Ta là Thực Sắc

Chương 119: Đồng Diêu bỏ đi



Từ cửa sổ phòng khám bệnh của tôi nhìn ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy cây dâu trong bệnh viện. Vào hạ, quả dâu cũng chín muồi, trái màu hồng tím nặng trìu trĩu, dưới ánh mặt trời mùa hạ, trông như phát sáng óng ánh. Hơi thở trong ánh mặt trời màu vàng tràn ngập hồi ức.

Trong ngày hè tràn ngập hương vị gió nam ấm áp, bọc lấy những chùm dâu màu sắc rực rỡ.

Nhìn qua, phải nói đúng là cảnh đẹp giống như bức tranh.

Ý tôi là, nếu như không có lão viện trưởng cùng với dì quét dọn vệ sinh cầm cây phơi quần áo giả làm thiếu nam thiếu nữ đi hái mấy quả dâu.

Hai vị này, từ lúc vào hạ, tình dục xế chiều bắt đầu càng thêm tăng vọt, giống như phải nắm giữ những lãng mạn cuối cùng thời kì tiền mãn kinh.

Hai người này hay ở dưới tàng cây dâu bắt chước nam nữ diễn viên thần tượng ở miền núi Trung Quốc đại lục, cầm cái cây phơi quần áo, không ngừng hái dâu ăn.

Tiếng cười như tiếng chuông bạc cố ý phát ra đó, giống như tiếng sợi dây sắt bị rỉ sét khẽ động.

Ác nhất là, bọn họ cư nhiên mỗi lần đều vào giấc ngủ trưa của tôi bày trò tình chàng ý thiếp, tôi nghe thấy mà nổi da gà như hạt mầm mùa xuân, theo gió tung bay.

Tôi cực kỳ muốn chạy tới trước mặt bọn họ, cởi giày cao gót, dùng gót giày làm hung khí, đem đầu lão viện trưởng tạc ra thành một cái động lớn.

Chịu khổ không chỉ có riêng mình tôi, mà còn có các bác sĩ y tá của bệnh viện.

Chuyện này khơi dậy sự tức giận của nhiều người.

Rốt cuộc, trong một buổi sáng sớm nào đó, lão viện trưởng theo thói quen dùng tay trái lấy tờ báo, tay phải lấy chén trà, nhàn nhàn hạ hạ bước vào WC, lúc chuẩn bị ngồi chồm hổm, lại phát hiện, toàn bộ bồn cầu, đều bị người khác làm tắc nghẽn.

Buổi sáng hôm đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy, lão viện trưởng đáng thương của chúng ta, gương mặt đỏ bừng, cúc hoa co rút, bước những bước nhỏ, trong mắt chứa bao nhiêu lệ đau khổ, giống như có ruồi nhặng bay loạn trong bệnh viện.

Báo ứng.

Thực sự thực sự báo ứng.

Chuyện mà tôi đang kể, xảy ra sau khi Ôn Phủ Mịch rời khỏi đây 1 tháng.

Ôn Phủ Mịch đi rồi.

Thế nhưng, còn có thêm một người, cũng đã biến mất.

Đồng Diêu.

Từ lúc sau khi cùng Ôn Phủ Mịch kết thúc hết thảy, tôi còn dựa theo phương pháp cũ, ở nhà ngủ suốt ba ngày.

Sau đó, vứt bỏ mọi thứ, đến bệnh viện làm việc, một lần nữa cảm nhận sự khác biệt giữa các chú chim nhỏ của các vị nam đồng bào.

Thế nhưng dần dần, tôi phát hiện ra có gì đó không đúng.

Trong nội tâm, có một khoảng trống nho nhỏ.

Cái cảm giác này, rất khó hình dung.

Giống như là, có một đồ vật nào đó đã quen thuộc trong cuộc sống của ngươi, tự nhiên không thấy đâu.

Tôi bắt đầu cầm kính lúp, ngậm cái tẩu thuốc, cẩn thận dò xét, rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.

Quên dự trữ băng vệ sinh?

Không đúng a, lần trước siêu thị khuyến mãi, mua một tặng một, tôi mua một đống lớn về nhà, cho dù mỗi ngày tôi có mất 200cc máu, cũng đủ dùng một năm.

Hết đồ ăn?

Không đúng a, chất đầy nhóc trong tủ lạnh, mặc dù đều là thức ăn chế biến sẵn, nhưng chỉ cần không đói chết người, cũng tốt rồi.

Chưa nộp tiền điện nước?

Không phải a, mỗi lần chỉ cần anh đẹp trai kiểm tra đồng hồ điện kia dán hóa đơn lên nhà tôi, ngày hôm sau tôi liền vui vẻ cong đít thèm muốn mà đi nộp.

Thế thì, rốt cuộc là chỗ nào không ổn đây?

Độ khó của vấn đề này cũng ngang bằng với độ khó của vấn đề triết lý như trứng có trước hay gà có trước vậy.

Nhưng thông tuệ như tôi, rốt cuộc cũng ngộ ra.

Sở dĩ không quen, là bởi vì, Đồng Diêu hình như lâu lắm rồi không đến tìm tôi.

Giơ móng chân heo ra tính, kể từ cái ngày sau khi rời khỏi nhà tôi, Đồng Diêu đã biến mất suốt hơn nửa tháng. Im hơi lặng tiếng, ngay cả điện thoại cũng không thấy gọi. Không chừng là hắn đã bỏ cuộc rồi.

Đây chẳng phải là kết quả mà tôi mong chờ sao.

Chỉ là, hắn cứ như vậy mà tuyệt giao với tôi sao?

Lòng tôi thật bi ai.

Đang lúc bi ai, vị tiểu thư kí loại hình pocket của Đồng Diêu đến tìm tôi.

Nàng ta nói, Đồng Diêu đã rời khỏi thành phố này, hắn đem công ty giao cho em họ quản lý, mà bản thân hắn, lại một mình đi du lịch, không biết khi nào mới quay về.

Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.

Nghe như vậy, trái tim tôi càng thêm bi ai.

Đồng Diêu so với tôi càng dứt khoát hơn.

Bình thường thất tình tôi đều đuổi người khác đi.

Đến hắn thất tình, lại đuổi chính mình đi.

Ánh mắt tiểu thư ký hiện lên một chút do dự, cuối cùng, nàng ta lấy ra một lá thư, đưa cho tôi.

Tôi mở ra, sau khi đọc rõ, tim, lại nguội lạnh hết một nửa.

Trên giấy viết thư, có vài giọt máu.

Máu đã khô queo thành màu nâu, khiến bề mặt giấy viết thư bị nhăn nhăn.

Tiểu thư ký nói, nửa tháng trước, Đồng Diêu không biết bị cái gì kích thích, buổi tối ngồi một mình ở trong văn phòng uống rượu, vừa uống, vừa viết thư.

Đồng Diêu uống rất nhiều, cộng thêm thời gian trước dạ dày không được khỏe, vì thế nên xuất huyết dạ dày, ngã xuống đất ngất đi, cũng may là bảo vệ trực đêm phát hiện, đưa hắn kịp lúc vào bệnh viện, mới không có chuyện gì trở ngại.

Sau khi ở bệnh viện chữa trị ba ngày, Đồng Diêu tựa như tỉnh ngộ, liền có suy nghĩ muốn rời khỏi thành phố này.

Hắn đem những công việc liên quan bàn giao rõ ràng, bước lên máy bay ngay cả đầu cũng không quay lại.

Hắn chỉ bảo tiểu thư ký sau khi hắn rời khỏi, nhẹ nhàng bâng quơ nói chuyện này cho tôi.

Thế nhưng, tiểu thư ký do dự hồi lâu, cũng quyết định tự mình đến kể rõ chuyện này cho tôi.

Tôi nhìn vào lá thư này, trên mặt chỉ có mấy chữ ít ỏi.

"Thực Sắc: ta..."

Chỉ có mấy chữ, trên chỗ trống bên dưới, đó là vết máu.

Nhưng chính là mấy chữ như thế, lại nói lên rất nhiều thứ.

Tiểu thư ký cắn cắn môi dưới, căn nhắc một hồi, cuối cùng nói: "Hàn tiểu thư, quả thật Đồng tổng thật sự đối xử rất tốt với ngươi."

Tôi chưa có trả lời, nhưng trong lòng tôi lại có giọng nói nói: "Ta biết."

"Mỗi một tháng, hắn đều tự mình đi trung tâm mua sắm chọn đồ trang điểm cho ngươi." Cái gọi là quà tặng này, đều là tâm tư của Đồng Diêu.

"Còn thường xuyên hủy bỏ những bữa tiệc làm ăn quan trọng để ở bên cạnh ngươi."

Hóa ra, mỗi lần tôi ăn cơm chùa, phía sau còn có vô số cuộc hẹn làm ăn.

"Mặt khác, còn bảo cái cô Ngô Tử Kỳ đến giả bộ quấn quít lấy hắn, hy vọng ngươi sẽ vì vậy mà có chút ghen tị."

Thế nhưng, lúc đó tôi cũng không có tỏ ra ghen tị, lúc ấy, Đồng Diêu vẫn chỉ là bạn của tôi.

Tiểu thư ký từng chuyện từng chuyện nói hết, mà tôi lại từng chuyện từng chuyện nhớ lại.

Đúng vậy, Đồng Diêu làm cho tôi rất nhiều chuyện.

Sau những chuyện mà tôi tập mãi thành thói quen, đều có tâm huyết của hắn.

Mà hiện tại, hắn đi rồi.

Rời đi không biết ngày về.

Sau khi tiểu thư ký đi khỏi, tôi ngồi trên sàn nhà, mở lá thư này ra, mờ mịt mà nhìn.

Đi rồi cũng tốt, tôi cũng không cần phải tự hỏi làm sao thoát khỏi sự đeo đuổi của hắn.

Đi rồi cũng tốt, có thể trong quá trình du lịch hắn sẽ gặp được chân mệnh thiên nữ của mình.

Đi rồi cũng tốt.

Đi rồi... cũng tốt.

Ôn Phủ Mịch, Thịnh Du Kiệt, Nhóc ăn mày, Vân Dịch Phong, Kiều bang chủ, Sài Sài còn có Đồng Diêu, đều đã rời đi.

Thế giới này, giống như chỉ còn lại có một mình tôi.

Mỗi ngày, một mình đi làm, tan tầm, ăn cơm, ngủ.

Tự mình tìm vui.

Sau đó trong lòng, có cái cảm giác không nói nên lời.

Dù sao cũng không thích hợp.

Có thể là, cô đơn đi, tôi nghĩ như vậy.

Tin tức của mẹ tôi nhanh nhạy, chắc không bao lâu nữa cũng sẽ biết chuyện tôi cùng Ôn Phủ Mịch hoàn toàn chia tay.

Lão nhân gia nàng bấm tay tính toán, phát hiện tuổi của tôi cũng không còn nhỏ, đã sắp bước vào giai đoạn kết hôn sinh muộn.

Cho nên, nàng bắt đầu mở rộng mạng lưới quan hệ, giống như gọi 7 viên ngọc rồng, gọi bảy cô lục bà trở về, giới thiệu đối tượng cho tôi.

Khỏi nói, mặc dù điều kiện của tôi chẳng ra sao, nhưng mẹ của tôi rất sắt, có thể đem toàn bộ đối tượng tiến hành một lần hải tuyển[1], tuyển ra được mười người, tiếp theo, chia mười người ra gặp mặt.

Lúc này, cái mà mẹ tôi áp dụng chính là tư tưởng quân sự của Mao Trạch Đông.

Phòng ngừa quân chủ lực: tìm cớ đuổi hết cha mẹ lợi hại của đối phương đi chỗ khác.

Dụ địch xâm nhập: dùng hết các kỹ xảo ác độc khiến cho đối phương hoàn hoàn toàn toàn hết thẩy rơi vào lòng bàn tay của chính mình, mỗi một người ngồi đối mặt bà khảo sát.

Tập trung sức mạnh ưu thế, tiêu diệt từng bộ phận sinh lực địch: mẹ của tôi trước tiên lúc nào cũng đả thông tư tưởng trước, lúc đối phương buồn ngủ, nhanh chóng hỏi những vấn đề mấu chốt, thí dụ như hỏi sau khi kết hôn có nộp tiền lương lên hay không, từng có mấy cô bạn gái, nếu tôi cùng mẹ hắn cùng nhau rơi xuống nước, sẽ cứu ai trước tiên vân vân và mây mây. Gặp người không đề phòng trước sẽ bị nện cho đến hoa rơi nước chảy, chạy chối chết.

Sau khi gây một loạt sức ép, mẹ tôi rốt cuộc cũng tuyển ra một người thích hợp, đồng thời còn đưa hình của người đàn ông giàu có kia cho tôi.

Tôi vừa nhìn, cũng không tệ lắm a, ngũ qua nghiêm chỉnh, nhìn qua rất được.

Dù sao cũng không có việc gì, quá nhàm chán, liền trang trang điểm điểm, đi.

Lần đầu tiên gặp mặt, đều có mặt cha mẹ hai bên.

Người nam kia, gọi là Diệp Hảo.

Sau khi tôi ngồi xuống, ra vẻ thẹn thùng cúi đầu hết năm phút đồng hồ, nghe mẹ của tôi cùng mẹ của cái tên Diệp Hảo nói từ ngày mai không chừng trời sẽ mưa cho tới rau xanh ở siêu thị lại tăng thêm ba đồng.

Năm phút đồng hồ sau, bụng chua xót, tôi chịu đựng không được, liền ngẩng đầu lên, chầm chậm, chầm chậm, nhìn về phía Diệp Hảo.

Mới vừa nhìn, tiểu cúc hoa của tôi, chầm chậm, chầm chậm, co chặt lại.

Lão tổ tông lỗi thời a!

Ảnh chụp của tên Diệp Hảo kia tuyệt đối là đã qua PA! (photoshop adobe)

Diệp Hảo trước mặt tôi, hé ra khuôn mặt, quả thực chính là chiếc tivi LCD siêu mỏng rộng 36 tấc.

Vùng đất bằng phẳng cộng với diện tích khôn cùng.

Tôi nhịn không được cảm thán, con rùa nó, PA quả nhiên là vạn năng!

Sau khi nhịn không được mà cảm thán, tôi lại nhịn không được đỏ mặt.

Hàn Thực Sắc, ngươi là người phụ nữ trông mặt mà bắt hình dong, tự cho mình là Lý Gia Hân sao, không biết xấu hổ chọn người ta.

Lại suy nghĩ sâu sắc một chút, lúc trước nói chuyện yêu đương với mấy người đàn ông, đều rất đẹp trai, cho nên tôi không có được kết cục tốt.

Lần này, có lẽ có thể cùng cái người đàn ông kêu Diệp Hảo này tu thành chính quả cũng không chừng.

Lập tức, tôi liền ra quyết định, tôi muốn tốt đẹp mà xuyên qua cái vẻ ngoài cằn cõi của Diệp Hảo, quan sát vào nội tâm phong phú của hắn.

Vì vậy, tôi quyết định lần thứ hai cùng hắn gặp gỡ.

Quá trình gặp mặt lần thứ hai đạt được là như thế này: chúng tôi cùng nhau ngồi giao thông công cộng đi nhà hàng, sau khi tan buổi gặp, tiếp theo hắn đưa tôi về nhà.

Tôi không làm sao nhớ được Diệp Hảo nói gì, tôi chỉ phát hiện rằng, ví tiền của tôi xẹp lép.

Tôi bắt đầu cẩn thận nhớ lại.

Lúc trưa khi Diệp Hảo tới đón tôi, đề nghị ngồi xe giao thông công cộng đi nhà hàng.

Tiết kiệm là đức tính tốt, tôi đồng ý.

Nhưng lúc leo lên xe buýt, hắn sờ sờ ví, nói không mang tiền lẻ.

Tôi vừa vặn có, liền thanh toán.

Lúc sau bước vào trong nhà hàng, sau khi ăn uống no đủ, hắn lại vỗ vỗ túi quần, nói lúc nãy ở trên xe buýt bị móc ví.

Tôi lập tức tỏ vẻ đồng tình, tức thì móc bóp ra, thanh toán hóa đơn.

Lại sau đó, chúng tôi tản bộ về nhà, lúc đi ngang qua siêu thị, tôi muốn hắn đi theo vào mua giúp tôi mua thùng mì ăn liền.

Ai ngờ, Diệp Hảo lại có thể trong lúc tôi lựa mỳ ăn liền, tự mình lấy một xe đồ.

Dĩ nhiên, cuối cùng cái ví tiền không bị mất của tôi phải thanh toán cho người ta.

Mà Diệp Hảo, xách hai túi đồ lớn được tôi trả tiền, vẫy vẫy tay, quay về nhà mình.

Chuyện này... có chút kỳ quái.

Chẳng lẽ, tôi gặp phải kẻ ăn quịt sao?

Mới vừa ngộ ra suy nghĩ này, tôi mới bắt đầu hạ thấp tinh thần tự phỉ nhổ chính mình.

Hàn Thực Sắc, ngươi cho là ai cũng giống như ngươi vậy tham lận sao?

Kế tiếp, tôi cùng Diệp Hảo bắt đầu có cuộc hẹn lần thứ ba.

Lúc về nhà, tôi rốt cục xác định ——cái lão tổ tông lỗi thời kia, quả nhiên là gặp kẻ tham lận!

Trong cuộc hẹn lần này, Diệp Hảo cưỡi một chiếc xe đạp đồ cổ chỉ cần có chút xíu chạm nhẹ sẽ lập tức văng phụ tùng ra tới đón tôi.

Tôi khẽ cắn môi, không thèm quan tâm đến, lên.

Nghênh đón gió bụi thổi phần phật trên đường, nghênh đón những ánh mắt tò mò của người qua đường, tôi khẳng khái vì nghĩa.

Sau khi bước vào nhà hàng, gọi đồ ăn, tôi bắt đầu tinh tế nhai chậm nuốt kĩ, cũng hạ quyết tâm, lần này chết cũng không bỏ tiền ra.

Thế nhưng, tên Diệp Hảo này, tâm cũng độc ác a!

Đang ăn giữa chừng, hắn nói quả thật có lỗi, nói là đi toilet.

Nhưng vừa đi như vậy, liền giống như hoàng hạc, không còn quay lại nữa.

Chỉ gọi tới một cuộc gọi, bảo là công ty hiện tại đang có việc, đi trước, lần sau sẽ gặp lại.

Tôi chỉ có thể nghiến hàm răng, trả tiền.

Tiểu tâm can của tôi bị nhéo một cái thật mạnh.

Fuck, không thể tưởng tượng được Hàn Thực Sắc tôi sống nhiều năm thế này, rốt cuộc cũng gặp được đối thủ!

Người ta dưỡng là dưỡng tiểu bạch kiểm, còn tôi dưỡng lại là một tên đào mỏ mặt phẳng.

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt tôi bị kích động giống như bị máu gà kết hợp với máu vịt trộn thành món Mao Huyết Vượng[2] vậy.

Tôi quyết định, tôi muốn cùng Diệp Hảo đấu đến thiên hôn địa ám, đấu đến ngươi chết ta sống, đấu đến nam làm đạo tặc nữ là gái điếm.

Cuộc hẹn lần thứ tư, tôi trước hết liền cho thấy, tôi không mang ví.

Sau đó, Diệp Hảo cười cười, nói hôm nay chúng ta đổi khẩu vị sang ăn vặt.

Hắn mang theo tôi đang mang đôi giày cao gót bảy phân, đi hết mười con phố, rốt cuộc cũng tới trước một cửa hàng bún chua cay, gọi hai tô bún chua cay.

Bất quá bún chua cay này là một đồng một chén, hắn còn bắt ông chủ bỏ thêm ba muỗng đậu tầm lớn, còn lén trộm một hộp giấy ăn trên bàn.

Ông chủ quán đáng thương, đau lòng đến lệ tung hoành.

Nhưng tôi ăn thật ngon.

Mặc dù bún chua cay rất rẻ, thế nhưng, tôi chí ít cũng ăn được.

Trận này tôi thắng lợi.

Tôi với Diệp Hảo cứ như vậy kết giao.

Giữa chúng tôi, hoàn toàn không có cảm tình, mỗi ngày đều tính toán đấu đá ngầm với nhau như thế nào, mỗi lần hẹn gặp, đều có thể không chi tiền, hết sức chiếm lợi từ đối phương.

Nơi hẹn của chúng tôi đa phần là ở khu ăn thử trong siêu thị, được ăn miễn phí đến no thôi.

Đến cuối, khi bảo vệ siêu thị thấy chúng tôi, lập tức cúi đầu, hướng vào bộ đàm nói: “Các đơn vị chú ý, mục tiêu đã xuất hiện, chạy nhanh tới quầy hàng, chạy nhanh tới quầy hàng!”

Mà những nhân viên ở khu ăn thử, sét đánh không kịp che tai lập tức giấu hết đồ ăn đi, chỉ cần chúng tôi chưa đi, bọn họ sẽ không bày ra.

Tôi dám nói, ngay cả Bin Laden đến, bọn họ cũng không bày trận địa sẵn sàng đón quân địch như vậy.

Mỗi lần hẹn gặp xong, Diệp Hào đưa tôi về nhà, mà tôi thì lại đứng ở trên ban công, “liếc mắt đưa tình” nhìn hắn rời đi, mà trong miệng lại nghiến răng ken két tuyên thề: “Diệp keo kiệt, ngày mai, ra nhất định bắt cho ngươi đổ máu!!!!!!!!!!”

Sau khi đợi Diệp Hảo rời đi, tôi nhìn vùng xanh hóa ở tiểu khu, bỗng nhiên, trong lòng xuất hiện một loại một khoảng trống rỗng.

Mỗi lần, tôi đều nhớ tới một cảnh tượng.

Khi tôi chia tay Thịnh Du Kiệt, Đồng Diêu tới đón tôi đi xem đua xe buổi tối.

Hắn đứng ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh đèn chiếu xuống dịu nhẹ, khuôn mặt rõ ràng.

Lúc này tôi mới nhớ lại, khi đó, trong ánh mắt hắn, là những gợn sóng lưu luyến.

Chính là, hắn đã rời đi.

Rời đi không ngày quay lại.

[1] hải tuyển: Hải tuyển: là phương pháp tuyển cử của các làng tự trị thời xưa, do dân trong làng bầu cử trực tiếp

[2] Mao Huyết Vượng: là món cay Tứ Xuyên, tiết canh của TQ.

Tiết canh hỗn hợp, tức món “Mao huyết vượng”, vốn là đồ ăn rất được người dân Trung Quốc ưa dùng. Nguyên liệu chính để làm món này là tiết lợn, tiết chó, hoặc tiết vịt.

Tiết sau khi được làm đông, có dạng khối lớn sẽ được trộn với các nguyên liệu băm nhỏ đã được xào chín, như: thịt lợn, gan, cật…và ớt bột, rau thơm. Món này nhìn thoáng qua rất sợ, nhưng có hương vị đặc biệt, là một món quý thường đem ra đãi khách tại nhiều địa phương của Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.