Ta Là Người Tốt Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa

Chương 32: 32: Gạch Đến




Tần Kha chậm rãi nhìn về phía bà chủ phong tình vạn chủng ở bên cạnh, đưa qua một ánh mắt: Ngươi hiểu?Bà chủ giãy dụa thân thể đầy đặn, đi đến bên cạnh ông chủ: “Hay là bán rẻ cho hắn một chút.

”Ông chủ nghi ngờ nhìn về phía bà chủ, lại nói với Tần Kha: “Được rồi, ta cũng sắp đóng cửa rồi, giảm cho ngươi 15% đi!”Tần Kha lại liếc mắt nhìn bà chủ một chút: Ngươi hiểu?“Ai đỗ xe chặn đường thế này?” Một giọng nói thô kệch truyền vào trong tiệm.

“Ta ta!”Ông chủ vội vàng giao cho bà chủ, rồi cuống cuồng chạy ra ngoài.

Bà chủ cũng không lằng nhằng, ẩn ý đưa tình nói: “Được rồi, giảm cho ngươi 40%, được chưa?”Tần Kha rõ ràng là vẫn chưa hài lòng với giá tiền này lắm, chép miệng một cái nói: “Mỹ nữ, không thể không nói ngươi rất to gan nha, lại dám ở trong tiệm…”Bà chủ hít sâu một hơi: “50%, 50% được chưa?”Tần Kha không để ý, tiếp tục nói: “May mà người đi vào là ta, nếu không có ta thì mười mấy giây sau… Chậc Chậc, bây giờ sẽ phát sinh chuyện gì thì khó mà nói được!”[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ bà chủ gợi cảm +200!]“60%!”Tần Kha ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Nơi này có camera không? Ta sợ ta nói ra không ai tin!”[Đinh…]Bà chủ nghiêm túc nói: “Đủ rồi, giảm 60% là chúng ta đã lỗ vốn!”Tần Kha chớp chớp mắt: “Ngươi quát ta?”[Đinh…]Giọng nói của bà chủ chợt trở nên hiền lành, ánh mắt nhìn Tần Kha cũng tràn đầy ‘yêu thương’.

“Nào có, ta làm sao lại quát ngươi được, như vậy đi giảm giá 70%! Không chỉ như vậy, lần sau ngươi đến đây mua đồ, ta đều giảm giá cho ngươi, thế nào?”Vừa rồi có lỗ vốn hay không thì Tần Kha không biết.

Nhưng bây giờ khẳng định là lỗ vốn.

Nhưng có thể khẳng định là.


Chỉ cần hắn muốn thì đừng nói là giảm 70%, mà coi như hắn muốn miễn phí thì bà chủ cũng sẽ đồng ý.

“Ta chỉ mặc cả một lần, miễn phí!” Tần Kha dựng thẳng ngón tay lên, cười nói: “Thế nào, rất công bằng đúng không?”[Đinh…]Bà chủ suýt nữa thì giận ngất đi: “Miễn phí? Sao ngươi không đi cướp đi?”Tần Kha chớp chớp mắt vài cái: “Vậy thì ngươi cho rằng ta đang làm gì?”[Đinh…]Bà chủ đã tức đến sắp khóc!Giảm 70% còn không muốn, nhất định đòi miễn phí!Còn công bằng nữa!Ngươi gọi cái này là công bằng?Tám tám ngàn đồng đấy!Một pháo (một nháy) liền mất tám ngàn đồng!Mấu chốt là pháo này còn là pháp lép!Nàng đã có tâm tự tử luôn rồi!Nhưng suy nghĩ cẩn thận, vừa rồi cũng may là người trẻ tuổi này vào trước.

Nếu như là ông xã nhà mình vào trước, quá nửa là phải chết người thật!Vì chuyện vừa rồi không bị phát hiện, nàng chỉ có thể nhịn mà đáp ứng.

“Được, nhưng ngươi phải đảm bảo, tuyệt đối không thể nói chuyện vừa rồi ra ngoài, để nó thối nát trong bụng đi!”Tần Kha nói như đúng rồi: “Yên tâm đi mỹ nữ, ta nổi tiếng là chính nhân quân tử, tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi!”Bà chủ đưa cái túi trên quầy cho Tần Kha, uy hiếp thêm một câu rồi mới buông tay: “Dù ngươi nói ta cũng không sợ, nhưng ta cam đoan, chỉ cần ngươi dám nói lung tung, lão nương chết cũng phải kéo ngươi chết cùng.

”Tần Kha không hề khách khí, tiếp nhận cái túi rồi nói: “Đã nói là yên tâm rồi, con ngươi ta rất coi trọng nói lời giữ lời.

”Khi rời khỏi tiệm, Tần Kha còn nhiệt tình chào hỏi ông chủ một câu, khen màu tóc của hắn rất đẹp.

Ông chủ không hiểu ra sao cả.

Mình lại không nhuộm tóc!Tiểu tử này có bệnh về mắt sao?…Lúc đầu định đón xe trở về.

Nhưng bây giờ chỉ cách nhà có hai con đường.

Suy nghĩ một chút vẫn là đi bộ.

Dù sao có thể bớt thì bớt nha.

Vẫn còn hai loại tài liệu nữa là Phượng Tiên Hương và Băng Hỏa Tinh, hai thứ này đều rất đắt!Mới đi hết một con đường.


Một âm thanh quen thuộc chợt hấp dẫn sự chú ý của Tần Kha.

Ngẩng đầu lên, là Vương Cương!Hắn đang đứng gọi điện thoại ở trước một siêu thị.

“Đúng, tiểu tử kia dùng Triệu Đức Trụ làm bia đỡ đạn.

Chạy rồi! Mẹ nó, nếu như không có Triệu Đức Trụ, đêm nay ta nhất định phải cắt trứng của hắn!”Tiếp đó Vương Cương lại nói: “Chờ xem đi.

Ta còn chưa từ bỏ đâu, ta cũng không tin ngày nào hắn cũng có thể mang Triệu Đức Trụ ra làm bia đỡ đạn.

”Tần Kha lẳng lặng nhìn Vương Cương.

“Oan gia ngõ hẹp nha!”Gạch đến!!…Tần Kha lấy cục gạch ra.

Lặng lẽ lén lút đi đến phía sau Vương Cương.

Lúc này, Vương Cương vẫn đang chém gió tung bay, mở miệng ngậm miệng là muốn giết chết Tần Kha!Có thể nói là chém gió mà không cần ghi nháp, cực kỳ lợi hại!Thật sự nguy hiểm đang đến gần!Đang định ra tay, Tần Kha lại dừng lại.


Không đúng.

Chính nhân quân tử bình thường sẽ không đánh lén sau lưng người khác.

May mà ta nhớ ta!“Vương Cương!”Tần Kha gọi một câu.

Vương Cương kinh ngạc quay người lại.

Còn chưa nhìn thấy mặt Tần Kha, một cục gạch màu đỏ đã tiếp xúc thân mật với mặt của hắn!Bang!“AA… Cái đệch!”Tần Kha cũng hiểu đạo lý đánh nhanh thắng nhanh!Liền một trận đấm đá với Vương Cương đang nằm trên đất!Không phải hắn cố tình không buông tha cho Vương Cương.

Mà là tên này không muốn buông tha cho hắn!Đã sắp tốt nghiệp rồi!Có thể đánh thêm một trận thì đánh thêm một trận đi!Sau khi tốt nghiệp thì không còn cơ hội nữa!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.