Ta Là Pháo Hôi Ác Độc Trong Truyện Xuyên Thư

Chương 12: Ngươi mù à?



Tới ngày hẹn, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong trẻo quang đãng.

Phong tục nước Đại Hạ khá cởi mở, công tử và nữ tử có thể tùy ý ra cửa, không ít người trong dân gian còn tự do yêu đương với nam nhân, lựa chọn vị hôn phu mình thích, nếu thành trái lại còn được người đời ca tụng. Tuy nhiên phần lớn khi đến tuổi, con cái sẽ thành hôn theo lời mai mối do cha mẹ sắp đặt.

La gia vì có La Thư Ngọc tứ hôn trước cho nên Lưu thị đối với yêu cầu kết hôn cũng đòi hỏi cao hơn, La Thư Ngọc được hoàng gia để mắt thì nhất định con của bà ta sẽ tìm được một mối duyên tương xứng, chí ít cũng thuộc dòng dõi Nho học.

Kiếp trước La Thư Ngọc không hay để bụng, nhưng đời này, những gì cần biết y đều phải gắng điều tra cho rõ. Thẩm Minh Vân có quan hệ với người nhà họ La nên ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của y. Sau khi La Thư Ngọc đọc xong cuốn sách thì kết luận, ai càng quan hệ sâu sắc với Thẩm Minh Vân thì càng được lợi, còn ai dám đối đầu với hắn thì chờ đợi họ chính là kết cục bi thảm.

Sách viết bởi vì chống lại Thẩm Minh Vân mà không ít gia tộc trở thành phe phản diện, nhiều người tan cửa nát nhà, vợ con hoặc ly tán hoặc mất mạng. Bởi vậy muốn thay đổi quỹ đạo này, thật sự vô cùng gian nan.

Hiện giờ La Thư Ngọc cần bảo vệ gia đình nhỏ của mình trước, còn những chuyện khác phải cân nhắc thật kỹ càng.

Y đội mũ che nắng cùng Khánh Vượng ra cửa.

Nhưng mà phút trước y vừa bước chân khỏi cửa thì phút sau Thẩm Minh Vân lập tức đi hẹn hò, hôm nay hắn ăn mặc vô cùng lộng lẫy, hệt như một con chim công xòe đuôi.

Từ khi La Thư Ngọc sống lại vẫn chưa từng ra khỏi La phủ, bên ngoài có tin tức gì đều do Khánh Vượng báo cho y.

Chưa chịu ảnh hưởng quá lớn của Thẩm Minh Vân, trục đường chính vẫn tấp nập hàng quán buôn bán với tiếng la hét quát tháo náo nhiệt ầm ĩ, sóng gió âm mưu quỷ kế trong kinh thành phảng phất như không hề liên quan tới họ.

Thực tế, mỗi ngày dân chúng đều đang tìm kế sinh nhai để sống ngày càng thoải mái hơn, họ không để ý người nắm quyền cuối cùng là ai, ai khiến cuộc sống của họ trở nên tốt đẹp hơn thì họ sẽ ủng hộ người đó.

Xe ngựa lộc cộc hướng về con đường chính, La Thư Ngọc không muốn gặp rắc rối nên vào thẳng Phúc Mãn Lầu, phòng riêng do Lý Minh Cẩn đặt, chắc chắn chẳng ai dám ngăn cản Tam hoàng tử muốn gặp người vợ tương lai bé nhỏ của mình.

Vừa vặn hôm nay là ngày họp chợ, từng dòng người đổ về kinh thành, Phúc Mãn Lầu đầy ắp khách khứa, tiểu nhị bận rộn chào hỏi đón tiếp, phòng bếp không ngừng đưa đồ ăn lên, tiếng nói cười, tiếng cụng rượu hòa thành âm thanh huyên náo sôi động.

Loáng thoáng, La Thư Ngọc nghe thấy tiếng ca ngợi những bài thơ của Lý Bạch như “Thương tiến tửu”, “Xa ngắm thác núi Lư”, “Nguyệt hạ độc chước” tuyệt diệu thế nào đặc sắc ra sao, có người còn đang ngâm “Cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba”.

La Thư Ngọc được tiểu nhị đưa tới nhã gian lầu hai, trên đây yên tĩnh hơn rất nhiều, từng phòng tách biệt.

Y tới chỗ này không nhiều lần, kiếp trước lúc mang thai, những ngày đông giá rét Lý Minh Cẩn hay ghé qua mua đồ ăn về cho y.

Lý Minh Cẩn nói vì tiện đường nên mua về, giờ nghĩ lại, Phúc Mãn Lầu và phủ tam hoàng tử ngược đường, một phía nam một phía bắc, không gần nhau thì làm sao mà tiện đường cho được?

La Thư Ngọc giao mũ cho Khánh Vượng, y nghĩ thầm rốt cuộc Lý Minh Cẩn làm cách nào mà đồ ăn mang về tới quý phủ vẫn còn ấm nóng giữa tiết trời giá lạnh như thế, càng nghĩ đáy lòng càng chua xót ê ẩm.

La Thư Ngọc vào phòng, âm thanh ồn ào lắng lại, Khánh Vượng rót chén trà nóng cho y.

Bỗng cửa nhã gian bị đẩy ra, một vị nam tử áo trắng tay cầm quạt xếp khẽ phe phẩy xuất hiện trước mặt La Thư Ngọc, môi mỏng mím chặt, mày kiếm mắt sao, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ quý phái, ung dung phóng khoáng, anh tuấn phi phàm, phảng phất như bước ra từ trong tranh vẽ.

Vị thiếu gia này còn ai khác ngoài Tam hoàng tử Lý Minh Cẩn đến đây để hẹn hò.

Bộ quần áo hôm nay và phong cách ngày xưa của hắn khác nhau một trời một vực, bất kì người nào cũng không bao giờ liên tưởng vị nam tử nhã nhặn này với Lý Minh Cẩn vẻ mặt u ám luôn mang roi bên người.

Tay La Thư Ngọc run lên, thiếu chút nữa làm đổ chén trà, y thốt ra câu nói đầu tiên gặp mặt: “Sao ngươi lại ăn mặc thế này?”

Từ trước tới nay chưa từng thấy Lý Minh Cẩn như thế, hắn toàn mặc quần áo tối màu, sáng màu cực ít, ngay cả dáng vẻ ung dung kia cũng chẳng giống chút nào. Nhưng mà, trước khi thành hôn y chưa từng gặp Lý Minh Cẩn, có khi thời thanh niên hắn vẫn hay ăn mặc như thế.

Y phục sáng sủa luôn phù hợp với tuổi trẻ, hiện giờ Lý Minh Cẩn chỉ mới tròn mười tám tuổi thôi.

Lý Minh Cẩn ngồi xuống, đối diện với La Thư Ngọc, vô cùng tự tin: “Em không thích hả?”

La Thư Ngọc lắc đầu cười khẽ, gương mặt nhẹ nhõm: “Đâu phải, chỉ không quen thôi, vì lần trước thấy ngươi mặc đồ đen.”

Ám Tam bước tới mở cửa sổ ra, một luồng gió mát từ từ thổi vào, rất dễ chịu.

Lý Minh Cẩn thấy La Thư Ngọc cười rất vui vẻ, thì thầm nghĩ hẳn là y rất thích bộ đồ này của hắn, đúng là không uổng công tối hôm qua thức trắng đêm đọc tiểu thuyết các công tử tiểu thư hay truyền tay nhau. Trong đó viết, công tử hay tiểu thư đều thích nam nhân mặc áo trắng, phong thái ung dung, ngày hôm nay hắn còn cố ý cưỡi cả một con ngựa trắng đến nữa.

Không ngờ cả hai lại gặp mặt trước khi thành hôn, với La Thư Ngọc đây là một trải nghiệm bất ngờ, kiếp trước rốt cuộc mình đã bỏ qua những điều gì. Nhìn thấy Lý Minh Cẩn trước khi thành hôn, y vừa quý trọng lại vừa tiếc nuối, quý trọng dáng vẻ bây giờ, tiếc nuối kiếp trước chưa từng tìm hiểu hắn, thật sự y không đủ tư cách làm một Hoàng tử phi đúng nghĩa.

“À, ra thế.” Lý Minh Cẩn đẩy đĩa điểm tâm tiểu nhị vừa đưa tới trước mặt La Thư Ngọc: “Nếm thử xem.”

Là bánh đậu xanh mà La Thư Ngọc thích ăn vào ngày hè, vừa mềm vừa thơm mát, chạm vào đầu lưỡi đã tan, y nếm thử một miếng, còn Lý Minh Cẩn thì nhìn y chăm chú.

La Thư Ngọc nhỏ tuổi hơn hắn một chút, môi hồng răng trắng, nụ cười tinh khôi, khóe miệng bên phải khẽ điểm lúm đồng tiền, trên mình khoác bộ quần áo màu xanh, đậm một chút thì rõ, nhạt một chút thì mờ, cực kỳ vừa vặn.

La Thư Ngọc thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì có chút ngượng ngùng, khóe miệng không nhịn được cong lên: “Không nếm nữa, chút còn ăn cơm, ta nghe nói chân giò kho tàu ở đây cực kỳ ngon.”

“Ngươi thích ăn chân giò kho tàu ư?” Lý Minh Cẩn rất bất ngờ, trước hắn hỏi thăm cơ bản không biết tới điều này.

“Ừm, ta còn học được cách nấu nữa.” Thích ăn chân giò kho tàu không phải là y, mà là Lý Minh Cẩn.

Kiếp trước sau khi thành hôn, khẩu vị của Lý Minh Cẩn vẫn chiều theo y, ăn uống thanh đạm.

Khi La Thư Ngọc mang thai, trong bữa ăn Lý Minh Cẩn phải đi tiếp đón mấy vị tướng quân ở phòng khách, y vốn nôn nghén nên chẳng thiết ăn uống, tâm huyết dâng trào bèn hỏi xem thường ngày Tam hoàng tử thích dùng gì. Phùng ma ma đáp Tam hoàng tử hay ăn mấy món, trong đó có món chân giò kho tàu, bà còn nói Tam hoàng tử thích nhất món này, ăn không biết ngấy. Lúc ấy La Thư Ngọc mới biết, hóa ra Lý Minh Cẩn thích ăn thịt, vậy mà toàn bảo nhà bếp nấu đồ ăn chay, y nghĩ thầm khi dùng cơm xong hắn đều đến thư phòng, chẳng biết có phải lén ăn thịt hay không.

Lý Minh Cẩn mím môi, hầu kết giật giật: “Chân giò rất ngon, ta cũng thích.” Hoàng phi tương lai hơi gầy, ăn nhiều thịt mới tốt, không ngờ còn biết nấu nữa, lại thêm một tiêu chuẩn phù hợp làm vợ hắn.

Thị vệ nhận được ánh mắt ra hiệu của Lý Minh Cẩn liền ra ngoài gọi tiểu nhị làm thêm món chân giò kho tàu.

Trong lúc đợi, La Thư Ngọc đưa bản vẽ cho Lý Minh Cẩn: “Hôm nay hẹn ngươi ra đây, là muốn cho ngươi xem thứ này.”

Lý Minh Cẩn còn đang đoán mò chắc là thư tình viết cho mình, thế nên khi mở ra có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh hắn đã bị thứ tinh xảo khéo léo bên trong hấp dẫn, La Thư Ngọc không chỉ vẽ lại kết cấu guồng nước mà còn mô tả vô cùng chi tiết.

Vẻ mặt Lý Minh Cẩn rất ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng hắn vẫn kinh ngạc: “Đây là kết cấu guồng nước?”

La Thư Ngọc nói: “Là sơ đồ kết cấu guồng nước đã được bổ sung hoàn chỉnh.”

Bàn bạc về công việc, cuối cùng tầm mắt Lý Minh Cẩn không dán lên mặt La Thư Ngọc nữa, hắn chăm chú xem xét bản vẽ.

Hắn nhớ tới việc của đại ca tại bộ Công gần đây, bên ấy đang tiến hành nghiên cứu một hạng mục tương đối bảo mật, không biết có liên quan tới không.

Vẻ mặt của hắn trở nên u tối, khi ngước mắt nhìn La Thư Ngọc lại phát hiện y rất thản nhiên, một chút cũng không có tật giật mình hay còn cảm xúc nào khác.

Bí mật sống lại tạm thời La Thư Ngọc chưa tiết lộ cho bất kỳ ai, nhưng y không muốn gạt Lý Minh Cẩn, nên đành phải tìm tạm một lý do.

“Có người đưa cho ta kết cấu guồng nước hoàn chỉnh này, ta đảm bảo hắn rất đáng tin, hắn nói nếu Đại hoàng tử cải tạo thành công guồng nước thì không chỉ không tạo phúc cho muôn dân mà sẽ gây ra thảm họa, ta có hỏi qua sẽ xảy ra chuyện gì nhưng hắn không nói, nhưng ta tin hắn, xin Tam hoàng tử hãy tin tưởng ta.”

“Việc ở hội thơ cũng là người ấy nói cho em à?” Theo bản năng hắn tin La Thư Ngọc, tuy nhiên ngày thường y không bước chân ra khỏi La gia thì làm sao biết được chuyện bên ngoài, cho nên việc ở hội thơ thì dễ xử lý nhưng còn chuyện bản vẽ hắn phải cân nhắc.

La Thư Ngọc gật đầu: “Cứ coi như vậy đi.”

Lý Minh Cẩn bèn cất bản vẽ: “Đã có ai từng thấy chưa?”

La Thư Ngọc thẳng thắn: “Trong tay mấy người cùng nhóm với đại ca ta cũng có một phần, nhưng họ vẫn còn thiếu tư liệu, người kia đã nói cho ta biết, ta đã chép vào bên lề giấy.”

Lý Minh Cẩn cảm thấy rất kỳ lạ: “Sao em không giúp La Thư Mặc?”

La Thư Ngọc dừng một chút, sửa sang lại tâm trạng, bình tĩnh nói: “Sau này ngươi và ta là người một nhà nên ta tin ngươi. Ngươi cũng biết, mẹ ruột đại ca vốn là thiếp của phụ thân ta, mẫu thân ta chết không bao lâu đã nâng bà ta lên làm chính thê, những năm gần đây, bà ấy không chỉ chiếm đồ cưới của mẫu thân ta, mà còn dung túng cho người hầu cắt bớt chi tiêu của ta, ta nhẫn nhục sống tạm bợ đến giờ này, tất nhiên có khúc mắc với họ. Hơn nữa, sau khi vị biểu đệ kia đến, thái độ của họ càng tệ hơn, bây giờ ta chỉ mong sớm đến ngày thánh thượng tứ hôn để rời khỏi La gia, cho nên ta nguyện ý đem cho ngươi bản vẽ này, không phải là trộm được đâu, yên tâm.”

“Ta tin em.” Lý Minh Cẩn không do dự nữa: “Mọi việc cứ giao cho ta xử lý, đừng lo lắng.”

“Ừm, người kia nói, chỉ cần đừng để Đại hoàng tử và đại ca ta đoạt công lao là được, bằng không hậu quả rất khó lường.” La Thư Ngọc nhấn mạnh.

Lý Minh Cẩn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, cảm thấy như chứa ánh sao vậy, cực kỳ đẹp, thiếu chút nữa bị mê hoặc: “Được.”

Chợt hai người nghe thấy tiếng tiểu nhị và thị vệ nói chuyện ở ngoài cửa, cả hai bèn ăn ý không nhắc lại việc này nữa.

Bữa trưa hôm nay rất ngon miệng, Lý Minh Cẩn thỏa mãn chén chân giò kho tàu, còn khẩu vị La Thư Ngọc vốn thiên về nhạt, nên đều nhường hết cho hắn.

Rõ ràng cách ăn mặc của Lý Minh Cẩn giống hệt mấy thiếu gia nhà giàu, nhưng dáng vẻ cuốn ống tay áo lên gặm chân giò vô cùng thú vị, khóe miệng La Thư Ngọc chưa từng hạ xuống.

Nhóm tú nương đang may áo cưới, buổi chiều y phải trở về để thử xiêm y, nên không nán lại quá lâu.

Hai người lén lút định ngày hẹn, Lý Minh Cẩn không tiện đưa y trở về, chỉ tiễn lên xe ngựa rồi sai ám vệ đi theo.

La Thư Ngọc nhìn hắn, dặn dò: “Ta về đây, ngươi nhớ cẩn thận.”

“Ừ.” Phút chốc Lý Minh Cẩn không biết nên nói gì, nhưng vẫn muốn nhắn nhủ đôi câu: “Nhớ viết thư cho ta.”

La Thư Ngọc gật đầu: “Được.”

Lý Minh Cẩn lại đòi thêm: “Viết dài chút.”

La Thư Ngọc cười khẽ: “Nhiều thêm vài chữ có tính không?”

Lý Minh Cẩn trầm giọng: “Tính.” Đồng ý viết là được rồi.

Thực sự không thể ở lâu, hai người liền từ biệt nhau, ngày thành hôn mới chính thức được gặp mặt, e rằng cũng là một loại nhớ nhung giày vò.

Lý Minh Cẩn đứng cạnh cửa sổ trên tầng lầu nhìn xe ngựa chở La Thư Ngọc rời đi, hắn quay đầu hỏi Ám Tam: “Ngươi xác định chính em ấy vẽ sao?”

Ám Tam đáp: “Bẩm chủ tử, khoảng thời gian này La công tử không gặp người khác, sơ đồ tự tay vẽ, phần mô tả cũng tự viết, chưa từng qua tay ai.”

Lý Minh Cẩn rơi vào trầm tư.

Bọn họ không biết, việc hai người hẹn gặp đã bị Thẩm Minh Vân cũng đến Phúc Mãn Lầu ăn cơm nhìn thấy.



Buổi chiều, La Thư Ngọc vừa về Như Ý viện liền bị kéo đi thử đồ cưới và mấy bộ đồ mùa hè đến mấy lần, mệt đến nước không kịp uống, nên tạm thời không nghĩ ngợi gì cả.

Chạng vạng, tới giờ cơm thì Như Ý viện tiếp đón một vị khách không mời mà đến.

Còn ai khác ngoài Thẩm Minh Vân.

La Thư Ngọc nhìn thấy hắn thì cả người bức bối, vẻ mặt hơi uể oải.

“Biểu đệ tìm ta có chuyện gì không?”

Thẩm Minh Vân bỗng tỏ ra chút lễ phép: “Thư Ngọc biểu ca, ngươi đoán xem hôm nay ta nhìn thấy ai ở Phúc Mãn Lầu?”

La Thư Ngọc buồn bực, lẽ nào Thẩm Minh Vân nhìn thấy y và Lý Minh Cẩn hẹn gặp mặt? Y tỉnh bơ hỏi: “Ai?”

Thẩm Minh Vân nhỏ giọng: “Đương nhiên là vị hôn phu Tam hoàng tử của ngươi rồi, ngươi đoán xem ta còn thấy gì nữa?”

La Thư Ngọc cảm thấy cách thức nói chuyện này thật phiền: “Biểu đệ không ngại thì nói một lần cho xong đi, đừng thừa nước đục thả câu, ta còn chưa dùng cơm đây này.”

Thẩm Minh Vân cười trên sự đau khổ của người khác, vẻ mặt đầy soi mói: “Vậy ta nói rõ nha, hôm nay vị hôn phu kia của ngươi hẹn ăn cơm trưa với một vị công tử ở Phúc Mãn Lầu đấy.”

Đầu óc trống rỗng, La Thư Ngọc một lời khó nói hết nhìn Thẩm Minh Vân: “…” Ngươi mù à?

___o0o___

Tác giả có lời muốn nói: 

Tam hoàng tử: Vợ bé nhỏ, nhìn ta nhìn ta này, bạch mã thong dong, áo trắng tung bay, phong thái nhẹ nhàng, có thấy yêu không hả?

La Thư Ngọc: …Không yêu lắm!

– Hết chương 12 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.