Ta Là Người Hiện Đại

Chương 22: Ba năm





Khói bếp nghi ngút bốc cao lên nền trời xanh thẳm. Mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa trong một không gian yên tĩnh, cô tịch, không người biết đến. Một thiếu niên lưng trần, đầu đội nón trúc đang đạp bộ pháp lướt đi như bay trên mặt hồ phẳng lặng. Trên tay thiếu niên là một cái đùi gà chín mọng. Hắn vừa đạp bộ pháp chạy quanh trên mặt hồ vừa tận hưởng mĩ vị của tự nhiên.

Mũi bàn chân hắn lúc này như chuồn chuồn điểm nước, linh động nhẹ nhàng như làn gió thoảng lướt đi trên mặt hồ không gợn sóng. Bộ pháp đạt đến mức này đã có thể xem là đại hành gia trên mặt đất.

Gặm xong cái đùi gà ngon lành thiếu niên thay đổi bộ pháp, dịch chuyển phương vị theo hình trôn ốc rồi tiến đến giữa mặt hồ. Mũi chân trái điểm nhẹ vào mu bàn chân phải, mũi chân phải điểm nhẹ vào mặt nước hồ. Sau đó thân hình thiếu niên dùng một quỹ tích khó có thể hình dung, như cá chép vượt vũ môn, thân hình thiếu niên xoay tròn bay vút lên cao cách mặt hồ hơn hai mươi trượng.

Sát na sau đó từ hai mũi bàn chân của thiếu niên một luồng lực lượng vô hình thoát ra rồi nâng đỡ thiếu niên đứng cố định giữa tầng không chừng mươi hơi thở. Một nụ cười thỏa mãn hiện trên môi thiếu niên sau đó hắn lấy hư không làm điểm tựa, thân hình nương theo gió đạp thoăn thoát theo từng phương vị khác nhau rồi nhẹ nhàng hạ xuống đứng ngay ngắn bên bờ hồ.

Thiếu niên này tất nhiên là Diệp Nguyên rồi. Chỉ có điều sau ba tháng đến nơi cô quạnh này bộ pháp của hắn đã tiến bộ một cách rõ rệt. Tuy chưa thể cưỡi gió đạp mây nhưng có thể thoát khỏi trói buộc của mặt đất một cách dễ dàng.

Nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống cạnh bờ hồ bàn tay phải Diệp Nguyên xòe ra phía trước, ngay lập tức một cuốn sách cũ màu đã hiện ra nằm gọn gàng trong tay hắn.

- Đông Châu Kí Sự! Diệp Nguyên lẩm bẩm

Lật dở những trang sách cũ màu hắn bắt đầu bị cuốn vào những dòng chữ nhỏ:

“Sau Thần Ma chi chiến không biết bao nhiêu ngàn vạn năm Đông Châu bắt đầu một thời kì thịnh vượng mới. Tu sĩ tầng tầng lớp lớp sản sinh ra vô vàn thần thông vô thượng. Rất nhiều tu sĩ pháp lực thông huyền đã vượt qua thiên địa phép tắc, công tham tạo hóa, hoán thiên cải địa, tạo dựng cho riêng mình một mảnh thiên địa mới. Thời kỳ này được gọi với tên Thái Cổ.

Thiên địa tuần hoàn, cực thịnh tất suy, cực suy tất thịnh. Thái Cổ đi qua để lại biết bao tàn tích nhưng cũng truyền tới đời sau muôn ngàn công pháp vô thượng. Tiếp sau Thái Cổ mười mấy vạn năm Đông Châu lại một lần nữa cường thịnh. Thậm chí ở trong giai đoạn này các tu sĩ còn vượt xa kim cổ, đạt đến đại thành tựu trên con đường tu luyện. Cửu Trùng Thiên cũng được xây dựng trong giai đoạn lịch sử này…”

Diệp Nguyên ngồi một mạch hơn một canh giờ dõi theo từng con chữ, ánh mắt đầy hứng thú. Sau khi gấp sách lại hắn lẩm bẩm một mình:

- Cổ lão bảo ta nên dạo một vòng Đông Châu quả không sai!


Bàn tay lắc nhẹ, cuốn sách như có phép lạ biến mất khỏi lòng bàn tay hắn. Thật ra đây là trò tiêu khiển của Diệp Nguyên mà thôi. Cuốn sách vốn đã được không gian trên ngón tay giữa hắn hút vào. Đây là khả năng đặc biệt của chiếc nhẫn ngọc. Có thể xem chiếc nhẫn ngọc Cổ lão tặng hắn là một pháp bảo không tồi.



Thời gian như dòng nước chảy mãi không ngừng, chớp mắt mà một năm đã trôi qua. Diệp Nguyên lúc này đã hoàn thành những bước quan trọng đầu tiên của Huyễn Ảnh Ngự Phong Thuật. Không những thế hình dáng của hắn dường như nhỏ đi một chút. Bây giờ nhìn hắn chỉ tầm mười sáu tuổi.

Lúc này bên bờ hồ trong xanh, Diệp Nguyên đang đứng lơ lửng trên không chừng nửa trượng, hai mắt nhắm chặt. Toàn thân hắn như hòa một thể với không gian xung quanh. Dùng hư không làm điểm tựa, thân thể hắn huyền phù như thế suốt mấy canh giờ không nghỉ. Bên trong thân thể tâm pháp của Huyễn Ảnh Bộ đảo trăm ngàn vòng chu thiên giúp linh khí trong cơ thể hắn tuần hoàn không dứt.

Đúng lúc này mắt hắn mở to, bàn tay phải của hắn bắt đầu vận chuyển một loạt thủ ấn phức tạp. Chớp mắt bàn tay phải của hắn đã bao phủ một màn hắc ám quang mang mờ ảo. Sâu trong đáy mắt hắn lúc này từng đoàn hắc ám quang mang cũng đang gợn sóng. Chỉ một sát na ngắn ngủi khí tức toàn thân của hắn đã biến đổi đột ngột. Cảm giác lạnh lẽo, u tịch từ thân thể hắn toát ra bên ngoài dường như làm cho không gian chu vi mấy trượng xung quanh hắn đọng lại.

Sau một lúc, hắn thu công, thở nhẹ ra một hơi rồi lẩm bẩm:

- Thủ pháp này quá độc ác! Hi vọng sau này không bao giờ dùng đến!

Lắc lắc đầu gạt đi những ý nghĩ phiền muộn, bàn tay hắn lại xuất hiện một cuốn sách cũ. Đây đã là thói quen suốt một năm nay của hắn. Một trăm lẻ tám cuốn sách ghi chép lịch duyệt khắp Đông Châu đã được hắn đọc gần hết. Hơn thế nữa những cuốn sách này còn ghi chép rất nhiều điều thú vị về kì hoa dị thảo trên khắp Đông Châu. Với Diệp Nguyên đây vốn là một kho tàng vô giá.

Thân pháp nhẹ như gió, Diệp Nguyên đạp bộ pháp lướt đi trên mặt đất, mấy hơi thở sau hắn đã nằm chễm chệ trên mái nhà rồi lật giở từng trang sách bắt đầu say sưa đọc.

“Meo…!” Bỗng lúc này một tiếng mèo kêu vang lên làm Diệp Nguyên bật người dậy, nét mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

“Rất giống tiếng kêu của Tiểu Miêu!” Diệp Nguyên trong đầu lẩm bẩm.

“Meo..meo..!” Tiếng mèo kêu lại vang lên, sau đó từ xa xa bên mấy gốc tuyết tùng lo lớn một con mèo rừng, màu lông đen tuyền bước ra. Con mèo này thân dài hơn bốn thước, thân thể nó nhìn chỉ thua một con hổ trưởng thành một chút. So với Tiểu Miêu một năm trước đây thì lớn hơn nhiều.

- Là mày sao Tiểu Miêu? Diệp Nguyên đạp bộ pháp lướt đến gần con mèo rừng.

“Meo!” Con mèo rừng đuôi ve vẩy rồi bước đến cạnh người hắn, sau đó cọ cọ vào bắp chân hắn. Hóa ra đây lại chính là Tiểu Miêu thật sự, chỉ là lúc này nó lớn hơn một năm trước nhiều.

- Ha ha! Không ngờ mày cũng tìm được đến nơi này! Diệp Nguyên ngồi xuống vuốt ve đầu nó rồi cười vang.

Tiểu Miêu cái đầu lắc lư rồi rúc vào lồng ngực Diệp Nguyên như thể nhung nhớ hắn lâu ngày, điệu bộ chẳng khác nào một con mèo nhỏ.

- Tốt! Từ nay mày ở lại đây cùng tao! Diệp Nguyên vỗ vỗ lên đầu nó nói.

“Meo…!” Tiểu Miêu kêu một tiếng thật dài rồi phóng như bay về căn nhà gỗ, sau đó nhắm thẳng vào căn bếp nhỏ. Một loạt tiếng sột soạt vang lên, giây lát sau nó từ trong căn bếp chạy ra, trên miệng ngậm mấy con gà hun khói rồi nhảy lên mái nhà nằm ăn ngon lành.

Diệp Nguyên thấy thế trợn mắt há mồm rồi hét to:

- Mày theo mùi gà chạy đến đây sao?

Nói rồi hắn cười vui vẻ lướt vội lên mái nhà ngồi cạnh Tiểu Miêu rồi giọng nói có phần dụ dỗ:

- Từ nay ở với tao đảm bảo ày ăn đủ cao lương mĩ vị!

Tiểu Miêu đớp xong mấy con gà hun khói, chả biết có hiểu hắn nói gì không chỉ thấy nó ngáp dài một cái, cọ cọ đầu vào người của Diệp Nguyên rồi nhắm mắt ngủ.

Diệp Nguyên vuốt veTiểu Miêu rồi bụng bảo dạ: “Quanh đây là pháp trận! Không biết nó làm cách nào vào được???”


Hắn bật cười rồi nhìn xung quanh hồ nước sau đó tự nói một mình:

- Ta còn thua một con mèo a! Một năm rồi mà vẫn chưa tìm được đường ra ngoài!

Suốt một năm nay hắn đã tìm mọi cách đi khỏi nơi này khám phá xung quanh nhưng chỉ đi xa được chừng mươi dặm là lại quay về đường cũ. Hắn lúc đầu còn tưởng mình hoa mắt nhưng sau này suy nghĩ mới hiểu vì sao Cổ lão đưa hắn đến đây. “Có lẽ sau này tu luyện có tiểu thành thì mình có thể rời khỏi được nơi này. Xem ra đây là chủ ý của Cổ lão” Hắn đưa ra kết luận như vậy.



Ngày ngày tháng tháng cứ thế bình lặng trôi đi. Lại một năm nữa trôi qua nhanh chóng. Vì có thêm Tiểu Miêu ở cùng, Diệp Nguyên cũng cảm thấy bớt cô độc. Tuy nhiên mỗi ngày hắn phải xục xạo khắp nơi để bắt gà rừng làm thức ăn cho Tiểu Miêu. Gà rừng trong mấy chục dặm chu vi quanh hồ nước đã bị hắn bắt gần hết, chỉ vì sức ăn của Tiểu Miêu càng ngày càng lớn. Hắn đang lo sợ thời gian tới không biết bắt ra đâu gà rừng cho Tiểu Miêu ăn.

“Hưu! Hưu!” Diệp Nguyên lúc này đang lướt như bay dưới tán cây rừng. Phía sau Tiểu Miêu cũng đang nhảy vun vút trên những cành cây đuổi theo. Thân pháp của nó linh hoạt không kém gì Diệp Nguyên.

Hai năm thời gian, Diệp Nguyên đã luyện thành “Ngự Phong Thuật”, bây giờ hắn có thể như chim trời lướt đi nhẹ nhàng trong gió. Thời gian tới hắn chỉ cần hoàn thành tầng tiếp theo của “Huyễn Ảnh Bộ Pháp” là “Huyễn Ảnh Ngự Phong” thì có thể hoàn thành việc tu luyện ở nơi này.

Huyễn Ảnh Ngự Phong là sự kết hợp giữa Huyễn Ảnh Bộ và Ngự Phong Thuật tạo thành một bộ pháp ngự phong vô cùng độc đáo. Với kiến thức tu luyện của hắn lúc này thì Huyễn Ảnh Ngự Phong là một bộ pháp thuộc hàng nhất đẳng. Càng tu luyện hắn càng cảm thấy sự huyền diệu của bộ pháp này.

- Tiểu Miêu, mày ăn nhiều như thế rồi đến ngày tao không nuôi nổi! Diệp Nguyên vừa phi hành vừa cười nói.

Tiểu Miêu “Meo” một tiếng rồi tăng tốc độ mặc kệ Diệp Nguyên phía sau.

- Mày đúng là thành tinh rồi! Diệp Nguyên hét to rồi đẩy nhanh tốc độ phi hành.

“Quác…quác…” Tiếng gà kêu tán loạn vang lên ở một góc rừng. Thì ra Tiểu Miêu đang đuổi theo ba con gà béo mập. Chỉ có điều đám gà vừa bay vừa rúc vào bụi rậm làm nó không sao bắt được.

Diệp Nguyên thấy thế cười “ha hả” sau đó lao vụt đến, khí tức trên người chợt thay đổi đột ngột. Chu vi mấy trượng xung quanh hắn chợt trở nên âm hàn, tử tịch một cách đáng sợ. Tròng mắt hắn cũng bị hắc ám quang mang bao phủ. Mấy con gà kêu lên mấy tiếng “oác..oác” rồi bị khí thế của hắn dọa chết.

Lúc khí tức của Diệp Nguyên thay đổi, đôi mắt màu lam của Tiểu Miêu cũng toát lên chút sợ hãi. Nó liền nhảy lùi ra sau tránh xa khỏi Diệp Nguyên chừng ba trượng, vẻ mặt rất cảnh giác.

Diệp Nguyên khí tức trở lại bình thường rồi bắt lấy mấy con gà rừng, sau đó hắn bay vụt lên cao cười nói:

- Mày sợ cái gì? Tao không phải đang bắt gà ày sao?

Tiểu Miêu dường như hiểu lời hắn nói nên nhanh chóng đuổi theo. Một người một mèo cứ thế chẳng mấy chốc trở lại gian nhà nhỏ.

Khói bếp bốc lên, mùi thịt nướng thơm phức, Tiểu Miêu lại từ trong bếp cắp hai con gà nóng hổi nhảy lên mái nhà nằm thưởng thức. Diệp Nguyên tay cầm một con gà khác từ bếp bước ra mặt lấm lem khói than, nhìn lên mái nhà nói:

- Mày chỉ cần mấy năm nữa là mắc bệnh béo phì! Từ nay bắt mày ăn kiêng!

Nói rồi hắn cười cười bay ra hồ nước rồi nhìn xuống sau đó thì thào:

- Thật là tà môn! Càng ngày thân thể ta càng nhỏ lại???

Đây là điều hắn thắc mắc trong suốt hai năm nay, cơ thể hắn càng lúc càng nhỏ một cách kì quái. Tìm hiểu một thời gian hắn đành đưa ra phán đoán là do việc hấp thu âm dương chi khí nên cơ thể có sự thay đổi này. Chỉ là cơ thể hắn tuy trẻ lại nhưng càng ngày càng cảm thấy thoải mái như được thoát thai hoán cốt nên hắn không lo lắng gì.

“Chuyện lạ xảy ra với ta quá nhiều rồi! Thêm hay bớt một việc cũng không có gì đáng ngạc nhiên” Nhìn thằng nhóc tầm mười bốn mười lăm tuổi dưới làn nước Diệp Nguyên nở nụ cười sáng lạng.




Năm thứ ba.

Hôm nay là một ngày nắng ấm như mọi ngày, dường như trong khu vực này thời tiết không hề thay đổi. Gần ba năm trôi qua mà Diệp Nguyên vẫn cảm thấy khung cảnh hệt như ngày đầu hắn đến nơi này. Kỳ là thì kỳ lạ nhưng đã thành thói quen hắn không thèm để ý đến.

Mặt hồ tĩnh lặng in bóng nền trời xanh thăm thẳm, một bóng người tốc độ như thiểm điện xẹt qua xẹt lại trên mặt hồ theo những phương vị vô cùng phức tạp. Sau đó bóng người này thay đổi quỹ tích từ dưới hướng lên cao, hư không nhộn nhạo một chút sau khi bóng người này lướt qua. Bóng người này tất nhiên là Diệp Nguyên rồi. Lúc này hắn đang bước những bước cuối cùng để hoàn thành Huyễn Ảnh Ngự Phong.

Từ trên độ cao hơn ba mươi trượng, Diệp Nguyên thân để trần chỉ mặc mỗi cái quần cộc đang đứng im lìm giữa trời đất. Huyễn Ảnh Ngự Phong đến hôm nay xem như đã đạt được chút thành tựu. Nhìn ngắm một mảnh rừng núi mênh mông bát ngát hắn hít hà một hơi lương khí rồi nở nụ cười sau đó bước từng bước hạ xuống bên dưới.

“Lấy hư không làm điểm tựa, đem thân thể hóa vào hư không..” đây là cảnh giới cuối cùng của Huyễn Ảnh Ngự Phong. Nếu tu sĩ bình thường nhìn thấy hắn lúc này cũng phải giật mình bởi công pháp ngự phong này chỉ có đệ tử chân truyền của các môn phái lớn mới có thể tri triển.

Bàn chân còn cách mặt nước chừng nửa thước thì Diệp Nguyên dừng lại, sau đó hắn lặng lẽ lăng không như thế rồi ngắm nhìn bản thân dưới mặt hồ. Một lúc sau trên môi hắn nhếch lên nụ cười khó hiểu, tiếp đó hắn cười to thành tiếng, càng lúc tiếng cười của hắn càng lớn. Cuối cùng hắn thả tự do thân hình rơi xuống hồ nước rồi ngoi đầu lên hét lớn:

- Hắc hắc! Con bà nó, lão tử cải lão hoàn đồng trở thành con nít rồi!

“Bùm!” Mặt nước chấn động, Diệp Nguyên thân hình nhỏ nhắn lao lên khỏi mặt hồ bay vút vào bờ.

Tiểu Miêu không biết từ đâu chạy lại tròn mắt nhìn hắn. Diệp Nguyên thấy vậy giả vờ quát:

- Thế nào? Tao nhỏ đi còn mày thì càng ngày càng lớn có phải buồn cười lắm không?

Tiểu Miêu thấy hắn quát nạt xù lông lên rồi quẫy đuôi, ngoảnh đầu lại đi thẳng vào phía trong khu vườn ra chiều bất mãn.

Diệp Nguyên cười hắc hắc nói:

- Nuôi mày lớn thêm tý nữa rồi làm ngựa cho tao cưỡi được rồi!

Tiểu Miêu dường như hiểu được lời hắn nói liền “Ngao” một tiếng như thể phản đối rồi phóng mấy bước thật dài, sau đó nằm duỗi mình trên mái nhà phơi nắng.

Diệp Nguyên lắc lắc mình mấy cái nhìn ngắm thân thể mình rồi lẩm bẩm:

- Không biết mười năm nữa sẽ thành bộ dáng gì? Chẳng lẽ ta lại trở thành trẻ nít một hai tuổi.

Hắn tự cười chính mình, bởi hình dáng hắn lúc này chỉ như đứa trẻ mười hai mười ba tuổi. Theo quan điểm của hắn, nếu cứ tu luyện kiểu này thì sau mười năm “cải tạo cốt cách” chắc chắn hắn sẽ trở thành một đứa trẻ nít vài tuổi.

- Bi ai a! Đến cả quần áo cũng không có để mặc nữa rồi!

Diệp Nguyên than thở một câu rồi lắc lắc tay phải một cái, một cuốn sách úa màu xuất hiện. Nở nụ cười vui vẻ hắn dở từng trang sách bắt đầu lẩm nhẩm đọc. Thân thể hắn lúc này cũng tự lăng không bay lên rồi trôi đi trong không khí.

Nếu có người khác ở đây lúc này nhìn thấy sẽ tròn mắt ngạc nhiên khi thấy một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, quần cộc lưng trần, tóc dài ngang vai đang huyền phù đung đưa trên không theo từng làn gió thổi.Ánh mắt của thiếu niên đang say sưa dán vào một cuốn sách úa màu ra chiều thưởng thức.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.