Ta Là Thất Vĩ Hồ

Chương 4: Lạc thương





Ta cố nhịn sự tức giận để cho Thanh Yên lấy thêm một nhúm lông nữa, sau đó hắn hướng bảy Tinh Túc Tử kia, chậm rãi hỏi: “Ai tới?”Bảy người kia hai mặt nhìn nhau nhưng không một ai trả lời.





“Mặc dù các ngươi mới học tập pháp thuật không lâu nhưng loại tiểu pháp thuật này không thể làm khó các ngươi. Hắn dừng lại một chút, lại nói tiếp : “Nếu như thất bại có thể xem như luyện tập.”Dù sao lông hồ ly còn rất nhiều, rất nhiều, nửa câu sau này của hắn chưa nói ta cũng hiểu, ta tức giận nghiêng đầu nhe răng nhìn hắn.“Dám rủ nhau đi tìm yêu quái, lại không có can đảm niệm tiểu phép thuật này sao?” Thanh Yên quét mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng vẫn không một ai đi ra, tròng mắt đã mờ đi.“Ta tới.” Muốn đem tứ hải giao cho cái loại này Tinh Túc Tử, trong tâm ta cực độ khinh thường, ta dứt khoát thiên nhân cũng muốn thay thế bọn họ làm tốt hơn.“Chú thuật này không truyền ra ngoài.” Thanh Yên im lặng, sau đó đem tay áo vung lên, một quả cầu phỉ thúy to bằng nắm tay rớt ra, một đám khói trắng bốc lên, lập tức xuất hiện một người.Ta ngẩn người, cư nhiên lại là Lạc Thương đứa nhỏ kia. Chỉ bất quá là bây giờ trên mặt và cả trên tay đều là miệng vết thương nông sâu, trên người cũng có hơi thở của yêu quái rất nặng.Hắn ho khan vài tiếng, thấp giọng nói : “Ta tới.”Thanh Yên nhíu nhíu mày: “Ngươi bây giờ không thích hợp niệm chú thuật.”“Ta không muốn chết ở chỗ này.”Ta nhịn không được lại cẩn thận quan sát Lạc Thương, khi nói ra những lời này, mặc dù là lời nói bình thản nhưng lại toát ra khí thế lãnh liệt. Loại ngữ điệu này căn bản không giống như từ miệng một đứa trẻ nói ra được.Thanh Yên gật đầu nhẹ, Lạc Thương đã tiếp nhận bộ lông, nhưng vừa mới niệm chú hai tiếng thân thể đã sáng lên một chút. Ta vội tiến lên nắm lấy tay hắn, cánh tay thực mảnh. Không biết là nước mưa quá lạnh, hay thân thể của hắn lạnh buốt mà làn da có chút lãnh. Có lẽ vì hắn thật không có tức giận cái gì lực đứng, không có tránh ra (Độc ái, câu này ta k hiểu, nàng edit hộ :X)“Nguyện vì thần, vì thần, dùng thân thể người phàm của ta, ban thưởng linh lực của thần… mở”Lạc Thương vừa niệm xong, bùn đất ướt nhẹp dưới chân đã bắt đầu nứt ra, trong phút chốc rừng rậm biến mất không thấy tung tích, lộ ra nham thạch khổng lồ, trong nháy mắt trở thành một thạch thất.“Thức ăn, thức ăn, thức ăn.” Nham bích vang lên thanh âm kì quái, nhìn lại chỉ thấy vài Tinh Túc Tử trong nháy mắt ngất đi.Ta vốn muốn xem Thanh Yên có biện pháp gì, ai ngờ linh khí trên người hắn cũng tiêu tán, ta mở mắt vừa nhìn đã thấy linh khí trên người Tinh Túc Tử cũng dần dần thoát ra, chui vào bên trong thạch thất. Thì ra thức ăn của thạch quái là linh khí. Ta vừa nhìn về phía Lạc Thương, thấy hắn cũng bộ dáng mơ màng muốn ngã, vội mang hắn phóng trên mặt đất.“Thạch quái!” Ta vỗ vỗ nham bích. “Đem chúng thả ra, nếu không ta liền ăn ngươi.”“Thức ăn, thức ăn, thức ăn.”Thanh âm trầm thấp kia quẩn quanh trong tai, thực phiền phức. Ta cắn cắn đầu lưỡi, liền biến thành thất vĩ bạch hồ, há miệng cắn thạch bích, chỉ cảm thấy trong miệng một mùi hôi thối, thiếu chút ói ra.Thạch bích kêu rên một tiếng, biến thành một con thạch quái cao mấy thước. Còn chưa kịp chạy thục mạng đã bị ta một mực nuốt vào trong bụng, mặc dù vị không tốt lắm, nhét lúc đói bụng quả có điểm đau dạ dày (>””




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.