“Ta có thể cam đoan!”
Diệp Huyền mắt sáng như đuốc, chắc như đinh đóng cột, nói: "Ta có thể cam đoan mấy vị huynh trưởng này của ta đều là người tốt
Nếu sau này bọn hắn phạm phải tội gì, toàn bộ đều sẽ do ta gánh chịu hết
Sở Hư nghe vậy, đánh giá Diệp Huyền một hồi.
Mim cười gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu Diệp sư đệ đã nói thế, vậy thì ta liền tạm thời tha cho mấy tên ma tu này một mạng.
Bất quá Diệp sư đệ, ngươi tự giải quyết cho tốt.
Ma tu cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không cần phiền Thần Hầu Thế tử lo lắng!”
Bởi vì sự việc ma tu, hắn cũng coi là triệt để vạch mặt với Sở Hư.
Trong lời nói tự nhiên cũng không coi là khách khí
Sở Hư nghe vậy, cũng không tức giận, chỉ là thật sâu nhìn Diệp Huyền một cái, lập tức quay người mang theo Tần Tiên Nhi rời đi
Hân cũng không vì ngữ khí của Diệp Huyền mà nổi giận.
Việc này không chút trở ngại nào tới uy nghiêm của Sở Hư.
Ngược lại là tỏ ra Sở Hư hùng hổ dọa người chỉ là bởi vì ma tu, mà cũng không phải là nhăm vào Diệp Huyền.
Mà trong lòng Cố Chân Nhân cũng là tức giận và hờn dỗi.
Tên Diệp Huyền này, thật sự là không biết tốt xấu!
Nhưng mà dù sao Diệp Huyền cũng là đệ tử của sư muội hẳn - Lưu Nguyệt tiên tử, vả lại Lưu Nguyệt tiên tử cũng mở miệng xin tha cho Diệp Huyền.
Hắn cũng không thể nói gì nhiều.
Chỉ có thể đứng dậy cung tiễn Sở Hư, đi sắp xếp chỗ ở cho Sở Hư.
Sau khi Sở Hư rời đi, rất nhiều trưởng lão và đệ tử của Thiên Nguyên Tông ở bên trong đại điện lại là hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Huyền một cái.
Lúc này mới hừ lạnh một tiếng, nhao nhao phất tay áo bỏ đi.
Trong lòng Diệp Huyền phát lạnh, mặc dù hẳn biết là mình tạm thời sống sót qua cửa ải này.
Nhưng mà từ nay về sau, bên trong Thiên Nguyên Tông.
Không còn chỗ đứng cho hắn!
Hắn vừa mới cứu chết mấy vị huynh trưởng ma tu, triệt để đắc tội những đồng môn này của hẳn!
Lưu Nguyệt tiên tử than thở một tiếng, nhẹ giọng nói: "Huyền nhi, tông môn tỷ thí sắp bắt đầu, ngươi điều chỉnh lại tâm cảnh đi..."
Dứt lời, liền bay đi xa.
Nói thật, mặc dù Sở Hư ở trong đại điện là nhằm vào Diệp Huyền một phen.
Nhưng mà trong lòng Lưu Nguyệt tiên tử đối với Sở Hư lại không có bao nhiêu ác cảm...
'Sánh vai với Sở Hư chỉ là luận sự.
Mà hắn thống hận ma tu cũng là có thể lý giải.
Hơn nữa cuối cùng, không phải vị Thần Hầu Thế tử kia cũng đã tha cho Diệp Huyền một mạng rồi sao?
Ở trong lòng Lưu Nguyệt tiên tử.
Sở Hư và Diệp Huyền, kỳ thật cũng không có làm gì sai.
Chí là lập trường khác biệt mà thôi...
....
Thiên Nguyên Tông, Lưu Nguyệt Phong.
Diệp Huyền chậm rãi mở hai mắt ra, thở dài một tiếng.
Mấy ngày sau, chính là tông môn tỷ thí.
Nhưng mà bởi vì sự việc xảy ra trong đại điện vào lúc trước, Diệp Huyền vẫn luôn để tâm!
“Thần Hầu Thế tử...”
Diệp Huyền thấp giọng nỉ non, trong mắt lóe lên một tia hận ý thật sâu!
Sự việc xảy ra bên trong đại điện, đối với hắn mà nói là một cái sỉ nhục cực lớn!
Nhưng mà lập tức, thần sắc của Diệp Huyền khẽ động.
Trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu!
Vị Thần Hầu Thế tử kia... Thật sự là thống hận ma tu sao?
Mặc dù tất cả mọi người bên trong đại điện đều cảm nhận được, Sở Hư cực kì thống hận ma tu.
Nên mới là muốn ép buộc hắn nói ra tung tích của ma tu.
Nhưng mà Diệp Huyền lại luôn cảm giác, mục đích chân chính của vị Thần Hầu Thế tử, là Diệp Huyền hắn!
Phảng phất là vị Thần Hầu Thế tử kia vẫn đang tận lực dắt mũi
Để cho hắn cam đoan mấy vị huynh trưởng kia sẽ không làm ra chuyện ác!
Mặc dù đây chỉ là một cái trực giác.
Nhưng mà trực giác của Diệp Huyền... Từ trước đến nay rất chuẩn!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lập tức đứng ngồi không yên.
Mặc dù nói Diệp Huyền hiểu rất rõ mấy vị huynh trưởng kia, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mất nhân tính gì...
Nhưng nếu như có người giả mạo bọn hắn làm chuyện ác thì sao?
Nếu như có người giá họa cho bọn hắn thì sao?!
Đến lúc đó không chỉ là mấy vị huynh trưởng kia lâm vào hoàn cảnh “người người kêu đánh”.
Ngay cả chính hẳn cũng sẽ gặp nguy hiểm!
Thần sắc của Diệp Huyền không ngừng thay đổi, cuối cùng vẫn cần răng một cái.
Liền đứng dậy, bay về phía ngoại giới.
Hắn muốn đích thân thông báo cho mấy vị huynh trưởng đó, để cho bọn hẳn sớm có chuẩn bị!
Đề phòng có người muốn giá họa bọn hẳn ngược lại là chuyện đơn giản.
Chỉ cần tiến về Thiên Lan thành, rồi ở lại đó là được!
Bên trong Thiên Lan thành, tu vi của tất cả mọi người đều sẽ bị áp chế ở Ngọc Đài cảnh.
Liền xem như vị Thần Hầu Thế tử kia lật lọng, điều động cường giả cao thủ đi vây công.
Mấy vị huynh trưởng kia tất nhiên cũng là có thể toàn thân trở ra.
Vả lại ở trước mắt mọi người, mấy vị huynh trưởng kia vẫn luôn ở Thiên Lan thành.
Người khác cũng không có cách nào để giá họa...
Mặc dù nói mấy vị huynh trưởng kia vẫn luôn ẩn núp bên trong hang động và thung lũng, cách Thiên Nguyên Tông có chút xa xôi.
Chuyến đi này của hẳn, khẳng định là không thể kịp tham gia tông môn tỷ thí.
Nhưng mà Diệp Huyền lại không có chút do dự nào.
Chỉ cần mấy vị huynh trưởng kia không có chuyện gì, chỉ là một cái vị trí đệ tử chân truyền lại tính là cái gì!?
...
Ngay lúc Diệp Huyền hóa thành một đạo hồng quang bay về phía ngoại giới, thần sắc của hắn bỗng nhiên chấn động, thân hình ngừng lại.
Bởi vì hắn thấy được nữ thần yêu quý trong lòng hắn, Tân Tiên Nhi!
Giờ phút này, Tân Tiên Nhi cũng không ở cùng với vị Thần Hầu Thế tử kia, mà là tựa hồ mới vừa trở về từ Chưởng Giáo Phong.
Diệp Huyền trìu mến nhìn qua Tân Tiên Nhi, thế nhưng mà vừa nghĩ tới loại thái độ ban nãy của Tăn Tiên Nhi ở trong đại điện.
Hắn lại không nhịn được đau lòng đến cực điểm!
Mà Tân Tiên Nhi cũng phát hiện Diệp Huyền.
Trong đôi mắt đẹp của nàng lóe lên một tỉa chán ghét, thản nhiên nói: “Thì ra là Diệp sư huynh”
Mặc dù chỉ là một câu với ngữ khí bình thản.
Nhưng lại khiến cho trong lòng Diệp Huyền kích động.
Tiên nhỉ chủ động chào hỏi với ta!
Đây là một cái khởi đầu tốt!
Chẳng lẽ nói Tiên nhĩ cũng đã phát hiện ra bộ mặt dối trá của tên Thế tử kia?
Diệp Huyền kích động đến mức có chút cà lăm: “Tiên nhi... Không, Tần sư muội."
Tăn Tiên Nhi thản nhiên nói: “Tông môn tỷ thí sắp bắt đầu, Diệp sư huynh còn muốn đi ra ngoài sao?”
Bất quá nàng tựa hồ cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, liền nhanh chóng rời đi xa....
Văn như cũ là không biểu tình gì, vẫn là vẻ cao lãnh trước đây.
Nhưng mà nhìn qua bóng lưng rời đi của Tần Tiên Nhị, Diệp Huyền lại có chút ngây dại.
Lập tức hắn lắc đầu, mới nhớ ra hẳn muốn làm cái gì trong chuyến đi lần này.
Nhưng mà nghĩ tới Tân Tiên Nhị, trong lòng của hắn chăn chờ...
Có người muốn giá họa mấy vị huynh trưởng kia, hết thảy chuyện này đều chỉ qua là suy đoán của hắn mà thôi
Nhưng nếu hẳn rời đi, đó chính là thật sẽ bỏ lỡ vị trí đệ tử chân truyền!
Khoảng cách giữa hẳn và Tân Tiên Nhi, cũng sẽ càng lúc càng lớn!
Thần sắc của Diệp Huyền không ngừng thay đổi, do dự thật lâu ở tại chỗ, cuối cùng vẫn xoay người bay về phía Lưu Nguyệt Phong!
Mặc dù hắn không thể đích thân cảnh cáo mấy vị huynh trưởng kia.
Nhưng mà gửi ngọc giản, cũng hắn là có thể cảnh cáo a...