Ta Là Pháo Hôi Ác Độc Trong Truyện Xuyên Thư

Chương 11: Ngày mai gặp



Quyển sách “Sau khi xuyên thư bốn vị đại lão đều tranh nhau cưới ta” khoảng hơn tám mươi vạn chữ, La Thư Ngọc mới đọc qua một lượt, trong đó có rất nhiều tình tiết lặt vặt, hệ thống giao cho Thẩm Minh Vân những nhiệm vụ lớn bé khác nhau.

Nhiệm vụ hệ thống chia thành chính và phụ.

Nhiệm vụ chính chỉ được phát động khi có liên quan tới Tứ hoàng tử, nhiệm vụ phụ sẽ ảnh hưởng hoặc thúc đẩy nhiệm vụ chính. Thẩm Minh Vân rất ỷ lại vào hệ thống, chỉ cần hệ thống tuyên bố nhiệm vụ thì hắn đều làm, không phải nghĩ. Theo cách nói của hắn tức là càng nhiều xu càng tốt, vật phẩm rất hữu ích, không gắng tận dụng thì quá lãng phí.

Thẩm Minh Vân chưa nhận nhiệm vụ phụ đặc biệt được ẩn giấu bên trong bao giờ, trước đây hệ thống chẳng đề cập tới nên hắn hơi ngạc nhiên. Nhưng ở thế giới cũ trong game hay có trường hợp này, bởi vậy hắn thấy rất bình thường. Dù sao chả ảnh hưởng gì cả, thành công sẽ được hai trăm xu, thất bại thì thôi, bởi hệ thống đặc biệt hữu nghị, không có cơ chế trừng phạt.

Thẩm Minh Vân ôm hi vọng với nhiệm vụ bất ngờ xuất hiện này, hai trăm xu sẽ đổi được một vật phẩm mà hắn đang ao ước.

Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về phía La Thư Ngọc đã khác hoàn toàn, đây chính là NPC* giúp hắn kiếm xu đấy nha, quá tốt rồi.

(NPC/Non-Player Charater/nhân vật không phải người chơi: đây là một khái niệm trong game chỉ nhân vật máy mà người chơi không thể điều khiển được, nhân vật này sẽ tương tác với người chơi, có thể là đồng minh, kẻ thù hay người ngoài cuộc)

Nhưng hắn thắc mắc, La Thư Ngọc này có gì đặc biệt đâu nhỉ, sao đột nhiên lại phát động nhiệm vụ ẩn giấu được? Có lẽ mấu chốt không phải từ y, mà do Tam hoàng tử. Nghĩ thế, Thẩm Minh Vân chợt hối hận lúc trước đã làm hỏng duyên gặp mặt giữa hắn và Tam hoàng tử. Nếu hắn không đưa ngày sinh tháng đẻ của La Thư Ngọc cho vị kia thì có lẽ nhiệm vụ này sẽ chẳng xuất hiện, cơ mà phá hỏng hôn lễ có lẽ không khó, cứ hoàn thành tốt là được.

Thẩm Minh Vân đang cân nhắc lợi hại của tình huống mới phát sinh, còn La Thư Ngọc thì nhớ lại việc hắn và La Thư Mặc đã làm qua chi tiết quần áo dính bùn, từng được kể trong sách.

Sự kiện lần này có liên quan tới một công trình thuỷ lợi, La Thư Mặc theo Đại hoàng tử đi làm việc công, với hi vọng có được một chức vị nho nhỏ.

Hôm nay bọn họ thử nghiệm kết cấu guồng nước trong đề nghị cải tạo của Thẩm Minh Vân, dĩ nhiên sơ đồ thiết kế do hệ thống cung cấp.

Nhưng mà, quá trình cải tạo tiến hành không mấy thuận lợi, hôm nay nơi thử nghiệm xảy ra sự cố, cho nên hai người đều bị dính một thân nước bùn, chính là dáng vẻ mà La Thư Ngọc nhìn thấy, nhưng sau này cuộc thử nghiệm rất thành công.

Đại hoàng tử hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, mở mày mở mặt, được Hoàng thượng tán dương, ban thưởng không ít. La Thư Mặc cũng được thơm lây trôi chảy thăng quan, trên dưới một nhà vô cùng vui sướng. Lưu thị nói chuyện càng thêm khí thế, cả nhà ai cũng hết lời khen ngợi bà ta sinh được đứa con trai tốt, sau này nhất định là trụ cột La gia.

Tương lai, La Thư Mặc trở thành kẻ trợ giúp đắc lực cho Thẩm Minh Vân, mặc dù có qua lại với Đại hoàng tử, nhưng khi Đại hoàng tử bị kéo xuống ngựa, vì La Thư Mặc từng giúp Tứ hoàng tử nên hoàn toàn không bị liên lụy. Trong sách, thời điểm Thẩm Minh Vân trở thành hoàng hậu, La Thư Mặc có công hộ giá nên được thăng quan tiến chức, là một trong những người được lợi vì bám càng Thẩm Minh Vân.

Việc cải tạo kết cấu guồng nước vốn giải quyết được khó khăn thiếu nước cho dân chúng, nhưng Thẩm Minh Vân không phải kẻ hào phóng, hắn đề nghị nếu dùng guồng nước cải tạo do hắn thiết kế ra thì phải thu phí. Sau đó hắn kiến nghị bổ sung thuế lên triều đình và được rất nhiều quan lại tán thành, Hoàng đế cũng nghe ý kiến của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử nên đồng ý.

Thuế mới lại đè nặng lên vai dân chúng bởi mấy năm nay đều hạn hán, mùa màng đói kém.

Năm ấy khi La Thư Ngọc nghe được thì cảm thấy không ổn lắm, nhưng y đâu tham dự triều chính, lại ít khi bước vào thư phòng của La Nhân Thọ, chỉ đi dạo ngoài đường thì tình cờ nghe thấy vài người oán giận mà thôi.

Lúc ấy y ở trong phủ tam hoàng tử, biết tới chuyện thuế guồng nước bởi vì người dân nổi loạn, Nguyên Thịnh đế phái Lý Minh Cẩn mang binh đi trấn áp, nghe nói rất nhiều người chết, dân chúng đã nghèo khó lại còn điêu đứng hơn.

Vô tình La Thư Ngọc thấy hắn bàn chuyện xử lý việc này với quan lại nên mới biết, không ngờ thuế guồng nước lại gây ảnh hưởng lớn như vậy, tạo thành “sự kiện guồng nước”, rồi vì chuyện này mà Lý Minh Cẩn mang tiếng là kẻ bạo ngược, tàn sát dân chúng bừa bãi, triều đình oán hận hắn, quan Ngự Sử nhiều lần kết tội hắn. Thiên Thịnh đế tuổi già phiền muộn không thôi, sau đó ông hạ chỉ bắt hắn ở trong phủ hối lỗi một tháng. Không lên triều, Lý Minh Cẩn ngày nào cũng chìm trong men rượu, sơ ý bị bỏ thuốc rồi cùng La Thư Ngọc mây mưa, sau đó bé trai của hai người ra đời.

Việc này liên quan nhiều tới Lý Minh Cẩn, La Thư Ngọc đành phải nỗ lực nhớ lại những tình huống nhỏ trong sách. Cuốn truyện dài hơn tám mươi vạn chữ, khá nhiều chi tiết vụn vặt được tác giả miêu tả rõ ràng rành mạch. Đọc sách cũng giúp La Thư Ngọc mở mang kiến thức, y cố gắng nhớ lại phần miêu tả bản vẽ, ai ngờ chỉ cần tập trung, câu chữ cứ sôi nổi chui vào trong đầu, từng câu chữ lần lượt hiện ra.

La Thư Mặc kế thừa phong cách của La Nhân Thọ, vẻ bề ngoài  biểu hiện chẳng có gì soi mói được, không tỏ ra quá thân thiết với La Thư Ngọc.

Hắn mỉm cười nói: “Chỉ là một ít việc công, con muốn tìm phụ thân để bàn bạc.”

La Thư Ngọc thấy vẻ mặt bọn họ hoang mang, không mấy vui vẻ, y đoán guồng nước chưa cải tạo xong.

“Nếu vậy con không ở đây quấy rầy nữa.” La Thư Ngọc đã có ý định của riêng mình: “Mọi người cứ tự nhiên.”

Khi La Thư Ngọc rời khỏi thư phòng thì Thẩm Minh Vân bỗng chạy theo kéo tay y lại, y nhớ rõ việc hắn là một nam tử nên lập tức tạo khoảng cách rõ ràng.

“Biểu đệ có việc thì cứ nói, ta không quen cùng người khác quá mức thân mật.” Dứt lời y hất tay hắn ra: “Mong ngươi tự trọng.”

Thẩm Minh Vân thầm mắng má nó, trước kia người này cứ im ỉm chẳng nói gì, sắp làm Tam hoàng tử phi thì tính nết lại thay đổi chóng mặt, chỉ kéo tay y thôi mà cứ làm như hắn sắp giết người không bằng. Hắn vừa mới hoàn hồn sau cơn khiếp sợ khi tiếp nhận nhiệm vụ, nên theo bản năng muốn nhắc nhở chuyện liên quan tới Tam hoàng tử, đúng là không biết điều.

Thẩm Minh Vân gắng nặn ra một nụ cười: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một chuyện thôi mà, sao phải cách xa cả ngàn dặm như thế.”

Sắc mặt La Thư Ngọc lạnh nhạt: “Vậy ngươi cứ nói đi.”

Nếu không phải làm nhiệm vụ thì hắn thèm giúp à, Thẩm Minh Vân bảo: “La Thư Ngọc, chẳng qua ta chỉ nói cho ngươi biết chuyện liên quan tới Tam hoàng tử thôi, đừng coi thường lòng tốt của ta.”

Nghe hắn nói thế, La Thư Ngọc bèn châm chọc: “Vậy biểu đệ thật tốt bụng.”

Thẩm Minh Vân khẳng định La Thư Ngọc hoàn toàn không biết việc hắn giao ngày sinh của y cho quý phi trong cung, nhưng tiếng cười của La Thư Ngọc làm hắn khó chịu.

“Ta đương nhiên tốt bụng rồi, nếu ngươi không muốn gả cho Tam hoàng tử, thực ra ta có thể giúp.”

Chồn cáo lại đi chúc tết gà, chẳng biết hắn có ý đồ gì, La Thư Ngọc nhìn hắn hỏi: “Ồ, vì sao ngươi lại muốn giúp ta?”

“Ta sẽ giúp ngươi bỏ trốn khỏi hôn lễ.” Chẳng phải phim truyền hình hay có mấy cảnh ấy sao? Nữ chính không muốn gả cho người mình không thích thì hầu như đều bỏ trốn.

La Thư Ngọc bị Thẩm Minh Vân chọc cười, trước hay chửi mắng người thì thôi đi, bây giờ lại ăn nói xằng bậy: “Giúp ta kháng chỉ bỏ trốn khỏi hôn lễ ư? Ngươi có biết đây là tội nặng liên lụy tới cả dòng họ không? Biểu đệ ngươi phải hiểu, nhẹ thì phụ thân bị cách chức, nặng thị bị tra khảo, xét nhà, chém đầu, thậm chí còn có khả năng chu di cửu tộc, ngươi cũng nằm trong số ấy đấy, sẽ bị chặt đầu.” Y làm ra động tác cắt cổ, ánh mắt lạnh như mũi tên băng đâm về phía Thẩm Minh Vân.

Thẩm Minh Vân bị ánh mắt của La Thư Ngọc dọa đến mức lui về phía sau một bước, hắn lúng túng nở nụ cười: “Ha ha… ta thuận miệng nói thôi, nếu như ngươi không muốn gả thì chúng ta có thể nghĩ cách khác, hay là để Tam hoàng tử từ hôn vậy.”

La Thư Ngọc giật giật khóe miệng, đáp trả: “Sao ngươi biết ta không muốn gả vào phủ tam hoàng tử, ta đây lại muốn nở mày nở mặt gả đi này, không biết biểu đệ định làm gì Tam hoàng tử?”

Thẩm Minh Vân giật mình: “Làm sao ta có ý nghĩ xấu xa đó chứ!” Chỉ có ngươi coi tiền như rác mới tình nguyện gả đi thôi.

Nếu không vì kiếm xu, việc quái gì hắn phải làm?

La Thư Ngọc bực mình nhìn hắn chằm chằm: “Thẩm Minh Vân, chú ý lời nói của ngươi, Lý Minh Cẩn không phải người ngươi có thể ăn nói bừa bãi.”

Thẩm Minh Vân tự cho là mình rất kín kẽ, kì thực La Thư Ngọc lại thấy trăm ngàn chỗ hở.

Hắn ta nói: “Ngươi thật không biết điều, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi.”

“Vậy thì cảm tạ.” La Thư Ngọc không muốn nhiều lời, xoay lưng rời đi, chẳng quản sau lưng Thẩm Minh Vân lầm bầm cái gì, chút oán giận mà thôi.

Trở lại Như Ý viện, La Thư Ngọc lập tức cẩn thận suy ngẫm xem chuyện gì xảy ra với Thẩm Minh Vân.

Đời trước y và Thẩm Minh Vân đối đầu không nhiều, lần này hắn chủ động gặp y rồi nhắc tới Lý Minh Cẩn, còn lộ ra ý đồ hãm hại trong lời nói, rồi muốn “giúp” y bỏ trốn là sao nhỉ? Hắn muốn phá hỏng lễ cưới ư?

Theo y biết, trừ khi làm nhiệm vụ, Thẩm Minh Vân không tích cực chủ động tiếp cận bất cứ ai.

Y nhớ trong sách từng kể, có một lần, Thẩm Minh Vân và Tứ hoàng tử bị ngã xuống vách núi và được thôn dân gần đó giải cứu. Tứ hoàng tử bị thương, phải nhờ Thẩm Minh Vân đi kiếm đồ ăn thức uống để tiếp tục sinh sống trong thôn. Hắn cực kỳ không tình nguyện làm nhiệm vụ kiếm xu để mua đồ ăn, nhưng đều là đỡ đần cụ già, dạy chữ cho đứa nhỏ chảy nước mũi, hắn vừa giúp họ nhiệt tình, vừa ghét bỏ họ bẩn thỉu lem luốc.

Thẩm Minh Vân chưa bao giờ tỏ ra ôn hòa với người mà hắn không thích, nay bỗng chạy theo lấy lòng, chắc chắn có vấn đề.

La Thư Ngọc trái lo phải nghĩ, y viết xuống một hàng chữ lên giấy, nhiệm vụ của Thẩm Minh Vân có lẽ là phá hỏng hôn lễ.

Y nhớ rõ, trong sách không kể về nhiệm vụ có liên quan tới y và Lý Minh Cẩn, với lại sau khi y thành hôn, Thẩm Minh Vân và y chưa từng chạm trán, còn Thẩm Minh Vân có nhiệm vụ liên quan tới Tam hoàng tử hay không thì y lại chẳng biết.

Dù thế nào, y vẫn phải đề phòng kẻ này, hệ thống của hắn rất quỷ quái, không phải là vật thần tiên đứng đắn gì.

Trước tiên cần chép lại bản vẽ của hệ thống rồi giao cho Lý Minh Cẩn, trải qua thử thách kiếp trước, y rất tin tưởng Phùng ma ma. Khi thức đêm để sao chép lại nội dung trong sách, y phát hiện ra, chỉ cần mình tập trung nhớ lại, từng câu chữ cứ hiện ra không sót một từ nào.

Y sẽ giao toàn bộ cho Lý Minh Cẩn, nhưng mà y nên giải thích chuyện guồng nước thế nào? Liệu Lý Minh Cẩn có nghi ngờ y là nội gián người khác phái tới không?

Nhìn bản vẽ đã hoàn thành, La Thư Ngọc hơi lo lắng, Lý Minh Cẩn hoàn toàn tin tưởng y sao?

Khánh Vượng nhắc La Thư Ngọc: “Công tử, nên nghỉ ngơi rồi.”

Cuối cùng La Thư Ngọc quyết định viết một lá thư hẹn gặp Lý Minh Cẩn, bản vẽ quá quan trọng không thể giao cho người khác, nếu để phát hiện y sẽ chẳng thể giải thích được, Lý Minh Cẩn chắc chắn bị liên lụy, tuy rằng hiện giờ thanh danh của hắn không tốt lắm, nhưng chưa hỏng bét như kiếp trước.

Nếu Lý Minh Cẩn muốn tranh đoạt vị trí kia, y sẽ giúp hắn.

La Thư Ngọc giao cho Phùng ma ma, lá thư hẹn gặp được gửi tới tay Lý Minh Cẩn ngay trong đêm.



Phủ tam hoàng tử.

Ám Tam lại nhảy vào thư phòng từ cửa sổ.

Lý Minh Cẩn chưa ngủ, hắn mở bức thư thoang thoảng mùi đàn hương ra, khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

Trong thư La Thư Ngọc hẹn hắn trưa mai gặp mặt tại Phúc Mãn Lầu.

Hoàng phi của hắn thế mà không thể chờ được nữa muốn gặp hắn, lần trước mới tách ra có mấy ngày thôi mà bây giờ đã muốn gặp hắn để làm nũng rồi ư?

Ám Tam đang định rời đi thì bị gọi lại: “Ám Tam, ngươi xem ngày mai ta nên mặc y phục nào cho phù hợp?”

Ám Tam nhìn lá thư, rồi nhìn Tam hoàng tử đang trầm ngâm suy tư: “…” thuộc hạ có đối tượng đâu mà biết.

___o0o___

Tác giả có lời muốn nói: 

Tam hoàng tử: Vợ bé nhỏ, ngày mai gặp! [ xoa xoa tay. jpg]

– Hết chương 11 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.