Mộ Dung Tiểu Thiên đem Bạch Vân gắt gao ôm vào trong ngực, lúc này tâm ngược lại biến thành bình tĩnh dị thường, không có chút cảm giác sợ hãi khi sắp chết.
"Thực xin lỗi, " Mộ Dung Tiểu Thiên ôm lấy Bạch Vân, trong ánh mắt xuất hiện tia áy náy, ông trời cũng thật biết cách đùa giỡn. Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Vân, bảo hộ không được nàng, làm cho nàng chết, lần thứ hai gặp mặt, cũng gặp được kết quả giống nhau, kết cục như vậy làm cho Mộ Dung Tiểu Thiên không biết phải nói gì.
Bạch Vân mỉm cười nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên lộ ra thâm tình, không nói gì, đột nhiên ôn nhu hôn vào môi Mộ Dung Tiểu Thiên, đây là câu trả lời của nàng!
Nụ hôn này, hôn đến sông cạn đá mòn, nụ hôn này, hôn đến khi hai người cách mặt đất còn không đến năm mươi thước vẫn không chưa buông ra.
"Có lầm hay không a, cho dù là lợi dụng thời điểm, cũng không nên lợi dụng lúc này chứ, " một tia chớp màu trắng, từ không trung bay xéo xuống, cánh chim màu trắng hóa thành một đường cong xinh đẹp trượt xuống dưới, thân thể không mấy lớn của Tiểu Bạch chắn phía dưới Mộ Dung Tiểu Thiên với Bạch Vân, "Ầm" thật lớn, xung lực chấn xuống khiến bọn họ toàn thân đau ê ẩm. Hoàn hảo là, Tiểu Bạch chỉ là nương theo lực rơi xuống làm giảm bớt phần nào xung lực, mà không phải ngạnh kháng, nếu không va chạm mãnh liệt này có thể khiến song phương đều chết.
"Lão đại, mau giúp ta, chậm thêm chút nữa ta không chịu nổi, " quán tính rơi xuống tuy rằng yếu bớt, nhưng Tiểu Bạch cũng không cách nào bay lên, dù sao Tiểu Bạch vẫn đang ở thời kỳ trưởng thành, mà level cũng chỉ nhờ lúc nãy vừa đánh hiệp khách mà lên được lv 1. Sức nặng của hai người bọn họ,Tiểu Bạch cho dù cố gắng cũng không thể bay lên nổi, tốc độ rơi xuống lại bắt đầu tăng lên.
"Tiểu Bạch, ngươi bị thương?" Mộ Dung Tiểu Thiên nghe Tiểu Bạch trả lời thanh âm vô cùng gian nan, lập tức ngưng ngay nụ hôn dài kia: "Như thế nào mới giúp ngươi được?"
"Mượn lực thân thể ta, toàn lực nhảy lên, chỉ cần thời gian giảm xóc hai ba giây là đủ rồi."
Mộ Dung Tiểu Thiên không đáp lời, cùng Bạch Vân ăn ý gật đầu."Một, hai, ba, " Mộ Dung Tiểu Thiên bắt lấy tay Bạch Vân, dưới chân dùng sức đạp lưng Tiểu Bạch, cùng Bạch Vân đồng thời phát lực, toàn lực nhảy lên trên.
Tiểu Bạch trên người nhẹ nhàng, qua một hơi thở, hai cánh mở ra, quán tính rơi xuống ngừng lại, bắt đầu đón bọn họ nhảy lên thân thể bay lên.
Mộ Dung Tiểu Thiên với Bạch Vân nhảy lên giảm hết kình lực rơi xuống, bắt đầu mới rơi xuống trở lại, thân thể Tiểu Bạch liền đỡ dưới chân bọn họ. Mà lần này bởi vì không có xung lực lớn như lúc đầu, thân thể Tiểu Bạch chỉ hơi hơi trầm xuống, liền chậm rãi lượn một vòng hướng xuống mặt đất. Lúc này, bọn họ cách mặt đất cũng chỉ còn lại khoảng cách không tới hai mươi thước.
Tiểu Bạch tuy rằng ổn định quán tính rơi xuống, nhưng lấy năng lực hiện tại, muốn mang theo Mộ Dung Tiểu Thiên cùng với Bạch Vân hai người bay lên vẫn không thể làm được.
"Tiểu Bạch, ngươi thế nào, " Tiểu Bạch vừa xuống tới mặt đất, Mộ Dung Tiểu Thiên bất chấp coi tình huống phía dưới, mà là chạy nhanh qua quan sát tình huống Tuyết Thần Điêu.
"Hoàn hảo, bất quá ta phải về nghỉ ngơi một thời gian, " Tiểu Bạch trả lời rõ ràng rất miễn cưỡng.
"Hảo, ngươi đi nghỉ trước đi! Cửa phòng ngươi, ta sẽ thiết lập thành trạng thái tự do xuất nhập cho ngươi, ngươi muốn lúc nào đi ra cũng được." theo lời Mộ Dung Tiểu Thiên thì phòng ở đây đương nhiên là chỉ sủng vật không gian.
Tiểu Bạch không nói cái gì nữa, bạch quang chợt lóe lên, chui vào sủng vật không gian.
"Anh dũng cứu chúa, thật sự rất khó tìm sủng vật như Tiểu Bạch a!" Bạch Vân ánh mắt đã có chút ươn ướt.
"Uhm " Mộ Dung Tiểu Thiên trầm giọng gật đầu, Tiểu Bạch bị thương, trong lòng của hắn cũng rất bồn chồn.
Bọn họ rơi xuống vực thẳm phía dưới, thoạt nhìn giống một cái sơn cốc, dưới chân là lớp lá khô dày tích lũy qua biết bao nhiêu năm tháng, dẫm lên vô cùng xốp, trong sơn cốc bốn phía đều là hoa đào ở rộ, truyền đến mùi hoa nồng nàn. Bên tai còn mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
"Hảo, một cái sơn cốc thật xinh đẹp!" ánh mắt Bạch Vân bị cảnh sắc sơn cốc này hấp dẫn.
"Đáng tiếc, chúng ta lại không có thời gian thưởng thức khung cảnh xinh đẹp này, có vẻ chúng ta phải chuẩn bị chạy tiếp." Mộ Dung Tiểu Thiên cười khổ nhìn bên cạnh rừng đào cách đó không xa.
"Nghê Vượn Thú? Đây là quái loại gì?" ánh mắt Bạch Vân nhìn theo ngón tay Mộ Dung Tiểu Thiên thấy bên ngoài rừng đào có một bòng dáng đang đứng, thân thể giống ngựa, nhưng so với ngựa cao hơn một cái đầu, lân giáp phủ đầy người, đầu giống đầu khỉ, trên đầu còn có hai cái sừng.
"Không biết, tư liệu về 《 Vận Mệnh 》trên mạng dường như chưa từng đề cập tới loại quái này, " Mộ Dung Tiểu Thiên lắc đầu, buồn bực trả lời: "Nhưng level của nó ít nhất so với chúng ta cũng phải trên 10 lv." Bởi vì hắn đã thấy bên cạnh ba chữ Nghê Vượn Thú, nơi biểu hiện cấp bậc chỉ có dấu chấm hỏi thật to.
Người chơi chỉ có thể biết được cấp bậc của người khác khi cấp bậc xê xích trong vòng mười level đổi lại, nếu vượt quá mười level thì chỉ có thể thấy dấu chấm hỏi.
"Nó dường như chỉ nhìn chúng ta thôi."
"Không phải chỉ xem chúng ta, mà là đã hướng chúng ta đi tới, " Mộ Dung Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Nghê Vượn Thú kia đã bắt đầu hướng bọn họ chạy tới, tốc độ không ngờ so chiến mã còn nhanh hơn.
"Tiêu diệt nó, " Mộ Dung Tiểu Thiên hung hăng khẽ cắn môi, Nghê Vượn Thú tốc độ thật sự là quá nhanh, nếu chỉ có một mình Mộ Dung Tiểu Thiên, bằng Mị Ảnh Phiêu Di, hắn còn có thể toàn lực thi triển chạy trốn, nhưng mang theo Bạch Vân căn bản là chạy không thoát khỏi Nghê Vượn Thú.
"Cẩn thận, " nhìn Nghê Vượn Thú vọt tới trước mặt, Mộ Dung Tiểu Thiên mạnh mẽ kéo Bạch Vân nhanh chóng tránh ra, tiếp theo thân ảnh nhảy lên mãnh liệt đánh tới Nghê Vượn Thú.
Nhưng tốc độ Nghê Vượn Thú không ngờ không giảm, né qua một bên, chạy ra mấy chục thước, mới xoay người một cái, lại vọt trở lại.
"Mẹ nó, còn có loại chiến thuật này nữa " công kích thất bại, Mộ Dung Tiểu Thiên mắng một câu, ánh mắt chuyển hướng về phía Bạch Vân:" em trốn sang bên cạnh một chút, dùng Băng Tiễn tiếp đón nó, anh đánh phía chính diện."
Bạch Vân gật gật đầu, nhanh chóng cùng Mộ Dung Tiểu Thiên kéo dài khoảng cách.
"Hỗn đản qua đánh với ta, " Mộ Dung Tiểu Thiên đối với Nghê Vượn Thú kêu to. Cách này đúng là dùng được, Nghê Vượn Thú nhìn cũng không nhìn Bạch Vân, thẳng hướng Mộ Dung Tiểu Thiên vọt tới.
Lần này Mộ Dung Tiểu Thiên đã có chuẩn bị, trong nháy mắt lúc Nghê Vượn Thú vọt tới trước mặt mình, thân thể hóa thành mấy cái tàn ảnh, trốn qua một bên, Tán Hồn Thiết Trảo hung hăng đánh trên người Nghê Vượn Thú, Băng Tiễn của Bạch Vân cũng đánh trúng vào Nghê Vượn Thú.
"Mẹ nó. Công kích không đủ phá lực phòng ngự của nó, " Mộ Dung Tiểu Thiên phát ra tiếng hô, nhìn trên người Nghê Vượn Thú nhảy lên hai cái -1, tâm trạng chìm xuống.
Phá không được lực phòng ngự, chạy lại không được, như vậy kết quả cuối cùng chính là bị giết chết, trên trán Mộ Dung Tiểu Thiên lại bắt đầu xuất ra từng hạt mồ hôi lấm tấm!
"Xoẹt, " một mũi nhọn lam sắc sắc bén, như lưu tinh xẹt qua chân trời, kéo theo tiếng xé gió bén nhọn như tia chớp bắn vào Nghê Vượn Thú, một con số thật to nhảy lên -480,
"Ta ngất, lại là anh hùng, " Mộ Dung Tiểu Thiên quay đầu nhìn về hướng mủi tên nhọn phóng tới, một lần nữa sợ ngây người, chỉ thấy ở nơi đó có một cô gái xinh đẹp đang đứng tóc dài phiêu dật, cả người tản ra lam sắc quang mang, trên đầu chính là — Tinh Linh Thần Xạ Thủ ( anh hùng).