TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ

Chương 18: Xin Lỗi ! (2)



“Liễu Huyên, chồng cháu nghĩ cái gì vậy hả? Còn định chạy trốn?" Lúc này, mấy cô, dì nhà họ Liễu mở miệng nói.

“Đúng vậy, cả nhà ai cũng khuyên cháu rồi, bảo cháu mau ly hôn với Nhạc Phong đi, cháu còn không nghe!”

“Bây giờ muốn chạy trốn, nhất định tổng giám đốc Ngô sẽ tức giận. Đến lúc đó nhà họ Liễu chúng ta cũng không gánh nổi đâu!”

Mấy bà dì chỉ vào Liễu Huyên nói.

Mà Liễu Huyên lại cắn chặt môi. Nhạc Phong muốn nhân cơ hội chạy trốn, mặt mũi của cô cũng mất hết rồi, lúc này hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

“Tổng giám đốc Ngô!”

Lúc này, Liễu Chí Viễn bước nhanh đến, chỉ vào Nhạc Phong rống lớn: “Tổng giám đốc Ngô, nh đừng tức giận, tên này là kẻ đến ở rể nhà họ Liễu, chính là một tên rác rưởi, bình thường chỉ là một kẻ hèn nhát. Bây giờ anh ta muốn chạy trốn, chuyện cũng không liên quan đến nhà họ Liễu chúng tôi! Chúng tôi vẫn thanh toán đầy đủ mà.”

“Cút!”

Ngô Đắc Đạo chỉ vào Liễu Chí Viễn, rộng lớn.

Tiếng hét to lớn ấy khiến cho cả người Liễu Chí Viễn run lên, ngay cả rắm cũng không dám thả, ngơ ngác đứng yên ở chỗ ấy.

Ngô Đắc Đạo không thể tin được! Anh ta không thể tin được cuộc đời này còn có thể gặp lại chàng trai này!

Bảy năm trước, lúc anh ta vừa mới gây dựng sự nghiệp, nhưng lại không có đủ tiền, lúc ấy cũng không có ai để ý đến anh ta, dù sao lúc ấy anh ta cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi. Nhưng chính cậu hai nhà họ Nhạc, một thiếu niên chỉ mới mười bốn tuổi, đã tài trợ cho anh ta một khoản tiền! Cho không anh ta ba mươi vạn! Đây chính là ơn trị ngộ, ai cũng không dám quên!

Nếu không có khoản tiền này, thì hiện tại không biết Ngô Đắc Đạo đã lưu lạc đến đầu đường xó chợ nào rồi!

Mấy năm nay anh ta đã gây dựng sự nghiệp thành công, cũng nhiều lần sai người đi tìm chàng trai ấy. Lúc đó lại nghe được, chàng trai ấy đã bị nhà họ Nhạc đuổi đi, hiện tại không rõ tung tích.

Nhưng bây giờ anh ta lại nhìn thấy bóng dáng của Nhạc Phong, Ngô Đắc Đạo lập tức đã nhận ra!

“Cậu hai, là cậu đúng không..."

Giọng nói Ngô Đắc Đạo có chút run rẩy, khó có thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông đã quen mắt nhìn các mặt của xã hội bây giờ lại cẩn thận giống như một đứa trẻ vậy.

ĐM! Tránh không được!

Nhạc Phong cắn răng xoay người lại, cùng Ngô Đắc Đạo bốn mắt nhìn nhau.

Bịch bịch!

Trong nháy mắt, cả người Ngô Đắc Đạo đều choáng váng, lập tức quỳ trên

mặt đất!

“Tôi rốt cuộc cũng được gặp lại cậu rồi, tôi đã tìm cậu suốt ba năm! Ơn tri ngộ, ai cũng không dám quên!”

Ngô Đắc Đạo khích động đến sắp hỏng, nước mắt rơi xuống.

Trong nháy mắt, toàn bộ người trong khách sạn Viên ngọc Phương Đông đều há miệng ra!

Khiếp sợ!

Hoàn toàn khiếp sợ!

Một ông chủ giá trị con người cũng đến vài tỷ, thế mà bây giờ lại quỳ trên mặt đất, khóc giống như một đứa con nít vậy!

Mà Nhạc Phong lại đứng yên ở chỗ ấy, trên mặt cũng không hề có một gợn sóng! Không nhìn ra một tia hỉ nộ ái ố nào!

Đây... đây là tình huống gì?!

“Tổng giám đốc Ngô, anh đang làm cái gì vậy, tại sao lại bị ngã vậy.”

lười đỡ Ngô Đắc Đạo dậy, nhìn

Lúc này Nhạc Phong chạy nhanh tới xoay anh ta không ngừng nháy mắt.

Mà Ngô Đắc Đạo là ai? Nhìn thấy hành động của Nhạc Phong, anh ta liền hiểu được ý gì. Nhất định là cậu hai không muốn bại lộ thân phận của mình.

“Đúng không vững.”

Ngô Đắc Đạo thuận miệng nói, thở dài một hơi rồi nói: “Thật ngại quá, tôi nhận làm người.”

“Hô...”

Nghe thấy những lời này, mấy người nhà họ Liễu mới thở phào một hơi.

Thì ra là do đúng không vững.

Đúng vậy, cái tên rác rưởi Nhạc Phong sao có thể quen biết tổng giám đốc Ngô được cơ chứ.

“Nghe bà nói đây."

Lúc sau, lão phu nhân rốt cuộc mở miệng, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh.

“Bữa cơm này tốn hết hơn ba nghìn tảm trăm vạn. Không thể để cho một mình Chí Viễn bỏ ra hết được.”

Lão phu nhân nói.

Gương mặt Liễu Chí Viễn lộ ra vẻ vui mừng. Đúng là chỉ có bà nội mới đối xử với tốt với mình nhất mà thôi!

“Bữa ăn này một người dùng hết mười vạn, giờ tự lấy tiền của mình ra thanh toán đi."

Lão phu nhân nói tiếp.

Mọi người đều gật đầu. Nhà họ Liễu tuy chỉ là một gia tộc hạng hai, nhưng mỗi người mười vạn thì bọn họ vẫn có thể bỏ ra được.

Nhưng cả hội trường chỉ có hai người sắc mặt không dễ nhìn lắm, rất khó coi!

Hai người đó đương nhiên là Liễu Huyên và Trầm Mạn. Mấy hôm nay ở công ty xảy ra vấn đề, còn nợ năm trăm vạn mãi mới kiếm đủ, tất cả tiền trong nhà mấy hôm trước cũng đã dùng hết cho công ty rồi.

“Liễu Huyên, sắc mặt của cô không tốt lắm nhỉ, ha ha, có phải cô không có tiền để trả đúng không?”

Ngay lập tức, Liễu Chí Viễn hô lên, anh ta đương nhiên biết rõ, Liễu Huyên không có tiền, anh ta chính là đang muốn nói chuyện lớn tiếng một chút, khiến cho Liễu Huyên mất mặt.

“Tôi..."

Tất cả ánh mắt đều nhìn qua đây, Liễu Huyên chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Một lúc sau cô mới mở miệng: “Tôi...tôi không mang theo chi phiếu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.