Bây giờ càng giống con tin ngồi ở đây vậy, tự do thêm chút thôi, chỉ cần ta không rời khỏi tiểu viện này, sẽ chẳng cần lo lắng hắn dựng râu trừng mắt với ta, nói theo cách khác, nơi này rất tự tại.
Mặc dù hắn không cho phép ta đến gần hoa diên vĩ, nhưng là mỗi ngày ta sẽ chạy lên nóc nhà, nhìn chúng nó từ xa. Nhìn lâu liền mê mẩn, có một lần toan chạy tới, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.Thanh Hồn rất ít khi ra ngoài, nếu đi sẽ đi thật lâu, không biết hắn bận cái gì.Sống lâu ở đây, ta cũng phải lo nghĩ phiền lòng, tỳ nữ thị đồng nơi này tuy nhiều, nhưng muốn nói chuyện phiếm cùng bọn họ, họ lại luôn nhất mực cung kính, lời ít mà ý nhiều. Ngày hôm đó sắc trời rất tốt, sáng sớm ta thức dậy đã nghe thấy tiếng Thanh Hồn dời đi , trong lòng không yên.Ăn sớm một chút, thừa dịp mấy người trong viện không chú ý, ta đã lộn từ tường ra ngoài.Lần trước đã chờ đợi ở chỗ này, chẳng có quán ăn vặt ven đường, hiện tại vừa ngửi, hương thơm tràn ngập cảm giác thèm ăn bất giác trào lên. Sờ khắp mình mẩy, lại phát hiện không có một cắc tiền nào.Ta lắc người muốn tìm sòng bạc, lại không thấy có, trên đường ngay cả ăn mày cũng không có, hướng về phía tửu lâu, người đến người đi, ta lại không dám chạy vào trong ăn quỵt, nếu để cho người kia biết,ta có thể bị lột da cũng nên.Ta thở dài, đi nửa ngày, bụng đã cảm thấy đói. Đang miên man suy nghĩ, cái mũi vừa khẽ động , giống như ngửi thấy mùi nguy hiểm, ta trừng mắt nhìn, hướng trên lầu một nhà tửu lâu. Chỉ thấy Thanh Hồn đang uống trà, đối diện là một người mặc y phục màu xám tro . Ta gấp rút thu hồi tầm mắt, vội vã hướng dòng người địa phương chen lấn vào trong.Đi thẳng đến vùng ngoại ô mới thở phào nhẹ nhõm, chỗ này thật nhỏ bé, mới vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp hắn, chẳng lẽ như người Bắc Hải nói, oan gia ngõ hẹp? Nơi này là vùng ngoại ô,đi về phía trước một chút, có thể gặp rừng rậm, nếu may mắn hơn một chút có thể tìm được trái cây ngon. Ta liền đi về phía trước, băng qua đường nhỏ, vào trong rừng cây.Trong rừng ẩm thấp hơn so với phía ngoài, ấy vậy mà đạp lên lá khô trên mặt đất lại phát tiếng răng rắc giòn vang.Trái cây trên cành rủ xuống sai trĩu, nhưng hái ăn dở tệ, thoạt nhìn thì thiệt ngon, khi nếm thử lại khiến đầu lưỡi của ta đắng ngắt nửa ngày.Dọc theo đường đi có nhiều sinh linh kỳ quái chạy vượt qua ta, còn có loại yêu quái khác hung dữ, ta chào hỏi chúng, phần lớn bọn chúng lễ phép gật đầu, cũng có một số khác không để ý tới ta, còn có một số vờn quanh ta ba vòng, cẩn thận ngửi ta, mới rời đi.Đi sâu vào trong núi , vừa đi vừa nếm trái cây, đến khi bụng đã được lấp đầy, ta mới hài lòng duỗi lưng một cái, nhảy lên phía trên, tìm một nơi thoải mái có ánh mặt trời để nằm, chỉ chốc lát, cơn buồn ngủ kéo đến là ta liền nằm thẳng.Giống như một giấc mộng dài, trong mộng xuất hiện nhiều người mà ta không quen biết, bọn họ vây quanh ta, bảo ta yêu hồ, bảo ta nửa yêu, bỗng bộ áo choàng từ đâu tới bao lấy ta, như một dòng suối ấm áp tràn dâng từ đáy lòng, ta ngẩng đầu nhìn người đó, lại thấy không rõ gương mặt kia.Ta không thoải mái xoay người, từ trong mộng bừng tỉnh, vừa nhìn, trời đã tối. Ta giật mình ngồi dậy, vén tầng lá dày trên đỉnh cây mà ngước lên, nhìn trăng sáng, trong lòng không ngừng kêu khổ, đã trễ thế này, có lẽ tên kia cũng đã trở lại trạch viện .Xác định được phương hướng, định bụng chạy về phía bên kia, ở cổ tay trái nhoáng lên một cái, bỗng nhiên ta dừng lại. Là ánh sáng từ một cây xương cốt của tỏa linh, nó có xuất hiện vết rạn nứt, mặc dù rất nhỏ, nhưng ánh sáng xanh từ nơi đó có vẻ lượng hơn chỗ khác. Ta nhìn nó kinh ngạc, thúc công từng nói sợi dây xích được dùng chú thuật có linh lực cực mạnh yểm lên, bảo vệ ta bình an, không gì có thể phá hư nó, thậm chí không thể quăng nó đi.Tự nhiên bây giờ nó có vết nứt, ta nhấc tay, để sát lại xem, vừa tới gò má ,bỗng một hồi sáng xanh chiếu đến, lập tức đầu và mắt đau đớn, chân tay vô lực khịu xuống. Lưng có cảm giác gió lạnh kéo tới, ta lập tức thanh tỉnh một chút, vội niệm chú thuật, lá khô phía dưới tụ thành núi cao. Chỉ nghe tiếng lá khô vỡ vụn, trên người ta phủ đầy lá khô. Ta từ từ bò lên, miệng thở phì phò, tay chân lại vẫn chưa khôi phục sức lực. Trong lòng, ta mắng thúc công, lời hắn nói, không câu nào có thể tin cả, mỗi lần hắn đi tửu lâu Bắc Hải uống rượu đều nói mình nốc ngàn chén không say, kết quả uống được hai vò liền bất tỉnh nhân sự .Ta lắc lắc đầu, thật vất vả mới có chút khí lực, chậm rãi đứng thẳng người lên, còn chưa phủi hết lá cây trên mình, đã thấy con ngươi Thanh Hồn sáng ngời sắc bén đang nhìn chằm chằm ta, ta sợ hãi cười trừ, chỉ hi vọng hắn không dùng biện pháp gì hành hạ ta, lần trước đeo xiềng chân, đến giờ ở trên mắt cá chân vẫn còn có máu ứ đọng.“Liều lĩnh.” Hắn nói ra lạnh lùng, “Ngươi không biết buổi tối nơi thâm sơn có rất nhiều yêu quái xuất hiện?”“Ta không quan tâm đến yêu quái.” Ta phủi tay, lại cúi đầu phủi lá khô, “Ta chính là một con hồ ly không ăn thịt, so với ta, ngươi nguy hiểm hơn.”Ta ý bảo hắn ngẫm lại, phía sau lưng hắn đã có một đám yêu quái, nhìn hắn chòng chọc, ta đắc ý nói: “Yêu quái đúng là rất mạnh, nếu như ngươi cầu xin, ta có thể giúp ngươi kêu chúng nó thả ngươi đi.”Thanh Hồn không thèm nhìn chúng, đáy mắt tràn đầy mỉa mai, chậm rãi phun ra một chữ: “Cút.”Những yêu quái kia kêu rên một tiếng,chạy biến trong nháy mắt. Ta kinh ngạc nhìn chúng,nếu là Lục Mộc thúc công, cũng chưa bao giờ thấy bọn chúng sợ hãi như thế, chạy trối chết.Nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của ta, hình như hắn đang cười: “Ngươi không giải thích tại sao lại xuất hiện ở trong núi sâu cách trạch viện trăm dặm hả?”Ta hỏi dò: “Nếu ta nói, ngươi sẽ không đánh ta cũng sẽ không mắng ta?”Hắn lườm ta một cái, nói ra: “Nói một chút coi.”Ta yên lòng, nói ra: “Buồn bực. Chỗ của ngươi giống như lao tù, ngay cả người nói chuyện cũng không có. Vua đưa ta đến, là vì lấy lại linh thú đan ,chứ không phải làm con tin.” Ta lại nhịn không được nháy mắt nói, “Chúng ta tâm linh tương thông, chẳng lẽ ngươi lại không phát hiện được ta có chuyện buồn bực muốn chết?”“Ngươi buồn bực muốn chết ta không biết, hiện tại ta chỉ biết là ngươi đã sắp chết đói.”Hắn nói xong lời này, ta xoa tay lên bụng, hình như đói bụng thật. Thấy hắn đã xoay người hướng ra ngoài, ta ngượng ngùng hấp tấp đi theo hắn, trầm mặc một hồi, ta khó chịu muốn chết hỏi: “Hôm nay ta nhìn thấy ngươi cùng một người mặcy phục mầu tro xám uống trà.”“Xem ra ngươi đi cực kỳ sớm.”Trong lòng thầm kêu khổ, hối hận đến nỗi thiếu chút nữa đem đầu lưỡi cắn xuống, nhẹ ho hai tiếng, nói ra: “Ta ra cửa muốn muốn lấp đầy bụng, nhưng ta phát hiện ta không mang tiền, lại không có người quen biết, đành phải chạy đến nơi đây tìm vài quả trái cây ăn.”“Không có người quen biết? Không phải là ngươi nhìn thấy ta sao?”Nghe thấy giọng điệu đó, nhịn không được ta trừng mắt liếc hắn một cái, hắn chẳng lẽ không biết ta thấy hắn là như con thỏ nhìn thấy cọp, trốn còn không kịp, lại đưa lên cửa? Ta ngừng lại, hướng hắn hành một lễ lớn: “Hồn đại nhân , lần sau nếu như gặp ngươi tại thanh lâu, ta nhất định sẽ chào hỏi ngươi .”Hắn trừng ta một cái, xem như không nghe thấy tiếp tục đi. Ta đi bên cạnh hắn, đá đá mấy cục đất ven đường, hỏi: “Ngoại trừ người làm, ta không có gặp những người khác trong nhà ngươi?”Hắn lặng yên, nói ra: “Mẫu thân mất sớm, họ hàng cũng ít, cơ bản ít lui tới, sau khi phụ thân qua đời, thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc.”“Bạch Dạ nói Hồn Yêu là phụ thân ngươi?”Hắn gật đầu, trong mắt lộ ra tia sáng bóng. Lần đầu tiên nhìn thấy loại thần sắc như vật trên mặt hắn, phụ thân của hắn chắc chắn đối với hắn rất tốt. Ta vốn còn muốn hỏi, lại chỉ thấy mắt hắn lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi có phải muốn đem tất cả chuyện Minh La giới hỏi một lần?”“Ngươi nếu chịu nói ta nhất định hỏi.” Ta cười cười, cảm thấy hắn không tính xấu.Ánh trăng mờ dần, cơ hồ đã hừng đông . Ta ngáp một cái, cảm giác đói đã biến mất, chỉ muốn nhanh chóng trở về ngủ.Đường phố đã không một bóng người, chỉ mơ hồ nghe thấy côn trùng kêu vang thanh cùng tiếng bước chân qua lại trên mặt đất của sinh linh. Trở lại trong trạch viện, ta liền vào trong phòng, ngã xuống giường ngủ luôn.Ta ngủ rất ngon, khi tỉnh lại đã là buổi trưa.Vốn muốn đi xuống phòng bếp tìm ít đồ ăn, đi đến trên hành lang, xa xa trông thấy Thanh Hồn đi tới bên này. Tâm tình của hắn dường như cũng không tệ lắm, ta khoát tay nói: “Chào.” Bất chấp gương mặt nghiêm nghị của hắn, hỏi, “Đã ăn cơm trưa chưa? ““Cho dù ta ăn no bụng, ngươi không ăn, vậy thì ta vẫn đói.” Hắn lườm ta một cái, “Xem ra ngươi thường xuyên đói bụng, nếu không sao lại nhỏ gầy thế.”Ta cúi đầu đánh giá chính mình, đâu có giống như lời hắn nói là gầy, nhéo nhéo tay,hình như quá béo.“Tỏa linh chú.”Hắn nói nhỏ một tiếng, theo tầm mắt của hắn hướng tới, thấy hắn đang nhìn chằm chằm sợi dây đeo tỏa linh trên cổ tay ta. Ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết vật này?”Hắn nhún vai, thản nhiên nói: “Có nghe qua, chỉ là chưa gặp người dùng, vật này đối với người tứ hải các ngươi mà nói, không phải là cấm thuật sao? Ngươi thế nhưng lại đeo trên tay lộ liễu vậy?”Ta lấy làm kinh hãi: “Cấm thuật? Nó không phải dùng trừ tà?”Ta nghe thấy một tiếng cười nhạo, hắn lạnh lùng nói: “người đeo sợi dây xích lên cho ngươi đã nói cho ngươi như vậy? Vậy ta chỉ có thể nói ngươi đã bị gạt, vật này cùng việc trừ tà không chút nào liên quan hết.” Hắn nhìn ta một cái, “Bất quá, ta cũng không có nghĩa vụ nói cho ngươi biết sự thật.”“Từ từ.” Ta vươn tay lên, giữ chặt tay áo của hắn, hắn trừng ta, nghĩ lại có nên buông hay không, nhìn hắn chăm chú.Hắn ngưng một chút, mím môi, một hồi lâu mới lên tiếng: “Tỏa linh chú có một cái tên khác, gọi tỏa hồn chú. Khi nguyền rủa người nào đó, hồn phách họ sẽ bị khóa ở bên trong. Nếu nó được mang trên tay ngươi, có thể nói… Linh hồn của ngươi đã bị giam trong đó.”Ta ngạc nhiên trừng lớn mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Đem linh hồn khóa ở bên trong làm cái gì?”“Người mất đi linh hồn, giống như không có thân thể, sẽ không suy tư, sẽ không hoạt động, giống như đầu gỗ.Nếu như là mất đi một phần, người vẫn sẽ suy tư, sẽ động, nhưng mất đi tất cả trí nhớ.”Hắn nhìn ta một cái, nói ra, “Ngươi là trường hợp thứ hai.”Ta bỗng dưng hiểu, thì ra ta mất trí nhớ không phải do trọng thương, mà là vì linh hồn đã bị phong ấn, nhưng sao thúc công lại phải giấu giếm chuyện này?Rốt cuộc năm trăm năm trước ta đã trải qua chuyện gì?Đầu của ta khẽ đau, cổ tay bị nắm lấy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng: “Lời của ta nói, ngươi tin hoàn toàn?”“Ta…”Hắn buông lỏng tay ta, xoay người rời đi, nói ra: “Tin tưởng lời kẻ thù quả nhiên đần quá.”Nhất thời ta không biết lời hắn nói là thật hay giả, nhìn lại dây đeo tỏa linh, hình như tầng ánh sáng xanh kia lại nồng đậm chút ít, không giống trước đây.