Tô phủ có phạm vi mấy vạn dặm, linh sơn ao hồ, cung vũ lầu các, nhiều vô số kể.
Thậm chí trong đó còn có một cỗ khí tức kinh khủng, chính là những cường giả của Tô gia đang tiềm tu khắp nơi.
Bất quá thần sắc của Sở Hư lại nhàn nhạt.
Nội tình này của Tô gia, cuối cùng vẫn là kém một chút...
Tô Vi Nhiễm mỉm cười giới thiệu từng nơi của Tô gia cho Sở Hư, dẫn hẳn tới chỗ sâu của Tô phủ.
Chỗ sâu của Tô phủ, ở trước mặt Sở Hư, có một căn nhà tranh trong rừng trúc.
Không ăn khớp với các cung điện hùng vĩ tráng lệ khác của Tô phủ, nhưng lại mang theo một tia đạo vận.
Phảng phất là chỉ đứng ở chỗ này, trong lòng liền yên ổn hơn mấy phần.
Trên mặt Tô Vi Nhiễm cũng lộ ra vẻ tôn kính, nhẹ giọng nói: "Đây chính là nơi ở lão tổ.”
Chỉ thấy ở phía trước nhà tranh, một vị lão gi mặc áo lanh đang nằm trên ghế trúc, nhắm mắt dưỡng thần.
Tóc của hẳn trắng bạc phơ, nhưng cũng không có chút khí tức suy tần nào.
Khí tức như có như không, phẳng phất là một phàm nhân, nhưng mà để cho người ta không kìm lòng được kính sợ.
- Tô Vi Nhiễm đi đến bên người lão giả, nhẹ giọng cười nói: "Lão tổ.”
Lão tổ mở hai mắt ra, liếc mắt đánh giá Tô Vi Nhiễm, ha ha cười nói: “Ngươi cô gái nhỏ này, cuối cùng cũng mang khách quý tới."
Vị lão giả này, chính là Tô gia lão tổ, Đế Sư Tô Trọng!
Mà trên mặt Sở Hư cũng lộ ra vẻ tôn kính, cúi đầu thật sâu về phía Đế Sư: “Văn bối Sở Hư, gặp qua Đế Sư lão tiền bối!”
Lão giả ở trước mặt, hoàn toàn chính xác đáng để hắn tôn kính.
Không chỉ là thân phận Đế Sư của hắn, chỉ riêng cái tu vi Thiên Cung cảnh này, cũng đủ để cho Sở Hư duy trì tôn kính.
Đế Sư mim cười, đánh giá Sở Hư một cái, gật đầu mim cười, nói: "Thanh niên tài tuấn, chính là như vậy."
Cảm nhận được ánh mắt của Đế Sư, Sở Hư cảm giác phẳng phất hết thảy mọi thứ trên người hẳn đều bị Đế Sư nhìn thấu!
Không có cái bí mật nào mà không biết!
Thần sắc của Sở Hư không thay đổi, chỉ là mim cười nói: “Đế Sư quá khen.”
'Đế Sư khẽ gật đầu, cười nói với Tô Vi Nhiễm: “Ngươi đi chuẩn bị bữa tiệc trước, ta và Thần Hầu Thế tử nói chuyện phiếm một lát.”
Tô Vi Nhiễm gật đầu, nàng là một nữ tử thông minh.
Trong lòng biết lão tổ của nàng mời Sở Hư đến đây, chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là cảm tạ ơn cứu mạng.
Nàng quay người rời đi, nhẹ giọng nói với Sở Hư “Sở Hư ca oa, ta đi trước."
Sở Hư gật đầu mỉm cười.
Thấy Tô Vi Nhiễm rời đi, Đế Sư mới cười nói: "Thần Hầu Thế tử, còn muốn cảm tạ ngươi đã cứu Vi Nhiễm, nàng là vấn bối mà lão phu coi trọng nhất.
Nếu là bị ma tu bắt đi, Tô gia ta cũng sẽ mất hết mặt mũi."
Trên mặt Đế Sư lộ ra nụ cười, nhưng mà nụ cười kia.
Nhìn thế nào đều là mang theo một tia thâm ý...
Sở Hư trầm mặc một lát, mặc dù kế hoạch của hắn là hoàn mỹ, nhưng vẫn có một sơ hở.
Đó chính là Huyết Độc Ma Quân!
Năm đó Huyết Độc Ma Quân bị Vi Huyền Chân Nhân truy sát, mai danh ẩn tích.
Không ai biết rõ Huyết Độc Ma Quân đi nơi nào, sống hay chết!
Nhưng mà Sở Hư lại biết rõ, Huyết Độc Ma Quân đã chết nhiều năm!
Năm đó Huyết Độc Ma Quân trọng thương chạy trốn, lại rơi vào tay Huyền Hồn Điện, nhận hết tra tấn và ép hỏi bí mật mà chết.
Hơn nữa, Huyền Hồn Điện năm đó cũng là một ma đạo tông môn.
Bất quá bây giờ, cũng đã âm thầm quy thuận
Trưởng công chúa, trở thành thế lực dưới trướng của Trưởng công chúa.
Chẳng lẽ nói, Đế Sư biết răng Huyết Độc Ma Quân đã chết rồi sao?
Bất quá Sở Hư cũng không kinh hoảng.
Liền xem như Đế Sư đoán được chân tướng, làm sao lại vì một tên phế vật đã chết mà đắc tội với hẳn - Thế tử của Tố Thần Hầu phủ này?
Thấy thần sắc của Sở Hư vẫn như thường, Đế Sư bỗng nhiên cười một tiếng: “Không bằng Thế tử đánh với lão phu một ván cờ, như thế nào?”
Sở Hư gật đầu: “Ta vốn mong chờ như thế, không dám mời mà thôi.”
...
Đồi xanh nước chảy, gió mát thoảng qua.
Chỗ thiên địa này, phẳng phất là bồng lai tiên cảnh.
Sở Hư cùng với Đế Sư ngồi đối diện nhau, Sở Hư cầm cờ đen, Đế Sư cầm cờ trắng, say sưa đánh cờ.
Trên bàn cờ, quân cờ đen trắng đan xen lẫn nhau.
Nhìn cờ như nhìn người, quân đen của Sở Hư hừng hực khí thế, thế cờ hung mãnh ngoan lệ, nhưng cũng chỉ vòng vòng đan xen nhau.
Hung ác nhưng không lỗ mãng, ngoan lệ nhưng không quên thế, chiếm giữ đại thế huy hoàng, lấy đại thế đè người, để cho người ta không thở nổi!
Giết quân cờ trắng đến mức sạch sành sanh, liên tục bại lui!
Khiến cho Sở Hư không nghĩ tới chính là, vị Đế Sư
trí gần như yêu này, đánh cờ lại tệ tới mức dọa người Nhưng mà Đế Sư lại như đang say sưa thích thú, phảng phất là kỳ phùng địch thủ...
Sau một hồi lâu, cờ trắng trong tay Đế Sư hồi lâu vẫn không có hạ xuống, cười khổ một tiếng: "Lão phu thua rồi.
Hậu sinh khả uý, thật sự là hậu sinh khả uý a..."
Mặc dù trên mặt Sở Hư mang theo nụ cười, nhưng mà trong lòng lại có chút im lặng.
Lời nói của vị Đế Sư này, phẳng phất là tiếc vì thua dưới tay hắn.
Kỳ thật Đế Sư cơ hồ là bị đồ sát, thế cờ nghiêng về một bên, chỉ là Sở Hư lưu lại mấy phần lực, đây mới là để cho Đế Sư thua nhưng không đến mức quá khó coi.
Đế Sư cười lắc đầu, mỉm cười nói: "Vi Nhiễm, cô gái nhỏ kia chắc là sốt ruột chờ đợi, Thế tử lại đi thôi.
Tính tình của lão phu thích yên tĩnh, liền không đi góp vui."
Sở Hư đứng dậy, bái về phía Đế Sư, nói: "Vậy văn bối cáo lui.”
Đế Sư mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn Sở Hư rời đi.
Mà sau khi Sở Hư rời đi, một vị nam tử trung niên đi ra từ trong túp lều.
Nam tử trung niên mặc hoa bào, khuôn mặt giản dị, khí tức cực kì kinh khủng, rõ ràng là một tôn cường giả Thần Phủ cảnh.
Người này, chính là đương đại gia chủ của Tô gia, Ngự Sử đài Ngự Sử Thượng thừa!
Cũng là phụ thân của Tô Vi Nhiễm, Tô Chính Ngôn!
Tô Chính Ngôn đi đến bên người Đế Sư, cung kính nói: "Phụ thân, vị Thần Hầu Thế tử này, như thế nào?”
Đế Sư vẫn đang quan sát ván cờ, sau một hồi lâu.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn qua chỗ rời đi của Sở Hư, thản nhiên nói:
“Là anh tài... Nhưng không phải lương phối.”