- Đương nhiên, đồ tốt chúng ta sao có thể bỏ qua được!
Vẫn là Vô Phong phản ứng nhanh nhất.
- Đúng thế, mau nói giá chốt đi, chỉ cần không quá đắt chúng ta thành giao!
Dù sao bản chất con gái không thay đổi, Vô Phong vừa mới mở lời Diệp Mẫn cũng lên tiếng không nói thừa câu nào.
- 100 vạn, trong đó 50 vạn tiền mặt, 50 vạn là tiền trong trò chơi, ta lấy sau cũng được.
Mộ Dung Tiểu Thiên tính đi tính lại, cuối cùng có phải sư tử ngoạm hay không, bản thân hắn cũng không biết nữa!
- Thiên ca, như thế anh thiệt lớn rồi, quyền trượng này giá trị không thấp kém như thế đâu!
Vô Phong ngây ra rồi nói lời thật! Đối với bạn bè phải công bằng.
- Mặc đi Vô Phong, dù sao ta cũng là một thành viên của Niệm Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên thầm thở phào xem ra mình chào giá không quá cao.
- Cứ như thế đi, nếu thấy hợp lý ta mong muốn có thể lấy tiền trong 20 phút nữa.
Vô Phong còn muốn nói thêm nữa nhưng thấy Mộ Dung Tiểu Thiên đã dứt khoát cũng đành thôi.
- Khoa trưởng Vương phải không lập tức trích ra 100 vạn tiền mặt đưa đến phòng họp, đúng, ngay lập tức.
Chưa cần Tiểu Thiên nói xong, trợ lý Diệp đã làm cuộc điện thoại rất khủng bố, sau đó tươi cười với hắn:
- Thiên ca, chúng ta không thể khiến anh chịu thiệt. Giá cả là 200 vạn, 100 vạn tiền mặt, anh phải chờ 100 vạn nữa mới chuyển thành tiền trong game được, hiện nay chưa có chức năng đổi tiền, trong nhất thời không thể có nhiều kim tệ như vậy.
- Không vấn đề.
Mộ Dung Tiểu Thiên cũng miễn ý kiến, ai sợ bản thân mình có nhiều tiền?! Tiếp đó hỏi lại Diệp Mẫn:
- Như vậy quyền trượng Lam Ẩn muốn đưa cho ai?
- Đưa cho Tề Tuấn là được, quyền trượng Lam Ẩn thích hợp cho hắn sử dụng.
Diệp trợ lý nói luôn rõ ràng dứt khoát.
Mộ Dung Tiểu Thiên kéo ngay Vô Phong log in vào trò chơi, tiền trao cháo múc vẫn là việc hắn hiểu được.
Mọi việc đều thuận lợi, hiệu suất làm việc của Diệp Mẫn quá đáng nể, Mộ Dung Tiểu Thiên giao Lam Ẩn quyền trượng cho Vô Phong xong, 100 vạn đã lù lù trước mặt hắn.
Mộ Dung Tiểu Thiên lấy tiền cũng không dám chậm trễ, nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi Niệm Thiên, tuy nhiên lần này có sự khác biệt, trợ lý Diệp phái người đèo hắn đến thẳng bệnh viện. Hắn cũng kể lại chuyện Mã Giản, dù sao để giải quyết hậu quả cũng nằm ngoài khả năng của hắn. Trợ lý Diệp khẳng định với Tiểu Thiên đấy là chuyện nhỏ không cần hắn phải xen vào.
Có tiền rồi, làm việc với bệnh viện càng thêm thuận lợi, trên gương mắt vốn lạnh như băng của nhân viên y tế biến hóa còn nhanh hơn cưỡi máy bay. Thấy thế Mộ Dung Tiểu Thiên không ngừng cảm thán thế giới tàn khốc vô tình.
Mọi việc đã giải quyết xong, Mộ Dung Tiểu Thiên cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, bỗng thấy mệt mỏi cùng cực, vội tạm biệt người nhà Tĩnh Di rồi về tới Niệm Thiên, năn quay trên giường ngáy khò khò.
- ---------oOo----------
Tân Thủ thôn 110 giờ đã vắng teo vắng ngắt rất khó tìm được người chơi đi trên đường phố. Như thế cũng không có gì kỳ là, [ Vận Mệnh ] đã thay đổi 3 lần, mọi người lên thành lớn cả, ngay cả những kẻ không nên đi cũng đi rồi. Chỉ còn mỗi Mộ Dung Tiểu Thiên kẻ lẽ ra phải đi từ lâu vẫn ở chỗ này. Vô Phong có trượng Lam Ẩn Hoàng Quyền đã vọt lên lv 17, chiếm vị trí top level.
[ Vận Mệnh ] cũng đã mở quầy bar cùng quán trà để giúp người chơi rảnh rỗi giải trí.
Hạt mưa tí tách rơi đầy trời, không gian âm u khiến người ta bất an, dường như chỉ có rượu mới có thể xóa đi những phiền muộn trong lòng. Nhưng ai biết mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm?
- Chủ quán mang thêm một bình rượu nữa ra đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên lắc bầu rượu đã cạn lại ngẩng đầu nhìn hướng quầy.
- Đến phải reset nhân vật từ đầu mất thôi.
Mộ Dung Tiểu Thiên thở dài, trong lòng không vui thuận tay cầm lấy bình rượu của NPC tiểu nhị tu hai ngụm.
Chín lần thất bại chuyển chức, lòng nhẫn nại cũng bị mài mòn, chuyển chức chẳng qua là việc nhỏ. Nhưng việc nhờ trợ lý Diệp tìm kiếm Minh Tâm cũng không có tin tức, chỉ làm hắn vui hơn đó là em trai Tĩnh Di đã phẫu thuật thành công đang trong tình trạng hồi sức.
- Không nghĩ nhiều nữa, thử lần cuối nếu chuyển không được thì reset.
Mộ Dung Tiểu Thiên hạ quyết tâm.
Cửa tửu quán được đẩy ra, tiếng bước chân nhè nhẹ, trong làn thanh phong là một chút hơi ẩm của trận mưa ngâu.
- Chủ quán cho một bình rượu.
Giọng nói êm đềm rung động con tim, mềm mại như nước chẳng có gì là cứng nhắc ngượng ép; giọng nói giống như mây trắng giữa trời theo gió mà bồng bềnh phiêu đãng.
- Đại ca ca à, em có thể ngồi cùng với được không?
Giọng nói kia đến bên giống như dòng nước ngọt ngào rót vào nội tâm Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên ngẩng đầu, trước mặt là một cô gái xấp xỉ 20 cái xuân xanh, trên mặt cô có một nụ cười mỉm hàm xúc. Quần áo trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, đẹp đẽ và cao sang đứng ở nơi đó.
Trong giây lát nhìn thấy thiếu nữ đầu hắn chỉ có mấy chữ thuần khiết và tự nhiên để hình dung. Xinh đẹp, mỹ lệ là cách miêu tả hời hợt dành cho nàng. Đó là một vẻ đẹp tự nhiên, xinh xắn như rặng núi xa, tinh xảo như khe suối đầu nguồn, thuần khiết như mây trắng. Đẹp đến lỗi người ta không thể nỡ làm hại. Đẹp làm cho người ta không thể bỡn cợt, đẹp tinh khiết không nhiễm chút vẩn đục nơi thế gian, đẹp đẽ như sự kết tinh của thiên địa vạn vật đã trải qua ngàn năm, đẹp vô hạn. Chỉ duy nhất một điều, làn da nàng trắng quá, thân hình nàng mỏng manh yếu đuối, nhìn nàng sinh ra cảm giác đau lòng thương tiếc!
- Ngồi đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn cô gái thật lâu, nói thật nhẹ thật bình tĩnh.
- Mưa xuân rả rich, nâng chén tiêu sầu, đem những tâm tư sâu kín gửi vào trong chén, nào, đại ca ca, chúng ta cùng uốn một ly nhé?
Cô gái nâng tay rót đầy chén rượu.
- Ha ha, hay hay lắm.
Mộ Dung Tiểu Thiên cười dài:
- Một câu ‘tâm tư sâu kín gửi vào trong chén’ thật tuyệt, cô trẻ mà đã thông hiểu như vậy Mộ Dung Tiểu Thiên này sao có thể yếu thế, nào, cạn chén này cho mọi phiền muộn tiêu tan, còn lại chỉ là hào tình vạn trượng.
Cô gái cười, vẫn tự nhiên như vậy làm cho phai mờ mọi cái đẹp xung quanh.
Hai người cụng ly, tửu quán vắng lặng tăng thêm hơi ấm.
- Chuyển chức thất bại ư? Mọi sự tuỳ tâm, cố hết sức, theo thiên mệnh, cần gì phải ngượng ép!
Ánh mắt nàng giống như đã nhìn thấu chuyện đời, xa xăm thâm thuý, làm người ta không hiểu được.
- Cô biết tôi à?
Sự khó chịu mấy ngày nay tan vào trong gió, Mộ Dung Tiểu Thiên lấy lại một phần tự tin.
- Ta Là Một Kẻ Trộm, trong [ Vận Mệnh ] này ai mà không biết?
Cô bình tĩnh trả lời.
- Rất cảm tạ!
Mộ Dung Tiểu Thiên đoán ra điều gì.
- Không dám.
Vẫn êm đềm như trước.
Mộ Dung Tiểu Thiên cười cười, nói chuyện với người thông minh rất thú, không cần nói hết câu người kia đã hiểu được rồi.
- Tên cô là gì?
Mộ Dung Tiểu Thiên hỏi.
- Em là nó, nó là em.
Bạch Vân chỉ lên nickname.
Mộ Dung Tiểu Thiên cười càng đậm:
- Bạch Vân tên rất hay, tên như người,người cũng như tên.
- Em nghe nói có người đem Hồng Huyết lang đồ sát cả làng nên em mới đến xem có gì khác biệt.
- Khác biệt so với chỗ khác?
Mộ Dung Tiểu Thiên mắt sáng lên rồi nhớ đến lãnh địa Lang Vương cùng thung lũng có bọn động vật ăn cỏ.
- Có một chỗ rất đặc biệt, đi thôi, ta dẫn cô đi xem.
Hai người nói đi là đi, bèn trả tiền rượu rồi rời khỏi thôn.
Mộ Dung Tiểu Thiên dẫn theo Bạch Vân theo đường cũ đến được đám mê vụ:
- Xuyên qua đám sương này, phong cảnh đảm bảo cho cô rung động.
Nói rồi rất tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ của Bạch Vân đi vào mê vụ. Trong tay là cảm giác mềm mại lạnh lẽo khiến trong lòng Mộ Dung Tiểu Thiên hơi biến đổi, hắn lắc đầu vứt đi những cảm giác khác thường, không thể được, tình yêu của mình đã theo sự ra đi của Nhã Thi mà khép lại rồi.
Một lần nữa đến thung lũng này, tuy đây đã là lần thứ hai nhưng Mộ Dung Tiểu Thiên vẫn phải say mê cảnh sắc nơi này. Ngắm Bạch Vân chơi đùa với mấy con vật bên bụi cây khuôn mặt hắn cũng tươi rói. Bạch Vân hòa vào khung cảnh, mà thung lũng cũng tinh xảo như người. Nàng tựa như một phần của vẻ đẹp này, TIểu Thiên ngẩn ngơ.
- Bạch Vân à, muốn đi lãnh thổ Lang Vương ngắm Hồng Huyết Lang không?
Mộ Dung Tiểu Thiên thân thiết cười hỏi.
- Dạ được, Tiểu Thiên ca ca.
Bạch Vân vui vẻ đan ngón tay vào nhau.
Mộ Dung Tiểu Thiên dẫn Bạch Vân đi trên “đường lên trời”, song khác với lần trước không còn tiếng sói tru hổ gầm nữa. Mộ Dung Tiểu Thiên khó chịu, chẳng nhẽ quái chưa hồi?
Vẫn là một không gian đó. Trước mặt hai người là vô hạn trời mây sông núi. Tất cả đều giống so với trước kia nhưng không còn đàn Hồng Huyết Lang cùng với tiếng hổ gầm trong rừng nữa.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhẹ nhõm, cũng mạnh bạo hơn:
- Đi nào, bọn mình vào hang Huyết Lang Vương nhá.
Chưa nhìn tận mắt thì không cam lòng, nhỡ đâu có 1 con Biến Dị Huyết Lang vương nữa thì giàu to rồi. Mộ Dung Tiểu Thiên mơ hão.