhìn ngươi cũng rất yêu hoa, không bằng ngày kia mời ta đến thưởng hoa đi, lúc này cũng gần với lúc hoa đào nở, ngươi liền viết tthiệp mời ta thưởng đào hoa như thế nào?”

Không thể không nói này xác thật chọc trúng tâm sự của Trường Hoan, thưởng hoa liền có thể bù ba vạn lượng, xem ra người này thật là ăn chơi trác táng, Trường Hoan cân nhắc một phen liền gật đầu đáp ứng, chỉ là muốn phí một chút công sức rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.