Ta Là Nhân Vật Trùm Phản Diện

Chương 96: Ta cam đoan



Nể mặt Tiên nhị!?

Trong lòng Diệp Huyền lập tức tràn đầy lửa giận.

Có thể nói hắn với Sở Hư là tình địch!

Mà bây giờ, Sở Hư lại nói là nể mặt Tiên nhi.

Tha hắn một mạng!

Điều này khiến cho Diệp Huyền cảm thấy bị sỉ nhục!

Phảng phất hẳn chỉ là một tên hề yêu đơn phương, Sở Hư là thương hại hẳn nên mới tha hắn một mạng!

Mà để cho hắn nói ra tung tích của mấy vị huynh trưởng kia, càng là đang sỉ nhục nhân cách của hắn!

Mặc dù mấy vị huynh trưởng đó là ma tu.

Nhưng mà làm người trượng nghĩa, ở trong lòng Diệp Huyền đều là những đại anh hùng tiêu sái, hào hùng!

Hơn nữa, đổi xử với Diệp Huyền vô cùng tốt, thường xuyên dạy bảo thần thông phép thuật cho Diệp Huyền.

Thậm chí đã nhiều lần cứu Diệp Huyền ra từ trong biển lửa!

Ở trong lòng Diệp Huyền, ngoại trừ Lưu Nguyệt tiên tử và Tần Tiên Nhi ra, cũng chỉ có mấy vị huynh trưởng này của hẳn là trọng yếu nhất!

Muốn để hắn bán đứng mấy vị huynh trưởng?

Nằm mơ!

Ở trong lòng Diệp Huyền, căm hận nhất chính là tiểu nhân vô sỉ vì lợi ích mà bán đứng huynh đệ.

Làm sao hắn có thể bán đứng mấy vị huynh trưởng được?

Diệp Huyền cười lạnh nói: "Mặc dù địa vị của Huyền ta thấp, xa xa không tôn quý bằng thân phận của Thần Hầu Thế tử.

Nhưng lại cũng biết rõ cái gì gọi là nghĩa khí!

Tuy mấy vị huynh trưởng đó của ta là ma tu, nhưng lại là có tình có nghĩa!

Diệp Huyền tự nhiên kém xa mấy vị huynh trưởng.

Nhưng cũng sẽ không làm một tên tiểu nhân bán đứng huynh trưởng!

Muốn chém giết hay muốn róc thịt, liền nghe theo lời của Thần Hầu Thế tử!"

Trong lời nói tràn đầy kiên định, nghiêm nghị và khí phách.

Mà Diệp Huyền lộ vẻ cương nghị, nổi giận đùng đùng, không hề sợ hãi.

Đúng là một đại trượng phu không sợ cường quyền, nghĩa khí ngút trời!

Mặc dù trong lòng của rất nhiều trưởng lão và đệ tử ở Thiên Nguyên Tông kỳ thật đối với Diệp Huyền cũng không có hảo cảm gì

Cho rằng Diệp Huyền người này chính là một tên cặn bã chính đạo!

Nhưng mà bây giờ thấy cảnh này, trong lòng cũng không khỏi cũng là đối với Diệp Huyền sinh ra một chút thay đối

Có lẽ Diệp Huyền có đủ loại khuyết điểm.

Nhưng mà hắn có tỉnh thần không sợ sinh tử, không nguyện ý bán đứng huynh trưởng.

Đích thật là làm cho người ta có chút khâm phục!

Không nghĩ tới tên cặn bã chính đạo này... Vậy mà còn có bộ mặt như vậy.

Mà Diệp Huyền cũng là cảm nhận được ánh mắt không thể tin và kính nể của đám người xung quanh.

Trong lòng có chút tự đắc.

Quyền thế ngập trời lại như thế nào?

Công đạo nằm trong lòng người!

Chỉ cần trong lòng có đạo nghĩa, tự nhiên là sẽ được người khác chấp nhận!

Quân tử vô địch!

Mà Diệp Huyền cũng nhìn Tăn Tiên Nhi một cái, chờ mong Tần Tiên Nhi cũng là có thể nhìn hẳn bằng một cặp mắt khác.

Bất quá điều làm cho Diệp Huyền thất vọng là Tân Tiên Nhi căn bản cũng không có nhìn hắn.

Mà chỉ là sĩ ngốc nhìn qua vị Thần Hầu Thế tử kia.

Bất quá trong lòng Diệp Huyền ngược lại cũng không nhụt chí. truyện ngôn tình

Hắn đã nhìn ra, Tân Tiên Nhi hắn là quen biết với vị Thần Hầu Thế tử này từ nhỏ.

Hiện tại tình yêu dành cho Sở Hư, cũng chỉ là ký ức tuổi thơ mà thôi.

Nhiều năm như vậy, con người đều sẽ trở nên như thế!

Luôn có một ngày, Diệp Huyền sẽ làm cho Tân Tiên Nhi nhận ra bộ mặt thật của vị Thế tử này.

Biết rõ ai mới là lương phối của nàng!

Mà thần sắc Sở Hư lại không thay đổi, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười thản nhiên.

Nhưng mà trong mắt hẳn lại tràn đầy mỉa mai!

Tên Diệp Huyền này, không hổ là khí vận chỉ tử.

Một câu, chính là xoay chuyển ấn tượng của bản thân ở Thiên Nguyên Tông thành ra như vậy.

Chỉ có điều, đáng tiếc là...

Diệp Huyền căn bản cũng không biết rõ một khi liên lụy đến lợi ích... Lòng người sẽ biến thành bộ dáng gì!

Sở Hưu thản nhiên nói: "Diệp sư đệ đừng có u mê như thế.

Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như ngươi bàn giao tung tích của mấy tên ma tu đó.

Ta không chỉ là sẽ bỏ qua chuyện cũ, ngược lại là sẽ tấu thỉnh thần triều.

Trọng thưởng cho toàn bộ Thiên Nguyên Tông, như thế nào?"

Lời vừa nói ra, đám người Thiên Nguyên Tông vốn dĩ còn thờ ơ lạnh nhạt, lập tức đứng ngồi không yên!

Trước đó bọn hẳn sinh lòng bội phục đối với việc Diệp Huyền không chịu phản bội huynh trưởng.

Là bởi vì Diệp Huyền không nói ra tung tích của mấy vị ma tu kia, cùng bọn hẳn không có liên quan gì.

Coi như Diệp Huyền bởi vì chuyện này mà đắc tội Thần Hầu Thế tử, vậy thì cũng không liên lụy đến bọn hắn.

Nhưng mà hiện tại, vừa nghe được nếu như Diệp. Huyền nguyện ý nói ra tung tích của mấy vị ma tu kia.

Thiên Nguyên Tông sẽ được trọng thưởng, ngay. cả bọn hắn cũng sẽ được lợi.

Chuyện này liền không thể ngồi yên.

Đây chính là sự việc liên lụy đến lợi ích của bọn họ a!

Rất nhiều trưởng lão của Thiên Nguyên Tông lập tức trách mắng: “Diệp Huyền, còn không mau nói ra tung tích của những ma đạo tặc tử kia!"

“Kết giao với ma tu, ngươi còn chưa cảm thấy đủ mất mặt hay sao!"

Mà vốn dĩ các đệ tử còn đối Diệp Huyền sinh lòng bội phục, giờ phút này cũng là trợn mắt nhìn Diệp Huyền...

Cản lợi ích của người khác, chính là tương đương với giết phụ mẫu người ta a!

“Diệp Huyền, Thăn Hầu Thế tử đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi đừng có không biết tốt xấu!”

"Diệp Huyền, ngươi còn muốn bao che cho ma tu sao!

Ta thấy ngươi và ma tu chính là cùng một bọn!”

Trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy oán hận và phẫn nộ đổi với Diệp Huyền

Mà Diệp Huyền sợ ngây người.

Hân không nghĩ tới, chỉ một câu nói của Sở Hư, liền khiến thế cục xoay chuyển.

Liền khiến cho hắn đứng đối lập với tất cả mọi người ở Thiên Nguyên Tông!

Nghe tất cả mọi người trách mắng, Diệp Huyền gắt gao cần chặt răng, phần hận nhìn chằm chăm Sở Hư.

Trong lòng giận dữ!

Tên Thần Hầu Thế tử này, thủ đoạn thật là âm hiểm, một câu liền đồn hẳn vào đường cùng!

Nếu như hẳn không nói ra tung tích của huynh trưởng, vậy thì sau này hắn sẽ không có chỗ đứng ở Thiên Nguyên Tông.

Thế nhưng mà nếu như để hẳn nói ra tung tích của huynh trưởng, thế thì hẳn vẫn là Diệp Huyền sao!

Thân thể của Diệp Huyền run rẩy, nhưng mà hắn lại không có chút do dự nào! Chắc như định đóng cột, nói: "Thần Hầu Thế tử

dẹp ý niệm đó đi! Ta sẽ không bội bạc, phản bội mấy vị huynh trưởng của tai”

Lời vừa nói ra, đám người Thiên Nguyên Tông lập tức triệt để nổi giận với hắn.

Nhao nhao quát mắng không thôi.

Đây là ngươi muốn chúng ta không nhận được trọng thưởng của thần triều a!

Mặc dù vẻ mặt của Diệp Huyền không biểu tình, nhưng mà sắc mặt trắng bệch, lại lộ ra nội tâm cực kì bất an của hắn.

Hắn chỉ là thấp giọng nói: “Mấy vị huynh trưởng kia của ta đều là người tốt, chưa hề làm qua chuyện ác.

Mà lúc này, Lưu Nguyệt tiên tử ở một bên trầm mặc, khe khẽ thở dài, mở miệng nhẹ giọng nói:

“Thần Hầu Thế tử, mặc dù vị đệ tử này của ta kết giao với ma tu, nhưng mà mấy tên ma tu kia cũng không làm qua chuyện ác gì, mong rằng Thế tử minh giám”

Suy cho cùng, Lưu Nguyệt tiên tử cũng là một tôn cường giả Thiên Cung cảnh.

Thấy Lưu Nguyệt tiên tử mở miệng cầu tình cho Diệp Huyền, đám người Thiên Nguyên Tông cũng đều là nhao nhao ngừng nói.

Nhưng mà trong mắt vẫn là tràn đầy không vui và phẫn nộ.

Sở Hư nghe vậy, quan sát tỉ mỉ vị mỹ nhân danh chấn Trung Châu này một cái, mỉm cười: “Ai có thể cam đoan những tên ma tu này thật sự không có làm qua chuyện ác gì?

Diệp Huyền nghe vậy, lập tức thấp giọng, quát nói: “Ta cam đoan!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.