Sáng sớm, bắt đầu từ phía nam của Tác Tán thành là ruộng lúa mênh mông. Nhìn quanh đều là lúa xanh sắp nhuộm vàng, trời quang, mây tạnh khá là dễ chịu, chưa kể thi thoảng có gió nhẹ thổi qua khá là mát mẻ. Bạch Li ngồi trên vai Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu rồi thở ra, không khí dễ chịu với phong cảnh giản dị này làm cô nhớ tới lúc còn nhỏ, thỉnh thoảng được ba mẹ dẫn về quê thăm họ hàng. Cô thoải mái nằm ườn trên vai Tiểu Vũ thở nhẹ một cái, cô thật thích không khí mát mẻ như vầy, rất nhẹ nhàng và dễ chịu... Và vì sao cô cùng Đường Tam và Tiểu Vũ ở phía nam của Tác Tán thành? Lý do thật ra rất đơn giản...đơn giản vô cùng...
"Tiểu Tam, ngươi biết Sử Lai Khắc học viện ở nơi nào không?" Tiểu Vũ nhìn ruộng lúa hai bên đường hỏi Đường Tam
"Cụ thể ta không rõ, chúng ta cứ tiếp tục theo hướng nam mà đi, thế nào cũng tới. Cái tên Đới Mộc Bạch kia là đệ tử của học viện, cũng đủ chứng minh rằng học viện này có thật" Đường Tam trả lời
"Ca~" Tiểu Vũ ngọt ngào gọi hắn, Bạch Li liếc nhìn nàng cũng hiểu nàng muốn gì nên cô bám trên vai nàng chặt hơn một chút, còn hắn thì bất đắt dĩ nói
"Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng không phải là không đi được"
Nàng cười hì hì "Mặc kệ, ai biểu ngươi là ca của ta đây" Vừa dứt lời thì nàng mạnh mẽ lao về phía hắn. Còn Đường Tam thì bất đắt dĩ cúi người xuống, đưa hai tay ra đằng sau đưa nàng cõng trên lưng. Từ trên vai Tiểu Vũ, Bạch Li thấy cảnh vật cao hơn, cô với nàng cười thích thú. Đường Tam cõng Tiểu Vũ, nghe thấy tiếng cười của nàng với cô, hắn cảm thấy ấm áp... Kể từ khi phụ thân hắn rời đi, đôi lúc tưởng niệm cha thì hắn nhìn Tiểu Vũ cùng Bạch Li chơi đùa. Nhìn nụ cười của cả hai làm hắn ấm lòng, có cảm giác gia đình, chưa kể đến Bạch Li cũng thường giúp hắn với Tiểu Vũ tập luyện, và dọn dẹp chỗ hắn và Tiểu Vũ thường ngủ với cả phòng của Đại sư... Bạch Li đang thích thú cười đùa cùng Tiểu Vũ thì cô đột nhiên nghe thấy tiếng rì rầm của đám đông, vểnh tai lên rồi nhìn từ đằng xa, cô nhìn thấy một hàng người tụ tập trước một cổng thôn nhỏ
"Tiểu Vi nhìn gì thế?" Tiểu Vũ nhìn cô rồi nhìn theo hướng cô thì thấy được thôn nhỏ "Ca, ngươi xem bên kia có thôn nhỏ" Giọng nói nàng ngọt ngào gọi hắn, nàng chỉ hướng cửa thôn
Đường Tam theo hướng của nàng chỉ, nhờ vào Tử Cực ma đồng, hắn nhìn thấy trước cổng thôn có khá nhiều người tụ tập "Chúng ta qua đó hỏi, người trong thôn chắc biết Sử Lai Khắc học viện ở đâu. Hồn sư học viện hẳn là rất có danh mới đúng" "Vii" Bạch Li gật đầu đồng ý
"Ca, nhanh nào" Nàng cười cười chỉ cửa thôn, Đường Tam cũng chỉ cười theo đi nhanh hơn theo hướng nàng chỉ. Khi tới nơi thì thấy kha khá thanh niên khoảng 12 hay 13 tuổi hoặc hơn, họ đi cùng với cha mẹ đang xếp hàng trước thôn. Trên cổng thôn ghi rõ ràng "Sử Lai Khắc học viện" với hình tượng trưng của học viện là cái đầu quái vật hình người...trông khá là dễ thương. Dưới cổng thôn là một lão giả trên 60 đang ngồi, cùng một bộ bàn ghế cũ và vị này đang đeo một một cái huy chương tròn màu xanh...nhìn cũng hiểu lão là một vị lão sư trong học viện.
"Không thể nào?!" Tiểu Vũ nhảy xuống khỏi lưng Đường Tam, trong ánh mắt của cả hai đều là sự kinh ngạc "Ca, Đại sư có lầm không? Ta nhìn thế nào cũng thấy không giống như một tòa học viện. Sẽ không phải gạt người chứ?"
Đường Tam cười khổ "Đều cũng đã tới rồi, xem rồi hãy nói" Nói xong thì cả hai xếp hàng, ngồi trên vai Tiểu Vũ, Bạch Li lặng lẽ quan sát xung quanh, nhiều người thế này cô không dám gây chú ý...một chút cũng không. Nhìn ở cổng học viện, Bạch Li chú ý, ngoại trừ vị lão sư, ngồi sau hắn là một người khá là quen thuộc...Đới Mộc Bạch...và cô nhìn thấy hắn đang làm gì? Hắn đang trắng trợn đe dọa người ta a~ Nhìn gương mặt có phần bất đắc dĩ thì cô hiểu được, hẳn là hắn bị ép buộc làm đi... Mà màn này cũng có hiệu quả, người muốn đăng ký cũng tự ý bỏ đi...
Vị lão sư thu phí có vẻ không nhịn được lời phàn nàn của phụ huynh, bèn đứng lên cao giọng, nói cho những người phía trước và sau hàng "Tới Sử Lai Khắc học viện của chúng ta báo danh, thì các người hẳn hiểu được quy củ của học viện. Nếu không rõ quy củ mà tới thì các người cũng chỉ tặng không phí báo danh thôi. Bây giờ rút lui thì còn kịp. Các người có biết Sử Lai Khắc trong Sử Lai Khắc học viện có ý gì không?" Nhìn nhiều người vẻ mặt mờ mịt, hắn lãnh đạm nói tiếp "Sử Lai Khắc là một loại quái vật, cho dù tồn tại trong hồn thú thì cũng tồn tại một cách cổ quái. Hàm nghĩa của Sử Lai Khắc học viện chúng ta là học viện quái vật! Nói cách khác là học viện chỉ nhận quái vật, không nhận người thường! Tuổi trên 13 hoặc không có hồn lực trên cấp 21 thì không cần lãng phí thời gian ở đây nữa!" Nghe lão giả nói như vậy, Bạch Li cảm nhận được, sự rung động của Đường Tam với Tiểu Vũ. Đột nhiên một cỗ áp lực từ lão sư đè lên cô, không chỉ cô mà những người xung quanh đều bị cỗ áp lực này đè đến mức run người. Lần đầu tiên từ lúc đến thế giới này Bạch Li mới cảm nhận được cảm giác không thở nỗi, đồng thời cô biết là bản thân cô còn kém nhiều lắm...
...
"...Đây là thế giới cường giả vi tôn...không có thực lực thì..." Cô trầm ngâm, với tình hình hiện nay của cô thì muốn tăng cấp thì khá khó khăn "Nếu không thể tăng cấp thì bây giờ tạm thời mình chú ý rèn luyện thân thể nhiều hơn chút" Do mãi suy nghĩ mà Bạch Li bỏ qua cuộc trò truyện háo hức giữa Đường Tam với Tiểu Vũ, cô chợt cảm giác như có ai đó đang nhìn... không phải nhìn cô nhưng cô chắc là nhìn phía sau cô đi. Cô ngước nhìn thì thấy ánh mắt của Đới Mộc Bạch đang nhìn ở phía sau cô...thực chất là đằng sau Tiểu Vũ với Đường Tam bằng ánh mắt nóng rực, tò mò theo ánh nhìn của hắn, cô nhìn đằng sau thì (°.°)
Người thiếu nữ có vẻ nhỏ tuổi hơn Đường Tam với Tiểu Vũ, nàng có mái tóc đen khá dài xõa xuống, với thân hình mà Bạch Li có thể nói là thân hình người mẫu a~ Ánh mắt nàng nàng trái ngược với thân hình bốc hoả là...lãnh đạm...cực kỳ lãnh đạm và Bạch Li chỉ có thể miêu tả nàng ta là "Băng sơn mỹ nhân nha" Cô cũng thấy là Đường Tam đang ngây ngốc nhìn người ta...
"Các ngươi có báo danh hay không? Không nên đứng ngán ở chỗ này" Giọng nói của vị lão sư đánh thức sự ngây ngẩn của Đường Tam kèm theo cái nhéo của Tiểu Vũ đang trợn mắt nhìn hắn
"Chúng ta cùng báo danh" Hắn cố nhịn đau đớn trên tay rồi đặt 20 kim hồn tệ lên bàn... Bạch Li cười khúc khích "Tam ca...nhìn chằm chằm con gái là bất lịch sự nha~" Cô thích thú nhìn cả hai đang được lão giả kiểm tra tuổi và khi cả hai thi triển vũ hồn thì vị lão sư khá là kinh ngạc khi nhìn vũ hồn của Đường Tam
"Dĩ nhiên là lam ngân thảo! Lam ngân thảo có thể tu luyện nhanh đến như vậy sao?"
Đường Tam mỉm cười "Sư phụ, các ngươi nơi này không phải chỉ nhận quái vật sao? Ta có được tính là quái vật không?"
Trên mặt vị lão sư hiện ra vẻ tươi cười "Quả đúng là tiểu quái vật!" Rồi hắn nhìn Bạch Li trên vai Tiểu Vũ "Còn tiểu thú này là?"
"Đây là tiểu thú của ta, theo ta từ nhỏ tới giờ. Hy vọng sư phụ cho nàng theo cùng chúng ta" Đường Tam trả lời, hắn biết lúc còn ở Nặc Đinh học viện là nhờ vào sư phụ hắn xin phép viện trưởng nên Bạch Li mới có thể ở cùng hắn. Còn ở đây thì khác, hắn hy vọng là cô được ở cùng hắn với Tiểu Vũ, vì cô là người nhà của hắn
"Được không lão sư? Tiểu Vi rất ngoan, chưa từng quậy phá bao giờ" Tiểu Vũ cũng nhìn lão sư đang trầm ngâm, nàng cũng biết lúc trước là nhờ Đại sư nên Bạch Li mới được ở Nặc Đinh học viện. Nhìn hai người đang vì cô mà xin người ta cho cô vào, cô thấy thật ấm lòng "Eevee..."
"Việc này...ta không quản được" Vị lão sư nhìn hai người "Viện trưởng đi vắng rồi, hai ngươi cứ đem nó vào cùng. Đến khi viện trưởng về hãy xin phép, nhưng từ giờ tới lúc đó các ngươi phải quản nó cho tốt"
"Đa tạ lão sư" Đường Tam với Tiểu Vũ cười, Bạch Li cũng cười tạ với hắn "Vii~"
"Được rồi, Mộc Bạch, dẫn họ vào"
"Dạ!" Đới Mộc Bạch hướng Đường Tam cười rồi dẫn hai người vào thôn, cũng chính là Sử Lai Khắc học viện "Ta biết thế nào các ngươi cũng thuận lợi thông qua mà, cửa thứ hai đối với các ngươi cũng không thành vấn đề" Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn hướng cổng thôn
Tiểu Vũ tức giận nói "Nhìn cái gì?! Lại muốn hại nữ hài tử nhà người ta sao?" Nghe thế, Đới Mộc Bạch nhíu mày rồi phản bác lại. Đồng thời hắn giải thích về vũ hồn tương trợ nhau còn gọi là Vũ hồn dung hợp kỹ. Nghe xong nàng liền bật cười "Nói vậy vũ hồn của nữ hài tử kia là con hổ cái rồi?" Bạch Li đổ mồ hôi hột (=-=") "Tỷ là vô tình hay cố tình nói người ta như vậy thế?"
Đới Mộc Bạch hơi xấu hổ "Cũng có thể như vậy lắm" Nói rồi dẫn hai người tới cổng thứ hai, thí nghiệm hồn lực. Bạch Li có thể cảm nhận dao động của hồn lực trong không khí, Đới Mộc Bạch liền giải thích khảo thí vòng hai cho hai người. Xong hắn vội đi ra cổng thôn, Đường Tam cùng Tiểu Vũ xếp hàng, đang chờ thì nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng vang lên
"Bán hương tràng, bán hương tràng đây! Hương tràng nhãn hiệu Áo Tư Tạp thơm ngon bổ rẻ, 5 đồng tệ một cái. Số lượng nhiều. Ăn hương tràng nhãn hiệu Áo Tư Tạp, cam đoan các người thông qua khảo thí nhập học" Nghe thế, Bạch Li chợt nghĩ "Hương tràng???....Xúc xích! Hot dog!" Nghĩ ra thì cô lên cơn thèm ăn, kiếp trước cô khá là thích món xúc xích nướng chấm tương ớt nha. Cô nhìn qua thì thấy một người ăn mặt sạch sẽ, tóc ngắn chỉnh tề, râu quai nón đầy mặt nhưng hắn có đôi mắt hoa đào lớn đang đẩy xe. Ánh mắt của hắn thường liếc nhìn các nữ đệ tử...và Tiểu Vũ cũng nằm trong tầm mắt của hắn
"Phía trước cũng còn có mấy người, điểm tâm ngươi cũng ăn không nhiều lắm. Có muốn ăn hương tràng không?" Đường Tam nhìn Tiểu Vũ hỏi
"Ngửi mùi cũng không tệ lắm, vậy thử xem sao"
Đường Tam gật đầu rồi nhìn qua Bạch Li "Tiểu Vi thì sao? Muốn ăn không?" Bạch Li cười, gật đầu lia lịa kêu "Vii vi vi vi!" "Cho em ăn! Cho em ăn với!" Kèm theo ánh mắt háu ăn. Thấy thế Đường Tam bật cười rồi xoa đầu cô với một suy nghĩ là cô thật trẻ con. Sau đó hắn bèn đi đến xe hàng, Tiểu Vũ thì đỡ cô xuống đối mặt nàng, thấy ánh mắt háu ăn kèm với mấy ngôi sao trong mắt của cô thì nàng phì cười
"Ngươi đấy! Hễ ăn ngon hoặc chơi là mắt sáng lên" Nàng sủng nịch dí trán Bạch Li, cô thì cười cười với cái đuôi lắc lắc đáp lời nàng "Viii~" Tiểu Vũ ôm cô chờ một chút thì thấy Đường Tam quay lại cùng với Đới Mộc Bạch và nữ hài tử lúc nãy. Thấy Đường Tam quay lại, Bạch Li bèn nhảy lên vai hắn, cô cúi người nhìn qua hai tay hắn không thấy gì. Sau đó cô nhìn hắn khó hiểu, Tiểu Vũ thắc mắc "Xúc xích của ta với Tiểu Vi đâu?"
Đường Tam với Đới Mộc Bạch liếc nhìn nhau rồi thất thanh cười ha ha. Còn thiếu nữ lạnh như băng đứng sau Tiểu Vũ, trong mắt nàng hiện lên ý cười, nàng thấp giọng nhàn nhạt "Vô vị"
Tiểu Vũ bị bọn họ cười tới khó hiểu "Tới cùng xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ xúc xích nọ không thể ăn?" Đường Tam che miệng nàng lại sau đó hắn liếc nhìn Bạch Li, cô khó hiểu nhìn hắn "Vi?"
"Đới đại ca, phiền ngươi trông Tiểu Vi giùm ta chút" Đường Tam liền bế cô đưa cho Đới Mộc Bạch. Vì sao ư? Cho dù hắn biết cô rất linh tính và hiểu tiếng người, nhưng đối với hắn thì cô chỉ là trẻ con và là muội muội hắn, nên hắn thật không muốn cho cô biết...chuyện người lớn. Đới Mộc Bạch khá ngạc nhiên nhưng hắn cũng bế Bạch Li, tuy cô biết Đới Mộc Bạch không phải người lạ nhưng cô vẫn ngờ ngợ nhìn hắn.
Đường Tam thì thầm vào tai Tiểu Vũ, nàng đỏ mặt "Nam nhân các người...thật xấu chết đi được! Như thế nào lại có vũ hồn kỳ quái như thế?!" Nghe nàng nói thế thì Bạch Li chợt nhớ tới đoạn này trong truyện, cô khóc ròng ròng "Tại sao?! Tại sao chứ?! Xúc xích nướng của mình" (TT^TT) Cô là thực lòng nghĩ tới đồ ăn mà~