Khi Lưu thị chưa trở thành chủ mẫu của La gia, La Thư Ngọc vẫn gọi là Lưu di nương, nhưng không có ý khinh thường, bởi kiếp trước y vẫn ôm ấp hi vọng với phụ thân, sau đó còn mềm mỏng gọi bà ta là phu nhân. Bây giờ y thay da đổi thịt, biết được mẫu thân trước khi mất đã tin lầm bà ta, cho nên vấn đề xưng hô lại mang ý khác. Còn lý do vì sao mẫu thân chết, y nghi ngờ Lưu thị có nhúng tay, bởi từ xưa đến nay việc đấu tranh ngấm ngầm hèn hạ ở sân sau nhiều không đếm xuể.
Y nghi ngờ rốt cuộc mẫu thân nhiễm bệnh nặng qua đời hay bị người sát hại, nếu là nguyên nhân sau thì nhất định y sẽ đòi lại công bằng cho bà.
Thuở nhỏ, y nhớ mẫu thân rất khoẻ mạnh, hay nói hay cười, ít khi đau ốm. Bỗng một ngày bà đột nhiên ho khan, sắc mặt lúc nào cũng tái nhợt, có khi còn ho ra máu. Người ta nói với y, mẫu thân nhiễm bệnh lao vô phương cứu chữa, rồi tách hai mẹ con ra. Không lâu sau đó, ông trời bất thình lình mang mẫu thân đi mất.
Tỉ mỉ ngẫm lại, mẫu thân ra đi quá mức đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước.
Sau khi trùng sinh, y không tin những gì người ta nói với y trong kiếp trước, trăm nghe đâu bằng một thấy. Từ lúc y đặt chân vào phủ tam hoàng tử thì đã bị La Nhân Thọ tính kế, có lẽ ông ta chưa từng mong đợi y có mặt trên cõi đời này, chỉ vì con đường thăng quan tiến chức mà ông ta mới chịu rước mẫu thân về thôi.
Tính ngày, hơn một tháng nữa hôn lễ của y và Lý Minh Cẩn mới cử hành, y sẽ có thời gian để điều tra cho rõ vài chuyện.
Lưu thị đứng đối diện, phía sau dẫn theo một nhóm người mới, toàn bộ đều là công tử tuấn tú và nha hoàn xinh đẹp, đường nét gương mặt tinh xảo. Hóa ra bà ta đến không phải vì đưa người hầu để y sai khiến, mà đưa người làm ấm giường cho Tam hoàng tử.
Hai tiếng di nương kia khiến Lưu thị tức giận suýt ói máu, nhưng bà ta vẫn duy trì nụ cười thường lệ, tạm thời giả vờ không nghe thấy.
“Thư Ngọc, Thanh Tuyền và mấy nha đầu kia không hiểu chuyện, ta nhất định sẽ phạt các nàng thật nặng, ngươi xem, vừa vặn ta mới chọn được những người này, nếu vừa ý ai ta sẽ giữ lại.”
La Thư Ngọc tùy tiện liếc nhìn, nụ cười không hề mang theo độ ấm: “Không cần thiết phải tặng người đâu Lưu di nương, nếu ta dẫn họ vào phủ tam hoàng tử thì người ngoài đánh giá thế nào đây? E rằng thiên hạ sẽ đồn người nhà họ La chúng ta chỉ biết dùng sắc đẹp để nịnh nọt luồn cúi, sau này nữ nhi và công tử của bà còn phải lấy chồng nữa, tuy rằng bà không sinh ra ta, nhưng cũng đừng viết cả ý đồ lên mặt như thế, trước đây ta mặc kệ đâu có nghĩa là ta không làm gì được.”
Tính tình của y trước kia thật đúng là để người trèo lên đầu cưỡi lên cổ, bởi thế nên mới có nhiều kẻ thích lợi dụng như vậy.
Năm đó y dẫn theo mấy người này tiến vào phủ tam hoàng tử, kẻ nào cũng muốn bò lên giường của hắn, kết quả Tam hoàng tử nổi giận đập mỗi người một trận. Mà La Thư Ngọc thấy vậy cũng chẳng nghĩ ngợi gì, đằng nào thì Lý Minh Cẩn cũng có coi trọng y đâu, bây giờ ngẫm lại mới thấy, từ rất sớm Lưu thị đã gieo bên y cái mầm tai họa. Vậy phải trách ai đây? Chỉ có thể tự trách mình ngu ngốc mà thôi.
Y thẳng thừng đáp trả khiến Lưu thị tức đến ngã ngửa, hơn nữa La Thư Ngọc còn bắt đúng nhược điểm uy hi.ếp, con cái chính là vận mệnh của bà ta.
Đến vua còn thua kẻ liều, kiếp này y sẽ làm những việc mà kiếp trước không dám, cho nên bày ra vẻ mặt hòa nhã với Lưu thị làm gì.
Bà ta cũng đâu phải kẻ tốt lành lương thiện.
“Được, ngươi không muốn, nhưng đừng có không biết điều như thế.” Lưu thị bắt đầu lộ ra vẻ mặt thật, hạ giọng nói: “Đừng tưởng ngươi vào được phủ tam hoàng tử thì đã vội tự cho mình là giỏi, chúng ta đi!” Trước khi quay lưng, bà ta còn mỉa mai thêm: “Ai mà chẳng biết ngươi được gả đi thay cho Thẩm Minh Vân chứ.”
Lưu thị thay đổi dáng vẻ ôn hòa thường ngày, khuôn mặt luôn tươi cười hiện ra vài phần ác ý, đáp trả La Thư Ngọc, bản lĩnh gây xích mích ly gián ngược lại đúng là số một, nếu đổi thành người khác hoặc chính y kiếp trước thì đã tin sái cổ rồi.
La Thư Ngọc không hề tức giận, y nở nụ cười châm chọc rồi hỏi: “Có thật không?” Sự thực ra sao y phải nghe chính miệng Lý Minh Cẩn nói thì mới tin.
Lưu thị không hiểu vì sao tính tình La Thư Ngọc thay đổi lớn trong một sớm một chiều như thế, bà ta vốn coi y là kẻ ngốc rất dễ bắt nạt, nên cho rằng y lầm tưởng được vào phủ tam hoàng tử thì có thể muốn làm gì thì làm, vì vậy không thể chờ được nữa mà hô mưa gọi gió, đúng là trò hề, bà ta sẽ chờ tới ngày y bị Tam hoàng tử vứt bỏ.
Lưu thị hừ lạnh rồi rời khỏi Như Ý viện, cũng không biết La Thư Ngọc đã thu lại nụ cười, âm thầm tính toán.
Hai người đã xé đi tầng da mặt mỏng manh, đương nhiên sau này bà ta sẽ chẳng duy trì dáng vẻ ôn hòa như trước.
Thường ngày cử chỉ hành vi của La Thư Ngọc sẽ không khiến người nhà họ La chú ý, gần đây y có làm gì thì chưa chắc đã bị phát hiện.
Y không tiện ra khỏi cửa, vì vậy mọi việc liền giao cho Khánh Vượng.
Khánh Vượng không cha không mẹ, từ nhỏ đã bị bán cho La phủ, là người hầu thân cận mà mẫu thân La Thư Ngọc tuyển cho y. Từ trước tới giờ sự việc trong Như Ý viện đều do hắn và Thanh Tuyền quản lý, khi nàng ta rời đi thì toàn quyền trong viện liền giao cho hắn, ngoài ra La Thư Ngọc còn sai hắn làm vài chuyện nữa.
Buổi tối, La Thư Ngọc dùng bữa một mình trong sân, y không hề cảm thấy lẻ loi, bởi vì tối nay vừa ăn vừa có chuyện hay để nghe.
Người dẫn chuyện: Khánh Vượng.
Hắn rót cho La Thư Ngọc chén rượu hoa đào được ủ từ mùa xuân: “Công tử có biết chiều nay trên hội thơ đã xảy ra chuyện gì không?”
La Thư Ngọc cầm chén sứ trắng nhỏ trong tay: “Thế nào?”
Khánh Vượng tỏ vẻ bí mật: “Ngài biết không, vị Thẩm công tử không câu nệ tiểu tiết của chúng ta đã xông thẳng vào hội thơ của Đại thiếu gia, hắn lấy lí do vô tình đi ngang qua, rồi không cẩn thận nghe thấy mấy bài thơ bọn họ làm chẳng có gì đặc sắc, lúc ấy mấy vị hoàng tử cũng có mặt, sau đó Thẩm công tử khiến cả hội thơ náo động, bài thơ hắn sáng tác đã hạ thấp tất cả những bài thơ của người khác!”
“Ồ, sau đấy thì sao?”
“Ban đầu Đại thiếu gia và bạn bè đều khen hắn nức nở, Đại hoàng tử còn nói muốn đưa bài thơ cho Hoàng thượng thưởng thức, nhưng ai ngờ, khi Thẩm công tử đang vênh váo tự đắc thì Nhị thiếu gia nhà Chu đại học sĩ lại nói bài thơ kia không phải hắn sáng tác! Thẩm công tử liền phản bác, hỏi bài thơ do ai làm, Chu nhị thiếu gia liền bảo đã từng đọc được trong một tập thơ cổ rồi thấy hay nên chép lại, thi nhân kia họ Lý tên Bạch!”
“Ô, thế Thẩm biểu đệ đáp lại thế nào?”
“Thẩm công tử ú a ú ớ, dường như bị nói đúng, nửa ngày không thốt ra một câu nào, sắc mặt trắng bệch rồi té xỉu tại trận, sau đó được mọi người nâng đi. Ta nghe đám hạ nhân nói, mặt mũi của Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều bị hắn quăng sạch.”
“Lúc bắt đầu hai vị ca ca hẳn là rất hưởng thụ đi.”
“Vâng, hai vị thiếu gia thấy Thẩm công tử tài hoa thì cũng được thơm lây, tán dương hắn không ít.”
“Thế không có vị hoàng tử nào nói giúp hắn à?”
“Nghe đâu Tứ hoàng tử vừa lên tiếng liền bị Đại hoàng tử mắng cho một trận, Tam hoàng tử thì đạp đổ bàn đá, rất nhiều học sinh cảm thấy nhục nhã bèn cùng các hoàng tử rời khỏi La phủ.”
“Thật thú vị, hiện giờ sao rồi?” La Thư Ngọc thực thích vị rượu hoa đào này, mi mắt híp lại, mờ mờ ảo ảo, đuôi mắt nhiễm hồng.
Lý Minh Cẩn đạp đổ bàn đá xác thực không có gì đáng ngạc nhiên, từ trước đến giờ hắn vẫn bị gắn với cái danh “Không học vấn không nghề nghiệp” mà.
“Sau khi lão gia trở về nghe chuyện liền gọi bọn họ tới phòng sách mắng cho một trận, Thẩm công tử bị cấm cửa, lão gia bảo hắn đừng chạy loạn khắp nơi, còn Đại thiếu gia thì lén lút lấy người thế tội, đẩy toàn bộ sai lầm lên Thẩm công tử. Thẩm công tử vốn mở mấy cửa hàng, ở kinh thành chúng ta cũng rất có tiếng tăm, việc này truyền ra ngoài chắc sẽ bị ảnh hưởng.”
“A, hẳn là không đâu.” Vị biểu đệ này có rất nhiều phương pháp, trên người còn có hệ thống trợ giúp hắn nổi tiếng cơ mà, thế nhưng, giảm bớt hăng hái của hắn cũng tốt. Trong sách Thẩm Minh Vân chưa từng bị mất mặt như thế đâu, dù có xảy ra chuyện gì thì đều xuất hiện quý nhân phù trợ. Chẳng qua, quý nhân đâu rồi nhỉ?
La Thư Ngọc ăn uống no say bèn tản bộ trong sân, sau đó y bảo Khánh Vượng đi mài mực.
Y có trí nhớ rất tốt, sao chép lại toàn bộ những bài thơ của Lý Bạch được nhắc đến trong sách.
Viết xong, y giao cho Khánh Vượng: “Ngày mai tìm cơ hội đưa tập thơ này đến quý phủ của Tam hoàng tử, để tùy hắn xử lý.”
Khánh Vượng: “Công tử, ta đi như vậy có thể bị người ngoài soi mói hay không?”
La Thư Ngọc: “Không sao, ngươi đào một vò rượu chôn trong vườn lên, ngày mai nhớ cầm theo.”
“A, tiểu nhân hiểu rồi!” Khánh Vượng đột nhiên trêu ghẹo: “Công tử à, ngài không viết thư cho Tam hoàng tử sao?”
La Thư Ngọc nghĩ nghĩ: “…Không cần.”
Chiều hôm qua Khánh Vượng cũng trông thấy Tam hoàng tử, hắn phát hiện công tử nhà mình chẳng hề sợ hãi, Tam hoàng tử cũng không lấy roi quất người, hình như tính cách không giống bên ngoài đồn đại.
—
Phủ tam hoàng tử.
Vừa hoàn thành một bài kiếm pháp, mồ hôi Lý Minh Cẩn đầm đìa, men theo cần cổ chảy xuống thấm ướt bộ quần áo mỏng chuyên mặc để luyện võ.
Hắn cầm lấy khăn Ám Tam đưa qua: “Tại sao em ấy không chịu viết thư cho ta?”
Ám Tam cúi đầu: “Thuộc hạ không biết.”
Lý Minh Cẩn vứt khăn mặt lên giá: “Vô dụng!”
Ám Tam cảm thấy thật oan ức, Tam hoàng phi tương lai không viết thư sao lại liên quan tới hắn.
Vì La Thư Ngọc không viết thư mà Lý Minh Cẩn cảm thấy xoắn xuýt, nhưng mơ hồ có chút mong đợi đối với vò rượu hoa đào.
Lý Minh Cẩn hỏi: “Rượu do em ấy tự ủ à?”
Ám Tam muốn giấu mình đi: “Thuộc hạ đoán thế.”
Nói xong việc khiến Lý Minh Cẩn vui vẻ, ám vệ liền kể chuyện đã xảy ra với Lưu thị, nghe xong đôi mắt Lý Minh Cẩn hơi tối tăm: “Ngày mai đưa mấy người sang cho em ấy dùng.”
Thứ rác rưởi mà cũng dám ngồi lên đầu Hoàng phi.
Ám Tam: “Dạ.”
Lý Minh Cẩn: “Còn nữa, ngươi tự mình đi mang đồ về đây.”
—
Sáng hôm sau, La Thư Ngọc dậy sớm, hoa cỏ trong sân đang tắm mình trong nắng mới, căng tràn nhựa sống.
Y chậm rãi xoay người.
Khánh Vượng lấy điểm tâm ra.
Vừa ăn xong thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Đi đầu là vị quản gia mắt cao hơn trán, bên cạnh còn có lão ma ma và một thị vệ trẻ tuổi, tiếp sau là sáu nhũ mẫu to béo, dáng vẻ ai cũng quy củ, không phạm chút sai lầm nào. Quản gia còn chưa mở miệng thì nhũ mẫu bên cạnh đã nghiêm túc lên tiếng: “Ra mắt La công tử, chúng ta vâng lệnh Tam hoàng tử đến hầu hạ công tử, công tử có việc gì xin cứ sai bảo.”
La Thư Ngọc bị đội ngũ hùng hậu làm cho mơ màng: “Tam hoàng tử ư?”
Lão ma ma đáp: “Vâng.”
Thị vệ bên cạnh bước tới dâng lên một phong thư: “La công tử, chủ tử gửi thư cho ngài, sau khi đọc xong thì mời ngài viết thư hồi âm lại.”
La Thư Ngọc nhận thư: “…”
Người và thư đều vô cùng đột ngột, kiếp trước Lý Minh Cẩn và y đâu có liên hệ gì trước khi thành hôn.
Lẽ nào hôm qua y khóc thảm thiết quá nên bị người nhớ thương?
La Thư Ngọc nhận mấy vị nhũ mẫu, sau đó nói với thị vệ: “Chờ ta một lát.”
Y mở thư Lý Minh Cẩn viết ra, bên trong chỉ có vỏn vẹn bảy chữ, trong đó ba chữ là tên của hắn.
【Hồi âm cho ta. Lý Minh Cẩn】
La Thư Ngọc không chút nghĩ ngợi liền đề bút viết thư trả lời.
Một lát sau, thị vệ nhận lấy lá thư La Thư Ngọc đã thổi khô mực, cầm theo vò rượu hoa đào và một tập thơ mỏng rồi rời khỏi La phủ.
—
Buổi trưa, hiếm khi thấy Lý Minh Cẩn không đi uống rượu nghe hát như mọi khi, từ sớm hắn đã ngồi trong phủ chờ hồi âm của La Thư Ngọc.
Khi nhìn thấy lá thư khóe miệng hơi câu lên một độ cong nho nhỏ, nhưng vừa xem xong, độ cong ở khóe miệng kéo xuống, sắc mặt hắn u ám thêm mấy phần.
【Được thôi. La Thư Ngọc.】
Thư đâu??
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Minh Cẩn: Hoàng phi quá đáng, làm qua loa cho xong chuyện.