Bà nội nghe vậy thì đã hiểu, cười nói: “Bạch Triển, chờ buổi tiệc kết thúc, hai nhà chúng ta lại bàn tiếp việc này.”
Bạch Triển vẫn nhìn chằm chằm Nhạc Phong, mắt anh đỏ bừng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Thiên Sương, anh đã thích cô rồi.
Cô là một người rất lạnh lùng, hầu như không bao giờ nhìn thấy cô nói chuyện với người khác giới. Vậy mà hôm nay lại thấy cô nói chuyện với Nhạc Phong vui vẻ như vậy, có thể không tức giận được sao.
“Bà nội, tổng giám đốc Từ Hướng Đông tới rồi.” Lúc này, có một giọng nói truyền đến.
Tất cả mọi người nhìn về phía cửa!
Từ Hướng Đông mặc một bộ vest, tóc vuốt ra sau, tinh thần có vẻ rất phấn chấn. Trong tay anh ta cầm một cái hộp dài, nhanh chóng bước đến.
“Hướng Đông đến rồi à.” Bà nội cười một tiếng.
Mọi người sớm đã nghe nói, Từ Hướng Đông sẽ chuẩn bị một món quà to, muốn cầu hôn Liễu Huyên.
Mọi người đều hướng về cái hộp của anh ta nhìn không chớp mắt, sự hiếu kỳ sớm đã nổi lên. Nghe nói món quà mà anh ta đã đặc biệt chuẩn bị này, bà nội chắc chắn sẽ rất thích. Rốt cuộc là quà gì, mà khiến anh ta tự tin đến vậy?
Khóe miệng Từ Hướng Đông cong lên. Lúc này anh ta có vẻ bề ngoài hào nhoáng, thực tế chỉ có chính anh ta mới biết, mình đã nghèo đến mức không có đường đi rồi. Nhà họ Nhạc cắt đứt nguồn kinh tế của anh ta, lại còn đuổi anh ta rời khỏi công ty.
Hôm nay anh ta đến tham dự tiệc thọ, là dùng toàn bộ số tiền còn lại của bản thân để mua một bộ vest. Hôm nay nhất định phải thành công!
“Bà nội, Hướng Đông cháu có lời muốn nói, nên cháu sẽ nói thẳng." Từ Hướng Đông chầm chậm mở miệng: “Cháu đối với Liễu Huyên chính là kiểu vừa gặp đã yêu. Nhưng cô ấy lại gả cho một tên vô dụng! Kết hôn đã được ba năm, mọi người ở thành phố Đông Hải đều xem chuyện này như một trò cười! Những thứ cô ấy phải chịu đựng đã quá đủ rồi, cháu không nỡ nhìn cô ấy chịu đựng thêm nữa! Hôm nay cho dù có chuyện gì, cháu cũng phải nói ra những lời trong lòng mình.”
Từ Hướng Đông hít một hơi dài: “Cháu muốn cưới Liễu Huyên!”
Ồn ào!
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người bàn luận sôi nổi!
Những lời này thẳng thắn quá rồi? Không giữ mặt mũi cho Nhạc Phong sao?
Có điều nếu nghĩ kỹ lại thì giữ mặt mũi cho tên vô dụng Nhạc Phong để làm gì? Lại không sợ đắc tội với anh ta.
“Những năm gần đây, trong lòng cháu đều hướng về Hu Nhi.” Từ Hướng Đông lại nói tiếp: “Vì cô ấy, cháu có thể từ bỏ tất cả. Hướng Đông bất tài, nhiều năm như vậy đều là dựa vào thực lực của bản thân, chỉ có tài sản là ba nghìn vạn. Chỉ vì một câu nói thích của Huyền Nhi, cháu đã bán công ty, mua cho cô ấy Pha Lê Tình Yêu!”
Cái gì?!
Tất cả mọi người đều sợ hãi, mọi ánh nhìn đổ dồn về phía chân Liễu Huyên.
Đôi giày trang nhã cao quý này đã trở thành tiêu điểm chính của mọi người! Đôi giày có hình giọt nước hoàn mỹ, khí chất cao quý, khiến mọi người đều nhìn không chớp mắt! Đẹp quá, giày đẹp phối với người đẹp!
“Đây chính là đôi Pha Lê Thủy Tinh có giá ba nghìn vạn, thật là rung động
quá đi...”
“Đúng vậy, toàn thế giới chỉ giới hạn 99 đôi, có tiền cũng không thể mua được, bắt buộc phải có quan hệ.”
“Thật khiến người khác ngưỡng mộ, nếu như tôi có đôi giày này, sợ rằng đi ngủ tôi cũng phải đeo mất...”
Có không ít phụ nữ thảo luận sôi nổi. Pha Lê Thủy Tinh, nếu như có người phụ nữ nào nói không ngưỡng mộ, thì chắc chắn cô ta bị mù!!
Lúc này, những người phụ nữ xung quanh đều nhìn về phía Từ Hướng Đông với một ánh mắt si tình.
Thẩm Mạn và Liễu Văn Sinh đều nhìn về phía Từ Hướng Đông, nét mặt tỏ ý muốn khen ngợi, gật đầu lia lịa.
Nhạc Phong ngay lúc này đang nhíu chặt lông mày. Mẹ nó tên Từ Hướng Đông này có vấn đề à? Mặt anh ta dày như vậy sao? Vậy mà lại có thể nói đôi giày này là anh ta mua, tên ngu này chắc bị điên rồi.
Đúng lúc này, Từ Hướng Đông lại nói: “Bà nội, hôm nay là sinh nhật bà. Cháu muốn kết thông gia là một chuyện, bên cạnh đó cháu cũng muốn biểu đạt sự tôn kính mà cháu dành cho bà. Đây là món quà cháu tặng bà!”
Nói đến đây, Từ Hướng Đông mở hộp quà!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều xúm lại một chỗ, tiếng kinh ngạc hết lần này tới lần khác truyền đến!
“Mẹ nó, đây...đây là...”
Mọi người đều sững sờ, ngay cả bà nội cũng không nhịn được mà đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Từ Hướng Đông!
Trong hộp là một cuộn tranh!
Từ Hướng Đông mở ra, đắc ý nói: “Bức tranh này, là thiếp bình an của Vương Hi Chi. Là cháu đã nhờ bạn mua lại với giá cao. Biết bà thích đồ cổ, nên bức tranh này, là một chút thành ý của Hướng Đông."
Cái gì?!
Lúc đó Nhạc Phong cũng đứng phắt dậy.
Thiếp bình an của Vương Hi Chi?
Hai ngày trước bọn Hướng Nhật Nguyệt tặng cho anh không phải cũng là thiếp bình an sao?
Nói thật thì mấy người Hướng Nhật Nguyệt, Ngô Đắc Đạo chắc chắn không dám tặng anh hàng giả! Hàng thật đang ở trong tay anh, vậy bức này...
“Đây...đây, tôi không nhìn nhầm chứ?" Tộc trưởng nhà họ Bạch Bạch Nhất Vân bước đến, há hốc mồm.
Bạch Nhất Vân dù gì cũng là tộc trưởng của nhà họ Bạch, cũng được gọi là hiểu rộng biết nhiều. Nhưng lúc này tim cũng đang đập rất nhanh! Là bút pháp của Vương Hi Chi đó, tác phẩm của thánh thư đó!! Bức này, chắc giá thấp nhất cũng cần hai nghìn vạn đi?