Việc Tam hoàng tử phái người đến La gia quá mức không hợp quy củ, thế nhưng La Nhân Thọ chẳng thể phản đối.
Lý Minh Cẩn là hoàng tử nước Đại Hạ, hắn phái người tới để chuẩn bị lễ thành hôn, hay đơn giản là đưa nhũ mẫu đến chỉ dạy lễ nghi hoàng gia cho La Thư Ngọc, bởi vậy sẽ không bị chỉ trích. Tuy nhiên Lý Minh Cẩn sớm nhét La Thư Ngọc vào phạm vi bảo vệ của mình đã khiến vị cha vợ tương lai hơi bất mãn. Chẳng qua là do ông ta tự làm tự chịu mà thôi, nếu đối xử tốt với La Thư Ngọc chút ít thì đã không đến nỗi nào.
Ngược lại Tam hoàng tử làm vậy là ngầm cảnh cáo La Nhân Thọ, ông ta đừng nên xem thường La Thư Ngọc, bởi vì hắn rất coi trọng y.
Hai hôm nay La Thư Ngọc trải qua cuộc sống vô cùng thoải mái, lễ nghi hoàng gia không phải học, bởi những phép tắc này đã được y khắc trong đầu từ kiếp trước.
Nói tới phép tắc lại không khỏi nhớ đến Thẩm Minh Vân, hành vi cử chỉ của hắn khác người nhưng lại được coi trọng, lễ nghi cũng là một trong số đó. Hắn thường treo trên môi bảy chữ “Đầu gối nam nhân làm bằng vàng”*, ngay cả khi gặp đương kim Hoàng thượng hắn cũng quỳ gối qua loa cho có lệ. Hắn thường miệt thị những kẻ coi trọng phép tắc lễ nghi, cho nên ở La gia, người hắn không ưa nhất chính là La Thư Ngọc.
(Đầu gối nam nhân làm bằng vàng/nam nhân tất hạ hữu hoàng kim: câu nói mang ý nghĩa là nam nhân chỉ nên đứng chứ không nên dễ dàng quỳ gối khom lưng)
Thẩm Minh Vân bị cấm cửa gần hai ngày, không được phép bước ra khỏi La phủ, tránh người ngoài cười nhạo. Nhưng nghe nói hắn còn mua sắm mấy thứ về, suýt nữa đốt cháy phòng bếp, làm hỏng không ít vật dụng quý giá.
Mấy ngày gần đây, Khánh Vượng được giao trọng trách nghe ngóng tin tức, không ít người nhắc tới hội thơ của Đại thiếu gia La gia để cười nhạo. Một gã công tử không có bao nhiêu học thức dám nhảy ra tự nhận là thi nhân, lúc đầu còn có người khen giỏi giang xuất sắc, nhưng không ngờ lại là kẻ ăn cắp trắng trợn, sỉ nhục người đọc sách, cho nên chẳng có ai muốn kết giao với một kẻ như vậy. Sức nóng câu chuyện lan ra khiến thu nhập từ mấy cửa hàng bán phấn nước của Thẩm Minh Vân bị giảm xuống, nhưng rốt cuộc hắn là một vị công tử, không bị ảnh hưởng nhiều như tưởng tượng.
La Thư Ngọc cũng chẳng tận dụng mọi thời cơ chạy đến chỗ Thẩm Minh Vân để bỏ đá xuống giếng, mà tập trung điều tra về cái chết của mẫu thân.
Sau khi nhìn thấu bộ mặt thật của La Nhân Thọ, La Thư Ngọc nghi ngờ tất cả những sự việc mà y đã chứng kiến trong quá khứ, đó chỉ là vẻ bề ngoài, có khả năng sự thực còn bẩn thỉu hèn hạ hơn nhiều.
Sau khi Lý Minh Cẩn phái nhóm nhũ mẫu tới, thì mấy nha hoàn nhỏ tuổi ở Như Ý viện đều được huấn luyện từ cách đứng đến dáng ngồi, thay đổi hẳn dáng vẻ uể oải lười biếng trước kia. La Thư Ngọc không thể không cảm kích Lý Minh Cẩn đã đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi.
Ngay cả Khánh Vượng trước kia động tí là hô to gọi nhỏ thì bây giờ làm việc khác hẳn, trầm ổn từ tốn, hắn không chỉ học hỏi được từ nhóm nhũ mẫu, mà chủ yếu vẫn là vì những việc mà La Thư Ngọc giao cho hắn rất quan trọng, làm hắn có trách nhiệm hơn.
La Thư Ngọc bảo những người khác lui rồi hỏi Khánh Vượng: “Ngươi đi điều tra được gì rồi?”
Khánh Vượng hạ thấp giọng, sợ có kẻ nghe thấy, gần đây hắn làm nhiệm vụ thám tử rất thuận buồm xuôi gió: “Công tử, ta cải trang thành một tên nhà quê theo lời ngài dặn dò, sau đó vào Trung Đức Đường hỏi thăm thì được biết, Lương đại phu từng chữa bệnh cho phu nhân đã rời khỏi kinh thành từ mười năm trước, nói là vì trong nhà có việc nên phải trở về quê. Sau đó, ta lại chi ít tiền hỏi thăm một thầy thuốc già, ông ấy nói có người thấy đang nửa đêm mà Lương đại phu cứ cười rất quái lạ, hình như là nhặt được cả xe tiền ấy, bất thình lình phát tài trong một đêm, bước đi cũng lướt nhẹ.”
La Thư Ngọc hỏi: “Quê ông ta ở đâu?”
Khánh Vượng: “Ta đã dò hỏi được, cách kinh thành không xa lắm, nhưng phải sai người đi tìm mới rõ. Công tử, bước kế tiếp chúng ta sẽ làm gì, phải tìm được vị thầy thuốc kia sao?”
La Thư Ngọc gõ nhẹ mặt bàn, đúng như y nghi ngờ, bên trong có bí ẩn.
Nhưng mà tìm được Lương đại phu tựa hồ cũng chẳng có tác dụng gì, bởi Lưu thị sẽ không đời nào thừa nhận việc bà ta làm, cũng có thể Lương đại phu đã sớm dọn nhà đi nơi khác. Qua nhiều năm như thế, chắc chắn La Nhân Thọ sẽ đứng ra bảo vệ Lưu thị. Trong tay y không có bằng chứng, chồng hát vợ đệm – về điểm này thì hai người bọn họ rất ăn ý, nếu La Nhân Thọ không cho phép thì Lưu thị làm sao dám dùng của hồi môn của mẫu thân y chứ.
Tìm vị thầy thuốc này chẳng qua chỉ để xác nhận nghi ngờ việc mẫu thân y đột nhiên qua đời có gì mờ ám hay không thôi.
Kẻ ra tay là Lưu thị hay còn ai khác?
Xem ra trước mắt, Lưu thị vẫn là kẻ đáng nghi nhất, nhưng nếu La Nhân Thọ qua cầu rút ván thì sao? Vừa nghĩ tới khả năng này, đáy lòng La Thư Ngọc càng lạnh lẽo.
Trong sách toàn viết về quá trình yêu đương của Thẩm Minh Vân và mấy vị đại lão, việc La gia đề cập tới không nhiều, cũng chẳng đầy đủ. Chỉ có một câu giới thiệu và nói về cái chết của mẫu thân La Thư Ngọc, bởi có liên quan khi tóm lược thân phận Lưu thị.
Thế nhưng La Nhân Thọ lại là một nhân vật trợ giúp Thẩm Minh Vân không ít. Trong mắt hắn, La Nhân Thọ là một người bác rất ôn hòa khiêm tốn, tới khi hắn thành hôn với Tứ hoàng tử rồi trở thành hoàng hậu cũng chưa từng hoài nghi con người La Nhân Thọ. Thẩm Minh Vân leo lên được vị trí hoàng hậu nhờ ông ta góp không ít công sức. Còn nguyên nhân vì sao La Nhân Thọ lại bỏ rơi đứa con trai ruột của mình để giúp Thẩm Minh Vân, e rằng là do thế lực của mấy vị đại lão sau lưng hắn, thay vì trai cò đánh nhau không bằng làm ngư ông đắc lợi.*
(Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi: thành ngữ chỉ sự việc hai con vật đánh nhau cuối cùng để ngư ông bắt được cả hai mang về làm thịt, nghĩa bóng muốn nói về việc hai bên xung đột thì chỉ có lợi cho bên thứ ba.)
Chạm vào sự thực sau những mối liên hệ, La Thư Ngọc mới phát hiện tất cả người nhà họ La đều đứng ở phe đối lập với y, khó trách y và Lý Minh Cẩn sẽ trở thành hòn đá thứ nhất ngáng đường Thẩm Minh Vân leo lên ngôi vị hoàng hậu của nước Đại Hạ, là đối tượng đầu tiên bị mang ra chém giết, hóa ra do tư tưởng khác biệt.
Từ xưa tới nay, có vị hoàng tử nào mà không mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế chứ. Nếu không muốn tranh đấu thì thực tế sẽ chẳng có ai đứng cùng phe cả, mà các hoàng tử còn phải lo bảo vệ mạng sống của mình nữa, ai biết sau khi tân hoàng đế đăng cơ có thể bắt bọn họ khai đao trước hay không.
Theo cuốn sách, trong các hoàng tử thì Lý Minh Cẩn tính cách nham hiểm cố chấp trở thành mục tiêu chém giết, nhưng là kẻ nào đã kéo cả gia đình y xuống địa ngục, y vẫn chưa biết.
La Thư Ngọc ghi lại tình hình hiện tại và vấn đề an nguy cần phải giải quyết lên trang giấy.
Thú nhất, cần phải tránh việc Lý Minh Cẩn trở thành mục tiêu của các hoàng tử một lần nữa; thứ hai, y và Lý Minh Cẩn phải tránh xa Thẩm Minh Vân; thứ ba, phá hoại tất cả duyên gặp gỡ của Thẩm Minh Vân.
Làm được ba điều này cũng không đơn giản, đặc biệt là điều thứ ba, trong sách khi mấy vị đại lão liên hợp lại đã trực tiếp hoặc gián tiếp trợ giúp Tứ hoàng tử lên ngôi hoàng đế. Giai đoạn này không thể tránh khỏi tình cảnh trăm dân điêu đứng, lang thang phiêu bạt, thi thể chết đói rải rác khắp nơi, chỉ là trong sách không miêu tả rõ ràng. Nhưng là một người sống trong cuốn sách đó, La Thư Ngọc đã tận mắt chứng kiến, bởi vì Thẩm Minh Vân muốn nhân giống loại cây trồng mới, một vị đại lão đã mua cho hắn cả ngọn núi, khiến người dân nơi đó phải bỏ nhà cửa tìm kiếm con đường mưu sinh khác. Y biết chuyện này vì vừa vặn ra ngoài dạo chơi rồi nghe nói.
“Tạm thời chưa cần, thiên hạ rộng lớn, nếu như ông ta đã chuyển nhà thì không khác nào mò kim đáy biển. Ta chợt nhớ hôm nay là ngày nghỉ của phụ thân, chúng ta đến đó đi.” La Thư Ngọc dừng bút, vò tờ giấy trong tay rồi ném vào chậu than.
Gần đây Khánh Vượng phát hiện công tử nhà mình thay đổi rất nhiều, viết ra thứ gì cũng cẩn thận, lo lắng bị người trộm đi, hắn không hiểu vì sao công tử lại khác hẳn lúc trước như vậy.
Bước vào phòng sách, liền thấy Phùng ma ma đang cùng nữ đầu bếp bàn bạc về một món điểm tâm nào đó.
Phùng ma ma hỏi: “Công tử muốn ra ngoài ư?”
La Thư Ngọc đáp: “Ta muốn đến chỗ phụ thân.”
Phùng ma ma bèn đề nghị: “Công tử, ta vừa sai người làm bánh ngọt cho ngài, có thể mang tới cho La lão gia nếm thử.”
La Thư Ngọc ngẫm nghĩ, ông ta còn bận tâm tới mặt mũi của Lý Minh Cẩn, cho nên vẫn phải ra dáng người cha hiền từ, chưa tới lúc trở mặt.
Hình như bánh ngọt này do nữ đầu bếp mới nghiên cứu làm ra, vị hơi lạ, y không thích lắm, vừa vặn mang cho La Nhân Thọ tránh lãng phí.
Vì ông ta có quan tâm y đâu, thứ ông ta quan tâm là đồ cưới của mẫu thân kìa.
Phùng ma ma mang bánh ngọt cùng La Thư Ngọc ra cửa.
Kiếp trước La Thư Ngọc cũng được biết tới năng lực của Phùng ma ma, bà đặc biệt coi trọng quy củ. Khánh Vượng cũng được bà chỉ bảo, qua mấy ngày đã thay da đổi thịt, cứ như biến thành người khác, hẳn bà hiểu được dụng ý của Lý Minh Cẩn.
Kiếp trước Lý Minh Cẩn cũng đưa Phùng ma ma tới chỗ y, có lẽ là để bà giúp đỡ chứ không phải không hài lòng về y. Nếu sự thật là như vậy, hóa ra y đã hiểu lầm Lý Minh Cẩn ư? Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn.
Khánh Vượng nhắc La Thư Ngọc đã tới nơi, cần chú ý kẻo bị vấp vào ngưỡng cửa.
La Nhân Thọ tuy giữ chức Thượng thư bộ Lễ, nhưng phép tắc ở La gia không quá mức nghiêm ngặt, vừa vào sân đã thấy tiếng cười nói truyền ra từ phòng khách, nghe là biết Lưu thị dẫn hai đứa con tới trò chuyện với La Nhân Thọ. Khi gã sai vặt trông thấy ba người tới thì vội đi vào trong bẩm báo.
Thời điểm La Thư Ngọc trông thấy La Nhân Thọ, nét vui vẻ vẫn còn trên mặt ông ta, khóe mắt nheo thành vết chân chim.
Nhìn thấy Phùng ma ma phía sau La Thư Ngọc, nụ cười trên mặt La Nhân Thọ mới chậm rãi thu lại, ông ta vô cùng ôn tồn hỏi La Thư Ngọc: “Thư Ngọc sao lại tới đây?”
La Thư Ngọc tùy ý tìm một lý do: “Mấy ngày gần đây trời khá oi bức, con nghe nói khẩu vị phụ thân không tốt, nên đưa điểm tâm tới để giải khát.”
La Nhân Thọ nói: “Có lòng.”
La Thư Ngọc rất tự nhiên làm ngơ như không thấy Lưu thị, tiện đà nói: “Phụ thân, hôm nay con muốn đến lấy chìa khóa nhà kho, Phùng ma ma nói con không cần phải lo chuyện bếp núc trong nhà, vừa vặn có thể lấy đồ cưới trước để luyện tay nghề, sau này cũng dễ quản lý sự việc trong quý phủ.”
Lý do cực kỳ đầy đủ, La Nhân Thọ không có lý nào lại từ chối, hơn nữa ngày nhận thánh chỉ ông ta đã đồng ý rồi.
Lưu thị vừa nghe, vôi vàng ra sức nháy mắt với La Nhân Thọ, ông ta lại không rõ, sau khi mình giao chìa khóa cho Lưu thị thì bà ta đã dùng thế nào, rốt cuộc lấy đi nhiều hay ít. Mấy ngày trước đã gọi bà ta lần lượt lấy từng thứ về, chẳng lẽ còn chưa chuẩn bị tốt? Đáy lòng La Nhân Thọ lạnh một nửa.
La Nhân Thọ chần chờ: “Trước hết phải đến thư phòng tìm tờ danh sách đã, tìm được thì ta sai người đưa tới cho con.”
La Thư Ngọc khẽ cười lạnh: “Không phiền phụ thân, con có danh sách đồ cưới rồi, cứ giao chìa khóa cho con là được.”
Lưu thị bật thốt lên: “Làm sao ngươi có?”
La Thư Ngọc: “Vì sao lại có, hẳn là không phải khai báo tỉ mỉ với Lưu di nương đâu nhỉ?”
Lưu thị lấy khăn tay che miệng, vội vã tươi cười giải thích: “Chỉ là ta hiếu kỳ thôi, đâu có ý gì khác.” Bà ta chột dạ không dám nhiều lời.
La Nhân Thọ nhìn rất bình tĩnh, nhưng bụng thầm lo lắng, mấy hôm nay ông ta xử lý việc trong triều, quên hỏi chuyện đồ cưới, hiện giờ La Thư Ngọc bất ngờ tìm đến, ông ta giao hay không giao đây.
“Tại sao con lại có danh sách đồ cưới?”
La Thư Ngọc chậm rãi giải thích: “Dĩ nhiên là mẫu thân để lại cho con rồi, phụ thân việc gì phải từ chối nhiều lần như vậy, hiện giờ vẫn không thể giao chìa khóa cho con sao? Chẳng nhẽ lại có kẻ lòng lang dạ sói tham lam nào sơ tán hết để dùng vào việc riêng rồi?”
Lưu thị bị y mắng đến thiếu chút nữa tức giận ngất xỉu, không ngừng vỗ vỗ lồng ngực, La Thư Vũ nào chịu nổi mẫu thân bị người châm chọc như thế, hắn đốp lại: “La Thư Ngọc, ngươi đừng ngậm máu phun người, ai thèm lấy đồ cưới của mẫu thân ngươi chứ! Chẳng qua mẫu thân ta có lòng tốt quản lý giúp, ngươi mới là kẻ lòng lang dạ sói, chó cắn Lữ Đồng Tân không biết lòng tốt của người khác*! Ai là lang sói còn chưa rõ đâu!”
(Chó cắn Lữ Đồng Tân không biết lòng tốt của người khác/Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm: điển tích về một câu chuyện hiểu lầm người tốt)
La Thư Ngọc nhẹ nhàng đáp lại: “Có tật thì giật mình.”
La Thư Vũ cuống lên, tức giận nói: “Chẳng có chứng cứ mà ngươi cũng dám nói lung tung, cũng không sợ mất lưỡi!”
Vừa dứt lời, một giọng nói ngoài cửa vang lên.
“Ai nha, sao lại đông đủ người như vậy, chuyện gì cần chứng cứ, đang chơi trò xử án hay sao?”
Giọng nói cực kỳ quen thuộc, La Thư Ngọc không quay đầu lại cũng biết, Thẩm Minh Vân bị giam hai ngày đã xuất hiện trở lại.
La Thư Ngọc đoán có lẽ hắn tới đây là có nguyên nhân, chắc chắn liên quan tới nhiệm vụ của hệ thống, bởi từ trước tới nay không có việc gì thì hắn không lên chùa Tam Bảo bao giờ.
Y nghĩ, nếu như Thẩm Minh Vân không hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống cung cấp thì sẽ ra sao nhỉ?