Ta là Thực Sắc

Chương 114: Vương tử đã lâu không gặp



Trải qua vụ việc lần này, tôi hiểu ra được, trình độ của mình so với Đồng Diêu, thực sự là kém quá xa.

Ý của tôi là, tôi là đất, còn Đồng Diêu là trời.

Hơn nữa, về chuyện tình ngày đó, suy nghĩ kỹ lại, tôi cứ cảm thấy, có chút gì đó.

Tôi cũng không biết, chính mình sao lại đột nhiên cùng Đồng Diêu làm cái chuyện thân mật đó.

Hơn nữa, là sau khi hắn bày tỏ tâm ý của mình xong.

Điều này thật sự là không nên.

Mục tiêu hiện tại của tôi là cố gắng cùng Đồng Diêu trở lại làm bạn bè.

Mà ngày hôm qua, tôi lại thiếu chút nữa là cùng hắn tiếp xúc thân mật hơn rồi.

Không nên không nên, thật sự không nên.

Nghĩ đến đây, tôi quyết định tỉnh táo lại một chút, tạm thời ngừng gặp mặt Đồng Diêu.

Tôi còn phải thật sự suy nghĩ một chút, sau này, tôi cùng Đồng Diêu phải gặp nhau thế nào đây.

Kỳ thật, Đồng Diêu chỉ là một trong những khổ não của tôi

Mà cái khác, chính là chuyện Ôn Phủ Mịch xa cách nhiều năm nay lại trở về. Tuy rằng, tôi đã gặp mặt hắn, đã đi được một bước khó khăn nhất. Nhưng, cũng không phải nói, chúng tôi thoải mái rồi, có thể bắt tay nhau vui vẻ, cùng thảo luận quá khứ tương lai.

Tôi cảm nhận được, tình nhân cũ chính là tình nhân cũ, chia tay rồi, không làm kẻ thù, cũng đừng hòng làm bạn được.

Tôi không thể làm như lòng không vướng bụi trần như vậy được. Cho nên tôi cho rằng, so với Ôn Phủ Mịch vẫn là ít gặp mặt tốt hơn. Nhưng, có một số người lại vốn không nghĩ như vậy. Ví như cha mẹ tôi với cha mẹ Ôn Phủ Mịch.

Hiện tại, tôi ngắm cái đèn treo ở trên cao phát ra ánh sáng rực rỡ như kim cương, nhìn trước mặt một bàn toàn những món ngon đẹp mắt, nhìn bốn gương mặt già nua như hoa cúc ở đối diện, cùng với... Ôn Phủ Mịch ngay bên cạnh, tôi xúc động thở dài.

Tại sao bọn họ cứ không buông tha cho chúng tôi vậy?

Cha mẹ tôi còn có cả cha mẹ Ôn Phủ Mịch, dường như đều có cùng nhận thức: tôi và Ôn Phủ Mịch chia tay, là trò chơi con nít, là chưa có trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng, là chưa có được sự đồng ý của tổ chức.

Nói cách khác chính là bọn họ sẽ không thừa nhận.

Vì thế bốn người già về hưu nhàn hạ vô sự, ăn no không có việc gì làm, quyết định muốn tái hợp cho tôi và Ôn Phủ Mịch.

Mà hôm nay tôi lại bị lừa tới đây.

Không chừng tên Ôn Phủ Mịch bên cạnh cũng bị như thế,

Tôi và Ôn Phủ Mịch bị bọn họ an bài ngồi cạnh nhau, trông thấy họ diễn tuồng.

Mẹ tôi nói, ai da, hai đứa đã lớn như vậy rồi, thật khó trách bọn già chúng ta.... (tỉnh lược 1000 chữ), đúng rồi, Thực Sắc nhà chúng tôi chưa có bạn trai đâu.

Mẹ Ôn Phủ Mịch lại nói, thì đó, thời gian đi thật nhanh, tháng năm như thoi đưa, quãng thời gian chơi mạt chược vô cùng nảy lửa trên cái bàn kia cũng giống như vậy, không thể quay trở lại được... (tỉnh lược 1000 chữ), đúng là khéo thật, Phủ Mịch nhà chúng tôi cũng chưa có bạn gái.

Mẹ tôi nói, thấy người ta con cháu đầy đàn, lòng tôi đau như cắt, ngay cả đi dạo phố cũng không còn hào hứng nổi.

Mẹ Ôn gật đầu tán thành, nói, tôi cũng vậy, trước khi Phủ Mịch kết hôn, đến cả chơi mạt chược tôi cũng không có tâm tình.

Hai người họ cùng nhìn về phía chúng tôi bằng ánh mắt đen tối.

Giống như là nếu chúng tôi không ở bên nhau thì chính là bất hiếu, sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Thần sắc tôi rất tự nhiên, giả bộ không thấy.

Mà ba tôi cũng như ba của Ôn Phủ Mịch đều không thủ hạ lưu tình.

Tuy rằng lời nói của bọn họ không nhắm vào chúng tôi nhưng đã thành công đem tôi và Ôn Phủ Mịch cho thiên lôi đánh đến nội tạng khét nghẹt rồi.

Ba Ôn nói, lão Hàn à, vừa rồi sao các người lại đến muộn vậy? Kẹt xe à?

Ba tôi cười hắc hắc nói, hôm nay giao thông rất thuận lợi, là tại vì tôi cùng mẹ đứa nhỏ này ở nhà làm làm chút việc, nên có trễ một chút ấy mà.

Ba Ôn nháy mắt mấy cái, nói, là trễ nãi ở trên giường chăng?

Ba tôi kinh hãi nói, làm sao ngươi đoán được vậy?

Ba Ôn bĩu môi chĩa chĩa vào tóc ba tôi nói, tóc tai lộn xộn, vừa nhìn là biết ngươi ở phía dưới.

Ba tôi sờ sờ vào tóc, cười nói, thật xấu hổ, xấu hổ mà, tuổi đã cao, lười rồi, cứ thích ở phía dưới.

Ba Ôn Phủ Mịch vươn tay ra, trên mặt cười hài hòa nói, không có sao hết, người anh em, ta và ngươi cũng giống nhau thôi.

Thiên lôi cuồn cuộn.

Tôi và Ôn Phủ Mịch nếu không tránh mặt, chắc sẽ chết rồi thành tiên luôn.

Cho nên chúng tôi đứng dậy ngay lập tức, nói là ăn no rồi, muốn đi vệ sinh một chút, bỏ chạy thành công.

Tuy rằng đã thoát khỏi nhóm bốn người thiên lôi đó, nhưng tôi lại nhận ra mình lại lâm vào một mối nguy hiểm mới.

Chỗ nhà ăn chỉ cách nhà tôi có ba con đường, trước kia khi còn ở trung học Ôn Phủ Mịch mỗi ngày đều về nhà cùng tôi trên con đường này.

Bởi vậy ở mỗi một tấc đất nơi này đều rơi rớt rất nhiều hồi ức của chúng tôi.

Hiện tại tôi và Ôn Phủ Mịch cùng thăm lại chốn xưa, quả thật đây không phải là ý kiến hay ho gì.

Hai người chúng tôi yên lặng không nói gì, đi được một đoạn đường sau đó, tôi quyết định vẫn là nên sớm làm rõ ràng chuyện này.

"Dứt khoát, hai chúng ta đêm nay hãy về giải thích lại rõ ràng cho cha mẹ hết đi." Tôi nói.

Mắt tôi nhìn xuống dưới chân, đá hòn đá nhỏ

Tôi không nhìn Ôn Phủ Mịch, nhưng giọng nói của hắn vang lên bên tai tôi: "Giải thích cái gì?"

"Ta nghĩ rằng chúng ta sớm muộn nên nói cho họ biết, rằng giữa chúng ta thật sự không hề có chuyện gì, mong rằng họ đừng tốn công vô ích, tránh lãng phí thời gian và công sức, đồng thời lại mang đến phiền nhiễu cho chúng ta." Tôi bộc lộ ý của mình, tiến thêm một bước giải thích cho rõ ràng.

Sau khi nói xóng, tôi tiếp tục tiến hành đá vào hòn đá dưới chân.

Hòn đá nhỏ này có cái sừng nhọn, như là một đứa trẻ quật cường thật, mỗi lần bị tôi đã cứ cố gắng đứng yên một chỗ.

Một chút nước đọng trên đó, thì giống như là nước mắt không chịu thua của nó.

Ôn Phủ Mịch vẫn không nói gì.

Bước chân tôi dừng lại, quay đầu nhìn hắn, nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, tám giờ tối nay hai ta cùng nhau giải thích rõ ràng với ba mẹ hai bên, sau khi nói xong gọi điện thoại báo cáo tình hình, thế nào?"

Ôn Phủ Mịch vẫn đứng nhìn tôi.

Tôi đã bao giờ nói qua là, hắn giống như là người do khối băng mềm tạo thành.

Ở thành phố mùa này, ánh mặt trời thực là quá sức dư thừa mà.

Mà dưới sự dư thừa ánh sáng này, da hắn trong mờ, mang theo một loại vẻ đẹp trơn nhẵn như ngọc, không có một tia tạp chất, đúng là loại trắng nõn gầy còm.

Nắng vàng nhuộm lên cảnh vật xung quanh, xuyên qua lông mi hắn, in lên da thịt ở đáy mắt của hắn, hình thành một bóng râm an tĩnh.

"Thực Sắc," Hắn mở miệng gọi tôi.

Bờ môi của hắn gần như một vẻ đẹp băng giá.

Mặc kệ chung quanh thế giới có ồn ào cỡ nào, mà hắn vẫn ôn nhu trầm tĩnh khiến người khác phải chú ý.

"Cái gì?" Tôi hỏi.

"Ngươi hiện tại… bên cạnh có người nào không?" Hắn hỏi.

Lòng tôi, không hiểu sao xoắn một cái. Cùng lúc đó, môi của tôi cũng mấp máy: "Vì sao ngươi muốn hỏi điều này?"

Ôn Phủ Mịch không trả lời, chỉ im lặng nhìn tôi. Da hắn, ở dưới ánh mặt trời gần như là trong suốt. Nhưng mà con người hắn, tôi lại nhìn không rõ.

Tôi biết hắn muốn làm gì.

Mặt của Ôn Phủ Mịch có sự tinh xảo ôn nhuận trắng nhợt hơi trong suốt. Tuy rằng đã cởi bỏ chút ngây thơ của con trai, nhưng khí chất của hắn vẫn là mười phần vương tử.

Bỗng nhiên tôi rất phục mình trong quá khứ. Bởi vì tôi từng theo đuổi được một vương tử. Đương nhiên cũng từng bị bụi gai này đâm cắt vào tay chân, cũng từng bị vương tử vô tình đâm kiếm sâu vào trong ngực.

Nhưng ít nhất tôi từng theo đuổi được hắn, dưới thân phận là một cô bé lọ lem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.