Trời đã khuya, màn đêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng có vài
người đi trên đường dùng ánh mắt tò mò nhìn tôi. Bởi vì tôi đang ngồi trên bậc
thềm của cửa hàng nước giải khát. Vẫn là cửa hàng nước giải khát đó, vẫn là vị
trí sáu năm trước.
Tối hôm đó, Ôn Phủ Mịch không có đến.
Nhưng mà đêm nay, hắn sẽ đến.
Tôi chống khuỷu tay trên đầu gối, hai tay thì chống cằm,
đầu hơi ngẩng lên, nhìn ánh trăng xa xôi. Dưới ánh sáng của thành phố không bao
giờ tắt đèn này, ánh trăng thật mờ nhạt, mơ hồ. Tôi cứ yên lặng ngắm nhìn, mạch
suy nghĩ dần dần lắng xuống.
Ánh trăng vẫn như thế, dường như vĩnh viễn là vô dục
vô niệm (không
có mong muốn không có nhớ nhung) nhìn
xuống mặt đất, vĩnh viễn vẫn là một giọt lệ kiên cường trong không trung.
Đột nhiên nhớ lại lúc nhỏ. Chuyện đau lòng nhất lúc
đó, chẳng qua chi là là làm mất một đồng tiền trong túi. Như vậy là đã có thể
khóc Có đầy đủ lý do để cố sức khóc lớn
Sau đó, một khi con người đã trưởng thành, nước mắt sẽ
trở thành kẻ thù của chính mình. Chỉ khi nào đau lòng tới mức chịu không nổi,
mới có thể rơi xuống.
Ánh trăng nhẹ nhàng che phủ mắt tôi
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Trong dồn
dập có chút chần chừ. Tôi biết, người tôi đợi đã tới.
Đứng lên, tôi nhìn Ôn Phủ Mịch trước mặt
Trên con phố mọi nhà buôn bán hầu như đã đóng cửa
ngừng việc kinh doanh, không có đèn đóm nên hơi tối đen.
Tôi không nhìn rõ hình dáng của Ôn Phủ Mịch, nhưng
hình dáng ôn hòa, thanh tú kia, trong bóng tối vẫn phác họa nét tuấn tú.
Trong ánh mắt hắn cũng có ánh sáng ôn hòa.
“Ngươi đến rồi”, tôi chỉ chỉ vị trí bên cạnh, nói:
“Đến đây ngồi đi, mới dùng giấy lau qua, rất sạch sẽ”
Ôn Phủ Mịch nghe lời, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Gió cuộn lên bởi hành động của hắn, mang theo một loại
thanh lịch
Tôi vẫn còn để khuỷu tay trên đầu gối, tôi nghĩ, trên
đầu gối nhất định có hai vết tròn màu đỏ.
Trước mặt chúng tôi là đường cái. Thỉnh thoảng sẽ có
một hai chiếc xe chạy qua, gầm rú lướt đi, lốp xe phát ra tiếng kêu “két két”
trên mặt đất.
Tôi cảm thấy tất cả điều này rất quen thuộc. Hoàn toàn
giống với sáu năm trước. Chỉ là, có thêm một người bên cạnh tôi.
Chúng tôi đều im lặng, tiếng động duy nhất chính là
tiếng hít thở của cả hai.
“An Hinh đã nói tất cả với ta.” Tôi nói, ánh mắt vẫn
nhìn phía trước.
Tiếng nói dường như vang vọng giữa hai chúng tôi, sau
đó bỗng nhiên bị tiếng hát từ chiếc xe máy lướt qua trước mặt chúng tôi cắt
ngang. Nó phát ra câu: “Em là hoa hồng của anh, em là hoa của anh…”. Rất ồn ào.
Ảnh hưởng đến bầu không khí.
Gia đình ở phía trên cửa hàng nước giải khát giúp tôi
báo thù, hắn mở cửa sổ ra, mắng: “Bàng Long, ta “cưỡng” lão tổ tông nhà ngươi.”
Bàng Long rất vô tội.
Xe máy mang theo tiếng hò hét “Em là hoa hồng của anh”
rời đi, hơi có thái độ lạnh nhạt bình tĩnh cho dù thế sự đổi thay.
Mà vị mặc quần cộc của hộ gia đình trên lầu cũng đóng
cửa sổ lại, tiếp tục ngủ.
Tôi do dự xem có nên lặp lại câu nói vừa rồi một lần
nữa không.
Lúc này, Ôn Phủ Mịch mở miệng: “Lúc chiều, An Hinh
cũng đã nói với ta”
Chúng tôi dường như đang đánh đố nhau.
Tôi có cảm giác bất lực, không biết nên nói thế nào.
“Thật xin lỗi”. Ôn Phủ Mịch tiếp tục nói.
Thật xin lỗi. Hắn nói thật xin lỗi. Giữa những người
yêu nhau, sợ nhất là những từ này. Nhưng mà tình cảm giữa nam nữ không phải là
ta nợ ngươi, ngươi nợ ta sao?
Tôi thở sâu, chậm rãi nói: “Ngươi thật sự có lỗi với
ta, ngươi không nên mang ý tưởng lấy ta làm thế thân để kết giao với ta, ngươi
thật sự có lỗi với ta, sau khi ta hiểu lầm ngươi không nên một câu cũng không
giải thích, cứ nhu nhược rút lui như vậy, ngươi thật sự có lỗi với ta, ngươi
không nên làm cho chính mình và ta cùng lâm vào thống khổ trong suốt 6 năm
nay."
Tôi vốn tưởng rằng tâm tình của mình sẽ rất kích động.
Tôi vốn tưởng rằng mình sẽ nắm chặt cổ áo Ôn Phủ Mịch, hung hăng đánh hắn một
quyền. Nhưng mà tôi không có
Cái tôi có chỉ là cảm giác bất lực, bất lực đối với
thời gian, đối với những gì đã bỏ lỡ.
“Ôn Phủ Mịch, thành thật trả lời ta, bắt đầu từ lúc
nào ngươi mới không xem ta là thế thân nữa?” Tôi cúi đầu, nhìn lòng bàn tay của
chính mình.
Trên đó, mấy đường vân tay tồn tại đầy huyền bí. Tôi
vẫn luôn tinh tưởng, vận mệnh của con người đã được định trước.
“Chắc là, từ rất sớm rồi.” Thanh âm của Ôn Phủ Mịch xa
xăm, như được nhuộm thêm ánh trăng sáng: “Sau khi kết giao với ngươi, ta nhận
thức rất rõ ràng, ngươi và cô ấy, là hai người hoàn toàn khác nhau… Ở cùng một
chỗ với ngươi, ta rất vui vẻ”
“Tại sao không giải thích? Tại sao lúc ấy không giải
thích với ta?” Tôi tiếp tục hỏi, mắt vẫn chăm chú nhìn vào lòng bàn tay của
mình
Sau một lúc lâu, hắn nói: “Ta nghĩ, bất luận thế nào,
ngươi cũng sẽ không tha thứ cho ta. Thực Sắc, ngươi có sự kiêu ngạo của mình,
ngươi có nguyên tắc của mình, ngươi không thể tha thứ cho việc làm của ta”
Lời nói của Ôn Phủ Mịch rất chính xác.
Cho dù ngày đó sáu năm trước, Ôn Phủ Mịch nhận điện
thoại của tôi. Cho dù hắn nói cho tôi biết, bởi vì Anh Hinh phẫu thuật lấy thai
ngoài tử cung ra nên hắn không thể bỏ đi.
Tôi cũng sẽ không thể tha thứ
Nói tệ hơn nữa, cho dù Ôn Phủ Mịch có gọi điện thoại
đến nói với tôi, An Hinh bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, chết rồi, hắn nhất định
phải ở lại chỗ đó.
Tôi, vẫn sẽ không tha thứ như cũ.
Tôi hy vọng là sự tinh khiết. Tôi hy vọng người tôi
yêu, chỉ yêu tôi. Tôi hy vọng rằng cho dù trời sập đất lở, Ôn Phủ Mịch cũng có
thể bất chấp tất cả đi đến trước mặt tôi. Đơn giản là vì tôi đang chờ hắn. Đơn
giản là vì trong lòng hắn chỉ có một mình tôi.
Tôi rất ích kỷ. Nam nữ yêu nhau, đều rất ích kỷ.
Tôi nghĩ, tôi và Thịnh Du Kiệt rất giống nhau. Giống
nhau ở điểm đều cần tình cảm tinh khiết. Cho nên, cho dù Thịnh Du Kiệt có khả
năng đọc thấu suy nghĩ, biết được người tôi yêu nhất là hắn, hắn cũng sẽ bỏ đi.
Cho dù, hắn vì quá yêu mà ở lại, tình yêu này cũng sẽ vì sự nghi ngờ và tự hành
hạ bản thân mà dần dần nhạt nhòa
Tôi và Ôn Phủ Mịch cũng như vậy, cho dù tôi biết hắn
yêu tôi, nhưng mà chuyện tôi đã từng là thế thân của An Hinh sẽ không bao giờ
ngừng tra tấn tinh thần tôi.
“Tại sao sáu năm nay không liên lạc với ta? Ý ta là,
nếu như ngươi nhớ đến ta, vì sao không liên lạc với ta?” Tầm mắt của tôi, di
chuyển theo đường chỉ tay trên lòng bàn tay.
Chẳng lẽ, tôi không đáng để hắn cố gắng sao?
Ôn Phủ Mịch trầm mặc. Còn tôi thì chờ đợi. Dường như
chờ đợi như vậy đã sớm trở thành thói quen.
Đúng vậy, đây là hình thức ở chung của chúng tôi trước
đây.
Vĩnh viễn đều là tôi nói, còn Ôn Phủ Mịch sẽ phụ trách
nghe.
Nhưng mà hôm nay, tôi muốn hắn nói.
Tôi muốn nghe hắn nói.
Sau khi chờ đợi rất lâu, thanh âm của Ôn Phủ Mịch
truyền đến: “Bởi vì, ta cho rằng ngươi sẽ không muốn ta nữa… Ngươi đã nói,
ngươi sẽ tìm kiếm một người đàn ông chân chính thuộc về mình, ngươi sẽ có cuộc
sống thật hạnh phúc với hắn. Ta cho rằng, ta đã không còn tư cách trở lại bên
cạnh ngươi. Ta đã từng trở về, ghé qua nơi ngươi làm việc, ta lặng lẽ đứng bên
ngoài phòng nhìn ngươi, lúc ấy, ngươi cùng một đồng nghiệp đang nói chuyện,
ngươi… cười rất vui vẻ. Một phút đó, ta nghĩ, không có ta, có lẽ ngươi thật sự
sẽ hạnh phúc hơn nhiều”
Đêm càng khuya, không khí trở nên rét lạnh.
Tôi hít sâu một hơi: “Như vậy, tại sao bây giờ ngươi
lại trở về?”
Ôn Phủ Mịch không nói tiếp.
Tôi giúp hắn trả lời: “Bởi vì, ngươi biết ta có vài
mảnh tình không thành công, ta còn chưa tìm được người đàn ông chân chính thuộc
về mình. Cho nên ngươi nghĩ có lẽ mình có cơ hội”
Không khí xung quanh chôn vùi sự mặc nhận của Ôn Phủ
Mịch.
Ba đường vân tay trên lòng bàn tay, từ từ di chuyển
trước mắt tôi.
Tôi đột nhiên xoay người, dùng sức tát Ôn Phủ Mịch một
bạt tay. Tôi dùng sức rất mạnh, thậm chí đánh nghiêng cả mặt hắn. Ôn Phủ Mịch
vẫn duy trì tư thế bị đánh lệch một bên. Sườn mặt hắn đối diện với mặt tôi. Ánh
sáng mông lung rực rỡ như bao phủ hình dáng hắn. Chân mày, khóe mắt thanh tú,
cất chứa một loại đau thương nhàn nhạt. Mà khóe miệng của hắn bị răng cắn trúng
chảy máu. Một ít tơ máu trong bóng đêm lại như đóa hoa rực rỡ. Làm cho tâm tư
người ta vô thức đau đớn.
Bàn tay vừa đánh tê tê, dần dần tăng nhanh thành đau
đớn, truyền vào trung khu thần kinh của tôi.
“Sáu năm trước, ta nói, ta không trách ngươi xem ta là
thế thân của An Hinh, đó là giả, ta lừa ngươi, đồng thời, cũng lừa chính mình.
Cái tát này là sự trừng phạt cho sự lừa gạt của ngươi”
Tôi co tay thành nấm đấm, để cho sự tê tê này, sự đau
đớn này, từ từ hòa tan vào trong đường vân tay. Hòa tan vào sinh mệnh của tôi.
Đúng vậy, tôi để ý, tôi rất để ý. Đây là cơn ác mộng
của tôi.
Tôi không hiểu tại sao Ôn Phủ lại chọn tôi.
Tôi cảm thấy không công bằng, chẳng qua chỉ bởi vì tôi
yêu hắn, cho nên, liền xui xẻo phải chịu sự tra tấn thống khổ này sao?
Ôn Phủ Mịch vẫn duy trì tư thế kia.
Tôi nghĩ, cho dù tôi tát hắn thành đầu heo, hắn cũng
sẽ đứng tại chỗ, để mặc tôi trút hết lửa giận của mình.
“Ôn Phủ Mịch”. Tôi dùng giọng điệu bình tĩnh nhất
trong đời hỏi: “Ngươi đã từng yêu ta, phải không?”
Ôn Phủ Mịch chậm rãi nhắm mắt lại, gật đầu nặng nề:
“Không phải đã từng yêu, không chỉ là từng yêu, ta luôn… luôn yêu ngươi”
Tay tôi mạnh mẽ vương ra áp hai bên má hắn, chuyển mặt
hắn về phía tôi.
Sau đó, tôi hôn hắn.
Đó là một nụ hôn rất trong sạch.
Chỉ là môi chạm môi.
Trong phút chốc, quá khứ dường như lại trở về, khoảng
thời gian thuần khiết đó, không hề lo lắng chuyện quá khứ.
Dưới cánh môi của hắn, hồi ức đau đớn bắt đầu dâng
trào.
“Vậy là tốt rồi” Tôi không hề rời khỏi môi hắn.
Miệng của tôi mỗi lần khép mở, sẽ vuốt ve nhè nhẹ môi
của hắn một lần.
Sự rung động truyền đến rất nhanh.
“Phủ Mịch, thì ra, không chỉ có một mình ta yêu, ngươi
cũng trả giá tình cảm. Ít ra thì đoạn tình yêu này của chúng ta cũng đáng giá,
không phải hoàn toàn mờ nhạt.” Tôi cảm giác được một giọt gì đó lạnh lạnh, trượt
vào khóe miệng của chúng tôi, đó là nước mắt của tôi: “Cám ơn ngươi đã nói với
ta — thời điểm ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta, như vậy là tốt rồi, như vậy là
tốt rồi”
Sau khi nghe được những lời nói của Ôn Phủ Mịch, nghe
hắn chính miệng thừa nhận lúc ấy yêu tôi, những thứ vẫn đè nén trong lòng tôi
sáu năm nay, dần dần biến mất.
Lòng nhẹ đi rất nhiều.
Sở dĩ vẫn lưu tâm đến Ôn Phủ Mịch, không phải vì hắn
là mối tình đầu, không phải vì cầu mà không được, cũng không phải vì hắn là sự
thất bại của tôi. Mà còn có một sự trống trải và yếu ớt.
Chỉ cần hồi tưởng lại, trong mấy năm ở cùng một chỗ
với hắn, tôi chỉ là một thế thân, chỉ là một con rối, chỉ là một vai diễn trong
vở kịch một vai, tôi sẽ sinh ra cảm giác tan vỡ trống trải và yếu ớt.
Sự thật như vậy, không chỉ phủ nhận tôi, mà còn phủ
nhận ba năm tình cảm giữa tôi và Ôn Phủ Mịch. Ba năm đó chỉ là một ảo ảnh. Điều
này là điều tôi không thể chấp nhận nhất. Nhưng hiện tại, tôi đã thoải mái hơn.
Tình cảm của chúng tôi trong ba năm đó thật sự tồn tại.
Ở trong đó, có tình yêu của tôi đối với Ôn Phủ Mịch,
cũng có tình yêu của Ôn Phủ mịch đối với tôi. Khi chúng tôi ở cùng nhau, hạnh
phúc không thể diễn tả bằng lời, đều rất chân thật. Không hề giả dối, nó chắc
chắn đã thật sự tồn tại.
Trong màn đêm yên tĩnh này, nước mắt rơi trên bậc
thang phát ra tiếng vang nhỏ bé
Ôn Phủ Mịch mở miệng, thanh âm của hắn lạnh lẽo: “Thực
Sắc, chúng ta vĩnh viễn kết thúc rồi… Phải không?”
Tôi không nói gì, nhưng tôi gật đầu. Dùng động tác này
để chặt đứt sợi dây liên hệ giữa chúng tôi. Có lẽ, sợi dây đó, đã sớm bị chặt
đứt rồi.
Tình cảm của tôi và Ôn Phủ Mịch, bắt đầu là sai lầm,
quá trình thì tươi đẹp xen lẫn bi thương, kết quả lại là giải thoát.
Ai đúng ai sai, thời điểm này, sau nhiều năm như vậy,
đã không còn quan trọng nữa.
Tôi không thể trách sự trầm mặc và chùn bước của hắn,
bởi vì từ khoảnh khắc hắn xuất hiện trong sinh mệnh của tôi đã là như vậy.
Mà tôi yêu hắn chính vì như vậy.
Cho đến bây giờ, đều là tôi suy đoán tâm tư của hắn
Tôi thích bô bô nói không ngừng, còn hắn thì thích mỉm
cười lắng nghe.
Đó là phương thức tôi và Ôn Phủ Mịch ở cùng nhau.
Chúng tôi đã quen với việc đó.
Sau đó phát sinh nhiều hiểu lầm, đều là do phương thức
đó gây nên.
Có thể, cả hai chúng tôi đều có lỗi.
Có thể, không ai có lỗi.
Cũng không phải yêu không đủ sâu sắc, chỉ là phương
thức yêu không phù hợp với đối phương.
Ôn Phủ Mịch cần một người phụ nữ hoàn toàn tin tưởng
hắn, hiểu hắn, bất chấp tất cả đi về phía trước.
Còn tôi cần một người đàn ông bất chấp tất cả áp chế
tôi.
Có thể chịu đựng sự thô tục của tôi, có thể chịu đựng
tính nhỏ mọn của tôi, có thể chịu đựng được tinh thần lải nhải của tôi, có thể
chịu đựng được lúc buồn thương vô cớ do bị động kinh của tôi.
Điều quan trọng nhất là khi tình cảm của chúng tôi gặp
rối rắm phải có năng lực bám dính lấy tôi như miếng da trâu, nói Hàn Thực Sắc,
ngươi không nghe ta giải thích, ta sẽ không cho ngươi ngồi WC!
Tôi và Ôn Phủ Mịch không phù hợp với nhau.
Thì ra là như thế.
Tay tôi sờ soạng bậc thềm bên cạnh. Vị trí đó còn lưu
lại chữ viết của tôi năm đó.
Phủ Mịch, ngươi mau tới đi
Lần này, Phủ Mịch đã đến. Mà tôi lại phải đi
Lòng bàn tay tiếp xúc có cảm giác lồi lõm. Nhưng mà,
thời gian đã san bằng tất cả
Giờ phút này, lòng tôi thật thư thái. Không còn gì
tiếc nuối nữa
Ôn Phủ Mịch gây ra cho tôi sự đau đớn vô tận, nhưng
cũng cho tôi niềm hạnh phúc vô hạn.
Ba năm đó là ba năm quan trọng nhất trong cuộc đời
tôi, bởi vì hắn mà vui vẻ, bởi vì hắn mà tràn đầy màu hồng.
Tôi không hối hận
Đời người, chính là được tạo nên từ những câu chuyện
trong quá khứ.
Một số chuyện, kết quả là có lẽ không được như ý,
nhưng mà nó làm phong phú hơn cuộc sống của mọi người
Nhờ vậy mà tôi mới trưởng thành, nhờ vậy mà hiểu được
nhiều thứ
Tôi hôn Ôn Phủ Mịch lần cuối cùng
Bắt đầu của chúng tôi là một nụ hôn
Kết thúc của chúng tôi cũng là một nụ hôn
“Phủ Mịch, cám ơn ngươi” Tôi đã nói như vậy.
Sau đó, tôi đứng dậy, không hề liếc nhìn lại hắn một
lần.
Tôi ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, đi thẳng về phía
trước.
Đúng vậy, cám ơn hắn.
Cám ơn hắn đã cho tôi hạnh phúc.
Tôi nghĩ, lần này, tôi thật sự đã buông xuống được Ôn
Phủ Mịch.
Vĩnh biệt, Ôn Phủ Mịch.
Vĩnh biệt, tuổi thanh xuân niên thiếu của tôi.
Vĩnh biệt, tình yêu đầu đời của tôi.
Trên hai gò má của tôi tràn đầy nước mắt. Nhưng mà
khóe miệng của tôi lại nhếch lên một nụ cười chân thật. Giày cao gót của tôi
bước đi còn tạo ra những nốt nhạc phấn khích, tự tin, thoải mái.