Hẹn đi ăn với Lý Minh Cẩn trừ La Thư Ngọc thì còn có thể là vị công tử nào, Thẩm Minh Vân lại chẳng hề nghĩ đó là y, nếu hắn hỏi dò một chút thì chắc sẽ không chạy tới nói năng ngớ ngẩn như vậy.
Ý đồ gây chia rẽ của Thẩm Minh Vân quá rõ, La Thư Ngọc không đoán được cũng khó, hơn nữa y còn biết hắn có một hệ thống chẳng biết giấu ở vị trí nào.
Trong cuốn sách kia không hề xảy ra chuyện Thẩm Minh Vân ngăn cản lễ thành hôn, bởi hắn còn đẩy y ra thay thế cơ mà, cho nên sẽ có chuyện hắn tốt bụng giúp y bỏ trốn khỏi lễ cưới sao? Theo y biết, Thẩm Minh Vân không bao giờ quan tâm những kẻ “cổ nhân” như mình, trừ khi đó là NPC giúp hắn kiếm xu.
Lẽ nào chuyện y sống lại bị hệ thống tra ra được, cho nên nó giao nhiệm vụ để Thẩm Minh Vân xoá bỏ sự tồn tại của y?
Nếu vậy, kẻ thù thực sự mà y phải chống lại chính là Thẩm Minh Vân và hệ thống trong đầu hắn.
Tình hình thay đổi khiến La Thư Ngọc đề cao cảnh giác, bởi y chưa rõ hệ thống có biết mình sống lại hay không.
Trong sách, Thẩm Minh Vân đều làm nhiệm vụ theo sự chỉ dẫn của hệ thống, hắn bị gắn chặt vào nó, làm nhiệm vụ mang tính bị động, không có quyền phản đối. Thế nhưng hắn chưa bao giờ bất mãn hay khó chịu với hệ thống mà ngược lại còn cực kỳ đắc ý. Theo lời miêu tả trong sách thì hệ thống không hề đáng sợ, nhưng bây giờ, nếu nó biết La Thư Ngọc sống lại rồi thay đổi nhiệm vụ, bởi có lẽ sự tồn tại của y sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Minh Vân, vậy nhiệm vụ của hắn chính là chống lại y, y mới là kẻ thù của nó, còn Thẩm Minh Vân có khi chỉ là một công cụ để nó lợi dụng chăng? Ngẫm nghĩ, La Thư Ngọc cảm thấy rất hợp lý, thế nhưng hệ thống bám vào Thẩm Minh Vân có mục đích gì?
Tóm lại, La Thư Ngọc muốn sống yên ổn, thì không chỉ khiến Thẩm Minh Vân biến mất, mà còn phải làm cho hệ thống trong đầu hắn cũng biến mất. Thứ y muốn chống lại không phải người, mà còn chẳng biết nó là thần tiên hay quỷ quái nữa, dĩ nhiên khó khăn sẽ tăng gấp bội.
Nhưng y không sợ, vì chí ít y có thể dự đoán được hành động của Thẩm Minh Vân, từ đó điều khiển hướng đi của hắn.
Y đọc hết quyển sách cũng không thấy hệ thống chiếm đoạt cơ thể Thẩm Minh Vân, vậy hẳn là nó không có khả năng kiểm soát điều khiển một con người.
La Thư Ngọc có thêm một kẻ địch vô hình cần phải ứng phó, tin tức y cần phải nhiều hơn.
Chẳng được như mong muốn, Thẩm Minh Vân bèn hỏi La Thư Ngọc: “Ngươi không lo lắng cho tương lai của mình à?” Bụng thì thầm xem thường “cổ nhân” thật dễ dàng thỏa hiệp với số phận bản thân, nếu La Thư Ngọc cam chịu, hắn đành phải xuống tay từ phía Tam hoàng tử vậy.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, đoán được mục đích của Thẩm Minh Vân, La Thư Ngọc bèn vờ thuận theo dòng suy nghĩ của hắn: “Ta sắp thành hôn, sau này sẽ là vợ chính của Tam hoàng tử, nếu Tam hoàng tử cưới vợ bé, uống rượu trò chuyện vui vẻ với hồng nhan tri kỷ bên ngoài, ta cũng chẳng quản được. Hôn ước do Hoàng thượng ban, ta không thể thay đổi, dù ngươi nói cho ta biết hắn qua đêm ở lầu xanh thì ta làm gì được?”
Thẩm Minh Vân nghe La Thư Ngọc nói, vẻ mặt mang chút đồng cảm, hắn nghĩ đúng là thê thảm, La Thư Ngọc buộc phải cam chịu, nhưng mà chuyện này hắn có thể giải quyết.
Hắn tự cho rằng mình đưa ra lời khuyên rất hợp tình hợp lý: “Vậy ngươi không muốn thay đổi thật sao? Gả cho một nam nhân trăng hoa, thì nửa đời sau ngươi sẽ sống trong khổ sở đấy!”
Hai trăm xu này chắc chắn không thể bỏ qua, Thẩm Minh Vân tính kế giúp La Thư Ngọc, hắn quyết định rót cho “cổ nhân” này ít súp gà: “Ta thấy không đáng, ngươi là công tử con Thượng thư, dung mạo đẹp danh tiếng tốt, đừng câu nệ với một tấm thánh chỉ làm gì, ta thấy ngươi nên cân nhắc cho bản thân, chi bằng khiến Tam hoàng tử hủy hôn.”
“Làm cho hắn hủy hôn ư?” La Thư Ngọc thầm cười lạnh, Thẩm Minh Vân có biết mình đang nói gì không? Thực sự hắn không để tội chu di cửu tộc vào mắt à, kêu y bỏ trốn không được thì tìm cách khác, để hoàn thành nhiệm vụ quả thực không từ thủ đoạn tồi tệ nào, hắn khinh thường y ngu xuẩn mà lôi ra đùa giỡn trong lòng bàn tay sao?
Với người khác, có lẽ sẽ cảm động trước lời nói của Thẩm Minh Vân, thế nhưng hắn không biết, kiếp trước hắn đẩy La Thư Ngọc rơi vào tình trạng thê thảm ra sao. Vừa nhớ tới, tâm trạng vui vẻ của La Thư Ngọc biến mất, y tỉnh táo suy nghĩ cách đối phó.
Thẩm Minh Vân muốn phá hỏng lễ cưới của y và Lý Minh Cẩn, y càng từ chối hắn sẽ càng tìm cách, vậy cứng rắn chống lại không bằng vờ thuận theo, ít ra việc hắn làm y có thể nắm được. Cứ đối đầu thì thật sự không biết Thẩm Minh Vân sẽ giở trò gì, vật phẩm không chỉ có hiệu quả với hắn mà còn có tác dụng với người khác.
“Đúng vậy, khiến Tam hoàng tử phải hủy hôn.” Thẩm Minh Vân cảm thấy món súp gà khá hiệu quả, xem thái độ La Thư Ngọc dần chuyển biến, hắn không ngừng cố gắng: “Ngươi nghĩ xem, nếu Tam hoàng tử hủy hôn thì cữu cữu không lo mất chức, cũng chẳng sợ bị chu di cửu tộc, mà sẽ trở thành một ván cờ giữa Tam hoàng tử và Hoàng thượng, chẳng liên quan gì tới ngươi. Sau này ngươi có thể trải qua cuộc sống tự do, tìm gả cho một gia đình ít phiền phức, chẳng phải là quá tuyệt vời ư?”
“Thật không?” Thẩm Minh Vân quá ngây thơ, công tử bị hoàng gia từ hôn mà còn ảo tưởng tìm được tấm chồng tốt sao? Chút suy luận đơn thuần cũng không biết, đúng là đạt mục đích không từ thủ đoạn. Y bèn giả vờ băn khoăn, do dự hỏi dò: “Ngươi muốn giúp ta thật à?”
“Đương nhiên rồi, ta là em họ của ngươi mà, sao lại tính kế hại ngươi được.” Thẩm Minh Vân vỗ ngực đảm bảo, nỗ lực biểu hiện ra dáng vẻ mười phần chân thành.
Đột nhiên La Thư Ngọc cảm thấy hắn khá hài hước, không biết vì sao, sau khi Thẩm Minh Vân chiếm lấy thân thể Thẩm biểu đệ vẫn luôn tỏa sáng vô cùng chói mắt, thế nhưng bây giờ y thấy không hẳn như vậy.
Thẩm Minh Vân tính kế giúp La Thư Ngọc lại không thèm để ý xem có ai nghe được không, Khánh Vượng và Phùng ma ma đứng gần đó, lọt hết vào tai chẳng sót chữ nào, La Thư Ngọc còn cố ý không ngăn hắn lại.
Phùng ma ma là người của Tam hoàng tử, mà La Thư Ngọc không ngại việc bà bẩm báo với chủ tử của mình.
Có được kết quả mỹ mãn, Thẩm Minh Vân rời khỏi Như Ý viện, trở về tính toán xem nên làm gì buộc Tam hoàng tử phải hủy hôn ước với La Thư Ngọc.
La Thư Ngọc nhìn Thẩm Minh Vân vui vẻ rời đi, khẽ nhíu mày, chắc chắn Thẩm Minh Vân sẽ xuống tay từ phía Lý Minh Cẩn, vậy phải sẵn sàng chuẩn bị, nhưng mà làm thế nào để phòng ngừa vật phẩm của hệ thống đây?
Cùng lúc đó, La Nhân Thọ tan triều trở về Phúc Vinh cư gặp lão thái thái, một tháng nữa La Thư Ngọc xuất giá, hoàng gia đã bắt đầu khua chiêng gõ mõ chuẩn bị lễ cưới cho Tam hoàng tử thì sao họ dám ngồi yên. Sau khi bãi triều, Thiên Thịnh Đế còn hỏi ông ta đã chuẩn bị cho lễ cưới của hai đứa nhỏ đến đâu rồi, cho nên ông ta càng không dám qua loa, có vẻ Thiên Thịnh Đế vẫn quan tâm tới Tam hoàng tử.
Tất nhiên Lưu thị không thể thu xếp giúp La Thư Ngọc được, dù bà ta có tình nguyện lo liệu nhưng chưa chắc y đã đồng ý, y còn đang gọi bà ta là Lưu di nương kia kìa, La Nhân Thọ nghe thấy liền biết y rất tức giận vì chuyện của hồi môn.
Lão thái thái không học các bà cụ nhà khác ăn chay niệm Phật, mà ngồi hưởng thụ tiểu nha hoàn xoa bóp chân.
Nghe thấy La Nhân Thọ nhờ bà đứng ra chủ trì lễ cưới cho La Thư Ngọc, bà liền cau mày: “Sao lại đòi bà già chân tay lẩm cẩm làm việc này, Lưu thị đâu?”
“Ngài cũng biết mà, Lưu thị chiếm đoạt đồ cưới của Trần thị nên mấy ngày trước Thư Ngọc làm loạn một trận khiến nàng ta sợ chết khiếp. Giờ Thư Ngọc không muốn nhìn mặt nàng ta, mà con cũng muốn chuẩn bị tốt cho nó, dù sao lỗi ở mình trước. Mẫu thân, ngài chỉ cần đứng ra chủ trì thôi, việc khác cứ giao cho quản gia và người hầu. Chúng ta kết thân với hoàng gia, ngài chủ trì thì không ai dám chỉ trích gì, nếu không người ngoài lại nói con bất mãn với việc Hoàng thượng tứ hôn.”
Lão thái thái cân nhắc nửa ngày thì đồng ý, bà cũng chưa tới mức lẩm cẩm, nói cho cùng thì có phải kết thân với gia đình quan lại bình thường đâu, chữ vua ép trên đầu, bà không thể không lo lắng thay cho con mình được, con đường thăng quan tiến chức của con trai bà là quan trọng nhất.
La Nhân Thọ tiện đường ăn cơm tối, uống canh đậu xanh ở chỗ lão thái thái rồi mới trở về.
Khi đi ngang qua chỗ Lưu thị, đã hơn một ngày không gặp, ông ta bèn ghé vào, nhưng vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng bà ta mắng chửi người hầu trút giận.
Lưu thị gặp ông ta thì nước mắt tuôn như mưa, La Nhân Thọ đã buồn phiền chuyện bà ta trộm của hồi môn thì chớ, bây giờ còn khóc sướt mướt cho ai xem, ông ta bực bội nên cằn nhằn hai câu, hai người liền to tiếng, lát sau lại nhắc tới em trai của Lưu thị, cuộc cãi vã ầm ĩ hơn, La Nhân Thọ ngồi một chốc rồi nhấc chân rời đi, vừa xoay lưng đã bước đến chỗ ở của một di nương hơn một năm chưa vào.
Sáng hôm sau La Thư Ngọc nghe được chuyện xảy ra.
Lão gia và phu nhân cãi nhau ầm ĩ một trận ai cũng biết, La Thư Ngọc gần đây vẫn lưu ý hành động của La Nhân Thọ và Thẩm Minh Vân, chuyện lớn bé gì trong phủ đều truyền tới tai y rất nhanh.
La Nhân Thọ lục đục với Lưu thị, đây là việc tốt, gia đình không yên ổn, ông ta sẽ không còn thời gian để ý tới chuyện ở phủ tam hoàng tử.
Khánh Vượng được Phùng ma ma truyền dạy kinh nghiệm, thăm dò tin tức càng ngày càng lão luyện, tán gẫu sôi nổi với người khác, đương nhiên, bạc cũng tốn không ít, gần đây tiền La Nhân Thọ đưa cho La Thư Ngọc đều được dùng để mua tin tức, tiền vốn để tiêu, có tiền mà không giữ được mạng cũng vô ích.
Y vừa ăn sáng xong thì đại nha hoàn Minh Nguyệt đến truyền lời, lão thái thái cho mời.
La Thư Ngọc hỏi nàng: “Không biết lão thái thái gọi ta tới có chuyện gì?”
Minh Nguyệt tốt bụng đáp: “Thưa Tam công tử, là chuyện vui thôi, hôm qua lão gia nhờ lão thái thái đứng ra chủ trì việc ngài xuất giá cho nên gặp ngài để dặn dò vài chuyện.”
“À ra thế, vậy cảm tạ.”
“Công tử khách sáo rồi.”
La Thư Ngọc vừa nghe liền rõ, trong chuyện xử lý của hồi môn, có một số thứ bị Lưu thị lấy đi không thu về được, La Nhân Thọ cũng chẳng đủ tiền bồi thường cho y, bởi vậy nên hi vọng lão thái thái đứng ra xử lý việc kết hôn để La Thư Ngọc có mặt mũi, ông ta lại càng tăng thể diện, thật biết lợi dụng y, à không, hẳn là để bù đắp của hồi môn bị thiếu hụt.
Y hiểu rõ con người La Nhân Thọ hơn bất kỳ ai.
La Thư Ngọc cùng Phùng ma ma và Khánh Vượng đến chỗ lão thái thái.
Phúc Vinh cư không náo nhiệt như thường lệ, trước đây khi y tới thì đều gặp Lưu thị và mấy di nương đang nịnh hót hay đám cháu chắt đến lấy lòng, hoặc là lão thái thái và Thẩm Minh Vân ngồi tán thưởng ca ngợi lẫn nhau. Thẩm Minh Vân cũng rất thích lão thái thái, bởi hắn cảm thấy bà thân thiết như bà nội ở quê nhà vậy – cũng trọng nam khinh nữ hệt như lão thái thái.
Hôm nay rất yên tĩnh, La Thư Vũ không xuất hiện, Thẩm Minh Vân chẳng tới, chỉ có mỗi lão thái thái.
Hóa ra đổi cách sống sẽ khiến người khác phải e dè hơn nhiều, La Thư Ngọc bỗng cảm thấy tiếc thương cho y trong kiếp trước, không gây sự với ai mà cũng chẳng giữ nổi mạng sống, chừng nào còn ở trong ván cờ thì kẻ chơi cờ sẽ không ngừng phải suy tính nước đi.
Lão thái thái không thân thiết với La Thư Ngọc lắm, nhưng dù sao cũng là bà với cháu, tính đi tính lại vẫn có quan hệ.
Bà gọi La Thư Ngọc tới để nhắc nhở một vài chuyện trước khi kết hôn, chủ động hỏi y có cần gì không.
Bà còn cho mời một vị công tử hơn ba mươi tuổi đã thành hôn, dạy cho La Thư Ngọc cách xử lý chuyện gia đình, ngoài ra còn học về sinh hoạt vợ chồng khi sống chung.
Kiếp trước Lưu thị chủ trì, không hề có khóa học này, La Thư Ngọc phải tự tìm tòi tại phủ tam hoàng tử, hiện giờ nhớ lại, Lý Minh Cẩn chưa bao giờ làm khó y ở phương diện này.
Còn sinh hoạt vợ chồng, mặc dù hai người đã thành hôn nhưng y với Lý Minh Cẩn mới chỉ thân thiết có đúng một lần, nghĩ tới mặt y hơi nóng lên.
Lần ấy vô cùng đột ngột, rồi y mang thai, hơn một năm sau đó trong nhà xảy ra nhiều chuyện, cho nên thực sự chưa trải qua sinh hoạt vợ chồng, một lần kia đâu thể coi là có kinh nghiệm.
Cơ thể của công tử và nữ tử ở nước Đại Hạ không giống nhau, rất nhiều quý công tử trước khi kết hôn chẳng có kinh nghiệm, bởi vậy sẽ mời thầy về dạy trong một khóa học, nếu không dễ gây ra chuyện dở khóc dở cười trong đêm động phòng hoa chúc.
Mấy hôm nay La Thư Ngọc đều đi nghe giảng bài, y học được không ít biện pháp xử lý việc gia đình, cũng biết rõ hơn chuyện khiến người ta mặt đỏ tai hồng kia, lại còn phải quan sát cả tranh vẽ.
—
Đêm hôm ấy, Ám Tam báo cáo cho Lý Minh Cẩn biết hành trình gần hai ngày nay của La Thư Ngọc
Lý Minh Cẩn hỏi: “Đi nghe giảng bài à, giảng những gì?”
Ám Tam đáp: “Thuộc hạ không dám nghe.”
Lý Minh Cẩn lạnh lùng liếc mắt: “Bị người phát hiện?”
Ám Tam lại đáp: “Chủ tử, là khóa học của công tử trước khi thành hôn, không tiện nghe.” Sợ ngài sẽ rút roi ra quất thuộc hạ.
Lý Minh Cẩn hiểu rõ bèn phất tay bảo hắn lui.
Chờ Ám Tam rời đi, hắn kéo một cái rương ở trong góc ra, lôi lên một chồng sách, toàn bộ đều có tiêu đề “Bí tịch cần thiết dành cho nam tử và công tử”
Nếu Hoàng phi học tập nghiêm túc như vậy, hắn sao chịu lạc hậu!
Sáng hôm sau, Lý Minh Cẩn mang vành mắt gấu trúc vào triều, đám quan lại cụp mắt đứng bên cạnh Tam hoàng tử vẻ mặt âm u, sởn cả lông tóc, không nhịn được khẽ run.
Hôm nay Tam hoàng tử thật đáng sợ!
Oan ức quá, thực ra, chỉ là hắn thức đêm nghiên cứu bí tịch trước khi thành hôn thôi mà.
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Tam hoàng tử: Vợ bé nhỏ, hãy tin ta, đó chỉ là vì tình yêu giữa chúng ta thôi!