TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ

Chương 21: Món Quà ! (1)



“Thằng nhãi con, mày nghe thấy Triệu Lộ nói gì chưa? Gọi cô ấy một tiếng mẹ nghe thử xem nào. Nếu không thì...” Chung Hạo Nhiên rống lên một tiếng to.

Nói xong, đằng sau hơn 20 người cao to lực lưỡng, hằm hằm để tay ra sau lưng, mỗi người cầm một cây gậy.

“Nếu không thì đừng trách tạo không khách sáo. Bây giờ tạo cho mày một con đường sống, mày phải ngoan ngoãn gọi cô ấy một tiếng mẹ.” Chung Hạo Nhiên cười nói, lại bổ sung: “Sau đó quỳ xuống trước cô ấy, thành tâm nhận lỗi, thì mày sẽ có thể bình an vô sự rời khỏi đây. Bằng không, tạo sẽ để cho mày bò ra ngoài đấy.”

Triệu Lộ không nhịn được cười, lúc đó cô ta đang bước trên đôi giày cao gót, đi về phía trước hai bước, móc điện thoại trong túi ra.

Chỉ cần Nhạc Phong biết sợ, gọi cô ta một tiếng mẹ, cô ta sẽ quay video lại gửi cho Liễu Huyên.

“Nếu tôi không gọi thì sao?” Nhạc Phong chỉ cảm thấy buồn cười, bắt đầu đánh giá Triệu Lộ từ trên xuống dưới.

Thấy Nhạc Phong vẫn không chịu thua, Triệu Lộ nhíu mày: “Anh Chung, anh mau đánh anh ta quỳ gối!”

Được thôi! Chung Hạo Nhiên vũng mạnh cánh tay hai lần, túm lấy cổ áo Nhạc Phong, đấm một cách thô bạo!

“Súc sinh, mau dùng tay lại cho tôi!”

Trong lúc này, một tiếng gầm rống lên, ngay sau đó có bốn năm người mở cửa chạy vào.

Nhìn thấy bốn năm người này, tất cả những người có mặt ở đây đều sững SỜ.

Ông chủ Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, Hướng Nhật Nguyệt

Ông chủ trang sức Đông Phương, Ngô Đắc Đạo!

Tổng giám đốc công ty nhà đất Hắc Hổ, Lý Hắc Hổ!

Tổng giám đốc công ty Nha Thi, Trần Thị Thi!

Tổng giám đốc thành phố Đông Hải, công ty dầu mỏ Đông Nam, Dương Tiêu!

Những người này, tùy tiện chọn ra một người, đều sẽ đếm được mấy nghìn tệ! Người vừa gào lên chính là Hướng Nhật Nguyệt!

Nhìn thấy những người này, Nhạc Phong lập tức nở nụ cười.

Đều là bạn cũ của nhau, những người này lúc trước đều không có tiền, là một tay Nhạc Phong giúp đỡ, đều có ơn với anh. Xem ra đến nay đều đã lập nghiệp thành công rồi.

“Súc sinh!” Suýt chút nữa Hướng Nhật Nguyệt bị dọa chết, mẹ nó, loại súc sinh này lại dám đánh cậu hai? Ông bước nhanh về phía trước, tát một phát vào mặt Chung Hạo Nhiên!

“Bốp”

Cái tát này dường như dùng toàn bộ sức lực, Chung Hạo Nhiên ốm lấy mặt, phía bên trên đã bắt đầu sưng to.

“Bố nuôi!” Chung Hạo Nhiên gọi to một tiếng, suýt nữa thì khóc: “Bố nuôi à, cái người làm công nhân này đến đây gây chuyện, anh ta lại dám ngồi trong phòng 888!”

“Bốp!”

Lại là một cái tát nữa, Hướng Nhật Nguyệt mắng to: “Làm công nhân thì sao? Làm công nhân thì ảnh hưởng đến mày à? Mày hai ngày được ăn cơm no, thì bắt đầu đi khinh thường người khác rồi à? Bình thường tạo dạy mày thế nào?!”

“Bố nuôi!!”

Chung Hạo Nhiên không cam tâm gào lên một tiếng, mắt bắt đầu đỏ lên: “Bố nuôi, tên tiểu tử này là người ngoài, sao bố lại vì hắn mà đánh con...”

Hướng Nhật Nguyệt tức giận đến nỗi đứng không vững, chỉ về phía Nhạc Phong, nói: “Người ngoài? Là do mày không biết, nếu như không có cậu ấy, thì sẽ không có tạo của ngày hôm nay! Cậu ấy là cậu hai của Nhạc gia! Tiền tiêu vặt một ngày của cậu ấy, bằng mày đi làm mười năm rồi!”

Cái gì cơ?!

Khoảnh khắc này, cả phòng đều chìm trong im lặng!

Chung Hạo Nhiên hoàn toàn bị dọa đến mức ngẩn người! Thường xuyên nghe bố nuôi nói, trước khi mở Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, ông chỉ là kẻ làm thuê cho nhà họ Nhạc. May mắn nhận được sự khen ngợi của cậu hai!

Chung Hạo Nhiên có nằm mơ cũng không ngờ, người thiếu niên có bộ dạng nghèo kiết xác này lại là cậu hai của nhà họ Nhạc!

Triệu Lộ cũng ngẩn người theo!

Lúc này cô ta cảm thấy chân mềm nhũn, nhịn không được lùi về sau hai bước.

Cô ta có thể nhìn ra, những người có máu mặt này, lúc đứng trước mặt Nhạc Phong, đều rất cung kính.

Điều này sao có thể? Anh rõ ràng chỉ là một người đi ở rể thôi mà!

Mỗi lần đến nhà Liễu Huyên, tên phế vật này đều ở nhà làm việc nhà! Thậm chí mỗi lần có quần áo mà cô lười giặt, đều mang đến nhà Liễu Huyên, để cho tên này giặt.

Nhưng mà...nhưng mà anh ta lại là cậu hai của nhà họ Nhạc sao?!

“Anh Phong, anh Phong à em sai rồi, em sai rồi..." Chung Hạo Nhiên như sắp khóc đến nơi, liên tiếp xin lỗi Nhạc Phong.

“Anh Phong, đều tại người phụ nữ này!” Chung Hạo Nhiên đột nhiên hét to, chỉ về phía Triệu Lộ: “Tất cả là tại cô! Bởi vì cô, tôi mới đắc tội với anh Phong! Cô mau cút đi!”

Triệu Lộ đúng không vững: “Nhưng hợp đồng của chúng ta vẫn chưa được ký mà...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.