Đại khái không dự đoán được, một tiểu cô nương trông rất thẹn thùng như thế mà sẽ mặc cả, chủ tiệm ngây ra một lúc, mới nói: "Bốn trăm ít quá, chị thấy em là lần đầu đến tiệm nhà chị, coi như là kết bạn đi ha, nếu em thật sự muốn mua, năm trăm ba chị bán cho em."
Tô Y vẫn lắc đầu, "Mùa hè cũng qua rồi, mấy tiệm khác cũng đều giảm giá cả, chị cũng nên bớt một chút ít đi chứ."
Chủ tiệm gỡ váy xuống, vuốt làn váy cho cô xem, "Tiệm nhà chị sao có thể giống tiệm nhà khác được, người ta có thể giảm giá, là do họ nhập vào rẻ. Em xem chất liệu này đi, sờ vào mềm mại như này, lớp lót bên trong cũng rất dày, chất vải cũng tốt, sẽ không bị lộ, hơn nữa hàng của chị là hàng chuẩn Hàn Quốc nhập về, không phải hàng chợ Quảng Châu đâu, tiền nhập về đã hơn bốn trăm khối rồi, chị bán năm trăm đã là ưu ái em lắm rồi, tiểu mỹ nữ em đừng làm khó chị để chị lỗ vốn chứ?"
"Không lỗ đâu, chị bán cho em đi, hôm nào em mặc đến trường, sẽ thay chị quảng cáo."
Chủ tiệm lắc đầu cười: "Năm trăm, không thể bớt nữa."
"Em chỉ có bốn trăm khối, đắt qua không mua nổi." Tô Y đáng thương nói.
Chủ tiệm nhìn nhìn Tiêu Ngạn, cười nói: "Bạn trai em có tiền mà, cậu ấy cũng nguyện ý mua cho em, lễ vật quý chút mới có thể biểu hiện được tâm ý."
Tô Y nói: "Không phải bạn trai em, là anh em, anh ấy cũng nghèo như em."
Tiêu Ngạn nghe xong liếc nhìn cô một cái.
Lời này nữ chủ tiệm tự nhiên không tin, mở cửa làm ăn buôn bán, cái khác không nói, nhãn lực chắc chắn phải có chút ít. Quần áo trên người thiếu niên này, tuy rằng không nhìn ra nhãn hiệu gì, nhưng nhìn chất liệu, với kiểu dáng thiết kế, đã xịn sò hơn hàng của chị bao nhiêu cấp bậc, hơn nữa nhìn cách hắn nói năng cử chỉ, không phải là giả vờ ngạo mạn, mà là loại tự tin chân chính không để bụng giá cả, sao có thể không có tiền cho được?
Rõ ràng là mẻ cá lớn, nữ chủ tiệm không chịu nhả ra, "Nếu không em lại thêm chút đi, bốn trăm tám? Bốn trăm chị thật sự không thể bán được đậu."
Tô Y tiếc nuối mà rũ vai xuống, "Vậy thôi ạ, bọn em chỉ đến nhìn chút thôi."
Nói xong liền đi ra ngoài, thấy Tiêu Ngạn bất động, còn quăng cho hắn cái ánh mắt.
Tiêu Ngạn không biết suy nghĩ cái gì, thành thật đi theo cô.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, không quay đầu lại, mới đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng nữ chủ tiệm gọi cao nói: "Được được, bốn trăm khối bán cho em một bộ!"
Trên mặt Tô Y lộ ra tươi cười thắng lợi.
Mặt mày giãn ra, bộ dáng tươi đẹp sáng lạn, cùng bộ dáng nhút nhát ít lời như hai người khác nhau, lại nhớ đến câu "là anh (trai) em" vừa rồi, Tiêu Ngạn nhịn không được hạ mi.
Lúc đóng gói váy, nữ chủ tiệm vẫn luôn nhắc mãi, nói Tô Y không thể trông mặt mà bắt hình dong, ép giá quá, mình không có lãi gì cả, lại nhắc cô nhớ giới thiệu khách đến.
Không chỉ chị, ngay cả Mao Đoàn cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm. Lần đầu tiên nó thấy Tô Y ép giá đấy, mấu chốt nhất chính là, hai người rõ ràng như hình với bóng, nó lại không hề hay biết rằng cô còn có loại kỹ năng này.
Nó liên tục hỏi: "Y Y, cô học ép giá lúc nào đấy, sao ta không biết gì thế?"
"Không cần học, nhìn thì biết." Tâm Tô Y nói.
Nghe cô nói xong, Mao Đoàn rất oxi hóa lời, chờ phục hồi lại tinh thần, lại tức giận gào lên: Cô chính là một đứa ma đầu, đã chém qua không biết bao nhiêu đối thủ, mà giờ chỉ vì chặt giá được một trăm tám mươi khối thôi mà đã vui vẻ đến vậy là sao hả!
Đương nhiên, lời này nó vẫn không dám nói, chỉ yên lặng ngẫm lại sự đời, đang làm đại ma vương tốt như thế, giờ lại trở nên tham tiền, liệu có phải là do nó sai hay không?
Tâm tình Tô Y hiện giờ xác thật không tồi, lúc trước thấy Khúc lão thái ép giá, trong lòng cô liền ngo ngoe rục rịch, rốt cuộc thứ chặt chém đó là tiền. Chỉ là ngày thường cô có chút tiền tiêu vặt, cũng chỉ mua đồ ăn, mua dụng cụ học tập, vẫn luôn không tìm được cơ hội ra tay, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thử nghiệm.
Cô còn nhớ rõ phương pháp bà ngoại dạy cô, trên trấn nhỏ quần áo với giày sẽ không quá đắt như nhau, cho nên muốn chém cũng nên chém trên dưới chút ít, một trăm khối có thể ép được hai mươi khối đã không tồi, nếu như chém lung tung đầy trời, còn có khả năng chọc cho người ta không vui.
Nhưng Khúc lão thái cũng nói với cô, đao thứ nhất nhất định phải tàn nhẫn, sau đó nhìn phản ứng của chủ tiệm, nếu đối phương cắn chết không chịu nhả, lại từ từ tăng giá thêm một chút, nếu một chém của mình, người ta liền nói được, vậy thì phải kiên trì giá quy định không thả lỏng, nếu không bớt xuống, cùng lắm thì chạy lấy người nói không mua, thường thường chủ tiệm vừa thấy người phải đi, cũng sẽ bán liền.
Tô Y còn hỏi, nếu chủ tiệm cứng quá, thấy người đi rồi cũng không bán, thì làm thế nào.
Khúc lão thái vừa vuốt cô đầu vừa cười nói: "Nếu con thật sự rất thích, vậy thì mặt dày quay lại, đem giá quy định tăng thêm một ít, lại chém tiếp. Người làm ăn ấy mà, mặc kệ như nào, chắc chắn đều muốn kiếm tiền, người ta còn muốn hoàn thành việc mua bán hơn con nữa, cuối cùng ít nhiều gì cũng sẽ rẻ hơn chút."
Cho nên nói, tràng chém giá vừa nãy kia, cô còn có vài chiêu chưa dùng đến đấy.
Mao Đoàn cũng đã nhìn ra, cô vui vẻ, cũng không phải vì có người tặng váy, mà là vì cô chém giá thành công, trả tiền. Tuy rằng không phải trả tiền của mình.
"Nhưng mà Y Y, cô cứ nhận đồ của hắn như thế, có phải không tốt lắm không?"
"Lúc nãy ba hắn có nói rồi đó, mi không vãnh tai nghe được sao? Mi nhìn dáng vẻ của hắn đi, chắc chắn đã coi lời ba hắn nói trở thành nhiệm vụ. Vì có thể nhanh hoàn thành nhiệm vụ, cho dù ta nói không nhận, hắn tám phần vẫn muốn mua, rốt cuộc mua xong thì bớt việc. Nếu đã như thế, không cần đẩy tới đẩy đi, hắn đỡ cảm thấy phiền, ta cũng đỡ mệt." Tô Y tiếp nhận túi giấy chủ tiệm đưa tới, chờ Tiêu Ngạn thanh toán xong, cùng nhau rời đi.
Mao Đoàn châm chước nói: "Tuy nói là thế, nhưng giờ cô vẫn là một cô bé mới lên lớp 10, dễ dàng nhận đồ của người khác thế, liệu có quá tùy tiện lắm không?"
"Ý của mi là, ta phải chối hai lần rồi mới nhận?" Tô Y nghe xong nhíu mày, "Hơn nữa mi nói như thế ta nghe thật cổ quái, là con gái thì không thể nhận đồ của người khác sao, nhận đồ thì là quá tùy tiện? Ai quy định thế, 《 Thủ tục học sinh trung học 》 sao? Ta rất muốn biết, rốt cuộc là cách làm của ta tùy tiện, hay là do mi miên man bất định, nghĩ tới một chút đồ vật " tùy tiện "?"
Dường như thấy cô có chút không vui, Mao Đoàn tức khắc không dám nói tiếp.
Tô Y lại nói: "Huống chi, mi đã kết luận thế, vậy ta không định đáp lễ sao? Tuy rằng không có tiền như hắn, nhưng ta có thể mời hắn đi uống nước, chờ đến chạng vạng đi ra biển bắt hải sản, quay về thì mời hắn ăn hải sản, ta còn góp nhặt một ngăn kéo vỏ sò xinh đẹp, mỗi con đều chọn lựa kỹ càng, có thể xâu thành cái chuông gió đưa cho hắn. Mi thử xem xem, ta dùng thứ rách nát để đáp lễ, liệu có phải cũng quá tùy tiện hay không?"
Mao Đoàn không còn lời nào để nói, đành phải xụ mặt xin tha, "Y Y, ta sai rồi, là tư tưởng của ta không bình thường, về sau không dám nói bậy nữa, cô tha thứ cho ta một lần đi."
Tô Y hừ lạnh một tiếng, không nói với nó, quay đầu nói với Tiêu Ngạn: "Cảm ơn anh đã tặng váy cho em, em biết có một tiệm trà sữa rất ngon, ở bên cạnh chỗ để xe kia thôi, chúng ta đến đó đợi mọi người luôn đi?"
Tiêu Ngạn rũ mắt nhìn cô, tuy rằng trên mặt cô không tươi cười rõ ràng lắm, nhưng nói chuyện tự tại rất nhiều, không giống lúc đầu, câu nệ đến không dám nhìn người.
Hắn cũng không muốn lang thang đi dạo trên đường cái không có mục đích, gật đầu đồng ý.
Chờ ba người kia từ chợ bán thức ăn thu hoạch lớn trở về, liền thấy bọn họ đứng ở bên xe, một người trong tay cầm một ly trà sữa, trong tay Tô Y còn cầm cái túi xinh đẹp.
"Y Y, cháu mua gì với Tiểu Ngạn thế?" Tiêu Hành và Tô Uyển Đình xách giỏ rau, Khúc lão thái tay không, lại gần xem túi giấy trên tay Tô Y.
Tô Y cười đến thẹn thùng, trong mắt lộ sự vui vẻ, "Tiêu Ngạn tặng cháu một cái váy."
"Thật sao?" Khúc lão thái nhìn về phía Tiêu Ngạn, cười khanh khách nói: "Để Tiểu Ngạn tiêu pha quá, trở về bà làm cho cháu một bàn ăn ngon."
"Bà khách khí." Tiêu Ngạn ngữ khí vẫn không thân thiện lắm.
Nhưng Khúc lão thái lại thấy, đứa trẻ này chính là ít nói, đã rất có lễ phép rồi. Bà lại hỏi Tô Y, mang chút thân cận cũng có oán trách, "Sao lại để Tiểu Ngạn mua đồ cho con, có nói cảm ơn với người ta chưa đấy?"
Vừa lúc Tiêu Hành vừa mới sắp xếp đồ xong, đóng cốp xe lại, vòng đến phía trước liền nghe thấy những lời này, cười nói: "Nó là anh trai Y Y, cũng chỉ là tặng chút đồ, ngài cũng đừng khách khí."
Khúc lão thái còn muốn nói nữa, Tô Uyển Đình mở cửa xe, đỡ lấy vai bà, "Mẹ, lên xe trước đã ạ."
Xe tránh đi dòng người thong thả đi tới, Khúc lão thái không hề nhắc mãi, đem váy lấy ra nhìn nhìn, lại khen Tiêu Ngạn ánh mắt tốt.
Chờ về đến nhà, bà mới ngầm hỏi Tô Y: "Y Y, váy kia là con nói muốn mua, hay là Tiểu Ngạn chủ động mua?"
"Con ở ngoài cửa hàng nhìn vài lần, anh ấy cho rằng con muốn, liền mua." Tô Y đúng sự thật nói.
Khúc lão thái nghĩ nghĩ, nói: "Đại khái là ý của Tiêu thúc thúc con. Chậc, nếu thằng bé có ý tốt tặng con, chúng ta cũng đừng phóng khoáng quá, chỉ lo nhận lấy, quay đầu lại lại nghĩ sao đáp lại người ta là được. Nhưng ngàn vạn không thể mở miệng muốn đồ gì đấy, đã không lễ phép, cũng sẽ làm người ta xem thường, biết không?"
Tô Y ngoan ngoãn gật đầu, "Con biết ạ."
Khúc lão thái biết rõ cháu ngoại mình, hiểu chuyện thật sự, không giống những đứa trẻ bị chiều hư, không đúng mực, bà cũng không dặn dò nhiều, lại hỏi: "Váy đắt lắm không con?"
Tô Y vừa nghe tới liền hăng hái, giơ bốn ngón tay, rất có điểm đắc chí: "Giá gốc năm trăm tám, bị con ép còn bốn trăm."
"U!" Khúc lão thái thật sự kinh ngạc, cười đến khóe mắt đều là nếp gấp, "Y Y nhà chúng ta chém giá cơ đấy? Còn chém được hơn một trăm nhiều đồng tiền, giỏi quá!"
Tô Y cười rộ lên, mi mắt cong cong, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Khúc lão thái nhịn không được sờ đầu cô. Một bộ váy hơi mỏng hơn trăm đồng tiền, đối với cha con Tiêu gia đương nhiên không đáng giá nhắc tới, còn trong mắt bà thì vẫn đắt đến lợi hại, chỉ là đứa nhỏ này hiếm khi vui vẻ thế này, bà cũng không đành lòng nói thêm.
Chạng vạng, nước biển rút lui, Tô Y thay đôi ủng, xách theo thùng nước với cái xẻng ra cửa đi biển bắt hải sản. Trước đó Khúc lão thái đã dặn cô, buổi tối phải làm thêm cơm cho người trong nhà.
Bờ cát bên kia du khách đông đảo, vô cùng náo nhiệt, trên bùn cát chỉ có loáng thoáng vài người, đều là người trong thôn.
Tô Y tìm một chỗ không có ai, đeo bao tay lên, đầu tiên là lật mấy chỗ cục đá nơi thủy triều vừa mới thối rút, cào ra được mấy con cua, có vài chỗ cục đá không lật ra được, thì móc vào khe hở quấy lên, chờ đến khi của cắp vào găng tay thì lôi nó ra ngoài.
Cô coi thường con nhỏ, chỉ nhìn chằm chằm mấy con cua lớn, lựa nhặt, cuối cùng trong thùng được bốn năm con cua.
Trên mặt cát còn có rất nhiều lỗ nhỏ tròn tròn, dùng xẻng xúc lên, bên trong thường thường là hến tươi hoặc là trai, có khi cũng có tôm. Tô Y không chọn, ném hết vào thùng.
Ở chỗ đá ngầm cô còn bắt được một con bạch tuộc
Có vài người trang bị còn đầy đủ hơn cô, ở trên thuyền hoa nhỏ, lắc lư lay động cập bờ cách đá ngầm không xa, nơi đó có rất nhiều vẹm xanh, hà, may mắn hơn còn có thể thấy những con hàu béo mập.
Lời editor: Chương này có sự thay đổi xưng hô giữa Mao Đoàn vs Tô Y.