Đã trên mức bạn bè nhưng vẫn chưa đến mức là người
yêu, đây là cảm giác của tôi đối với Đồng Diêu.
Trước kia, cả hai hoàn toàn chỉ là bạn bè bình thường,
nhưng trong khoảng thời gian hắn rời đi này, tôi hiểu ra được những hy sinh âm
thầm của Đồng Diêu đối với tôi, đồng thời cảm nhận được điều gì đó trước kia
tôi chôn sâu trong lòng nên không nhận biết được.
Tôi nghĩ rằng giống như Đồng Diêu từng nói: tôi ý thức
được, tôi với hắn, cũng có chút cơ hội phát triển trên con đường quan hệ cẩu
nam nữ.
Nhưng sau nhiều năm làm bạn bè tốt như vậy, ngươi nói
trong một lúc bỗng nhiên cùng hắn nảy sinh quan hệ nam nữ, xét về chiều ngang
thì so với cầu Trường Giang còn dài hơn.
Bây giờ tôi không cách nào đáp ứng kết giao cùng Đồng
Diêu.
Bởi vì nếu tiếp theo, sau một khoảng thời gian thật
lâu, tôi vẫn ở tình trạng như vậy, không thể đem quan hệ với Đồng Diêu thăng
hoa thành tình yêu, vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?
Thật là khó khăn.
"Ngươi đã muốn cho ta một chút thời gian cũng như
không gian tự do, vì sao lại không làm người tốt đến cùng, một lần nữa cho ta
chút tự do?" Tôi tỏ ra thấu hiểu tình ý cùng lí lẽ: "Để cho ta suy
nghĩ kĩ càng một chút?"
Tôi nhéo vào đùi trong của mình, nhờ đó chút ít nước
mắt vì cảm giác đau mà nảy lên hốc mắt tạo ra dòng lệ đau đớn làm động lòng
người hoặc là tự cho là nét mặt khổ sở động lòng người: "Làm ơn đi."
Đáng tiếc, ngay cả Diêm La vương mặc quần đỏ bị thủng
trời đánh kia cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, Đồng Diêu cư nhiên không chút
động đậy: "Cho ngươi chút không gian và thời gian vậy cũng đủ rồi, diều
bay đi khắp muôn nơi, cũng cần có một sợi dây để giữ lại chứ, không phải
sao?"
"Hơn nữa," Đồng Diêu hơi nhắm mắt lại, con
ngươi kia như ngọc tối thực hoa lệ, ánh sáng trong đó lưu chuyển làm động lòng
người: "Cái mà ngươi gọi là suy nghĩ, chẳng phải là uống vào mấy viên
thuốc ngủ rồi mê man, không thèm màng đến chuyện bên ngoài, chỉ biết trốn tránh
thôi sao?"
Quả nhiên là Đồng Diêu, thật là hiểu rõ tôi.
Đây quả đúng là tính toán của tôi.
Nhưng tôi đã nổi giận: "Ngươi làm như vậy chẳng
khác gì theo dõi người khác!"
"Ngươi cũng có thể giám thị lại ta mà." Đồng
Diêu nhún nhún vai.
"Ta mới không có biến thái như ngươi." Tôi
lấy cái mũ cao bồi "ba" một tiếng đập vào mặt hắn, nói: "Ta quản
không được hành động của ngươi, nhưng ngươi không được đến phiền ta!"
Nói xong, tôi giậm chân "bịch bịch bịch bịch bịch
bịch" chạy về nhà ngay.
Tôi biết nếu bị tôi phát giác rồi, Đồng Diêu sẽ xuất
ra tất cả thủ đoạn, đến dụ dỗ tôi.
Tôi nhất định phải kháng cự giống như chống lại viên
đạn bọc đường của giai cấp tư sản, chống lại sự công phá của sắc đẹp nhu tình
như hắn.
Tôi nhất định phải lờ hắn đi, để cho lòng của mình
biến thành yên tĩnh.
Chỉ khi tâm trạng bình yên, tôi mới có thể tự suy xét
mối quan hệ với hắn rốt cuộc nên phát triển như thế nào mới chính xác..
Nhưng mà, lúc ở trước mặt Đồng Diêu, tôi đều luôn thất
bại.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi cào cái đầu ổ gà của mình,
ngáp một cái mở cửa lấy báo, liền nhìn thấy Đồng Diêu đang đứng trước cửa nhà
tôi, trong tay đang bưng bữa sáng hắn mua cho tôi.
Vì thế tôi liền biết, người này mới sáu giờ sáng đã
rời khỏi giường, mua xong bữa sáng liền đứng chờ ở trước cửa nhà tôi, cũng
không gõ cửa, chủ yếu là muốn tôi tôi tự nhiên tỉnh giấc.
Ngày đầu tiên, tôi bỏ qua.
Ngày hôm sau, tôi lại bỏ qua.
Ngày thứ ba, tôi lần nữa bỏ qua.
Đến ngày thứ tư, dù cho ý chí tôi có sắt đá cỡ nào
cũng không bỏ qua được.
Ngươi nghĩ xem, một anh chàng đẹp trai mỗi ngày trời
tờ mờ sáng liền bưng đồ ăn sáng nóng hôi hổi đến đứng chờ trước cửa nhà ngươi,
còn sợ đánh thức ngươi, không dám ấn chuông cửa, cứ như vậy lẳng lặng đứng chờ
mãi cho đến khi ngươi tự động tỉnh giấc.
Chỉ cần nghĩ đến ngoài cửa có một người đứng chờ tôi
như vậy, làm sao mà tôi ngủ được.
Nhưng mỗi lần khuyên hắn không cần làm điều này nữa,
Đồng Diêu liền nói một cách văn vẻ bình thường: "Yêu ngươi, là chuyện của
một mình ta, không can dự gì đến ngươi."
Tâm can tỳ phế thận của tôi a.
Ngọc hoàng đại đế mặc tả lót của tôi a.
Như Lai phật tổ phát triển tình yêu nơi công sở với
Quan Âm bồ tát của tôi a.
Hắn học theo Từ Chí Ma[1], ôm ấp
thâm tình nói một câu: "Sắc Sắc, hứa với ta một cái tương lai đi."
Đúng vậy, cho không bữa sáng là chuyện của hắn, tôi
không thể can thiệp.
Nhưng mỗi ngày đều làm tôi không ngủ lại giấc, chính
là chuyện của tôi.
Không còn biện pháp nào khác, tôi bị ép bất đắc dĩ,
chỉ có thể đem chìa khóa sớm cướp lại từ tay hắn, lần nữa trả lại cho Đồng
Diêu.
Tôi cho phép hắn mỗi buổi sáng có thể tự do ra vào nhà
tôi, đem bữa sáng đặt ở trên bàn, không cần phải cứ đứng ở cửa chờ đợi.
Nhưng, tôi trăm ngàn lần cũng không thể tưởng tượng
được, đây mới chỉ là bước đầu tiên của cơn ác mộng.
Vốn là bình thường tôi có thói quen lúc ngủ không mặc
gì hết, nhưng hiện tại vì không để cho hắn vô duyên vô cớ nhìn thấy nên tôi chỉ
mặc một chiếc áo ngủ, ít nhiều đều không thấy thoải mái.
Quan trọng hơn là mỗi ngày Đồng Diêu mở cửa vào, sau
khi đem bữa ăn sáng để trên bàn xong cũng không rời đi ngay lập tức.
Hắn cư nhiên đi đến trước giường tôi xem tôi ngủ.
Tôi thường nằm mơ, thấy Ultraman phóng ra ánh sáng
giết người từ trong ánh mắt đến giết tôi.
Mỗi lần tỉnh dậy đều thấy Đồng Diêu ngồi xổm cạnh
giường dùng cặp mắt phong lưu vô hạn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thực không còn cách nào khác.
Bởi vì như thế, tôi sẽ bị dọa đến chết mất.
Mà sau khi tôi bị dọa đến thất kinh hồn vía, bàng
quang liền co rút lại, đôi khi bản thân không khống chế được cộng thêm kìm lòng
không đậu làm rơi ra hai ba giọt.
Chính vì vậy mà buổi tối hôm đó, tôi bắt chước giống
đội du kích lén lút giặt sạch ra trải giường của mình.
Cuối cùng cũng có một ngày, tôi giặt ra trải giường
đến điên cuồng, liền phát giận đối với Đồng Diêu, ra lệnh cho hắn từ nay về sau
không có việc gì thì đừng ngồi bên giường ngắm tôi.
Tôi cũng thực kì quái, buổi sáng lúc mới tỉnh dậy, mặt
toàn là dầu, ghèn trong mắt còn chồng chất, mặt thì phù thũng, cũng không biết
có cái gì đẹp nữa?
Đồng Diêu lúc đó đồng ý rồi.
Nhưng vào ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh lại liền phát
hiện ra - hắn ta cư nhiên nằm cạnh tôi!
Tôi vội ngồi bật dậy trên giường.
Kiểm tra lại quần áo của chính mình: không có dấu vết
bị cởi ra.
Kiểm tra lại ngực của mình: hình như không có dấu hôn.
Tôi đem sự chú ý cẩn thận chuyển xuống vùng thân dưới:
hình như cũng không có dấu vết đã làm qua, đương nhiên, nếu Đồng Diêu là cây
tăm xỉa răng thì khỏi phải nói nữa.
Xem ra sự trong sạch vốn chẳng có gì là trong sạch của
tôi tạm thời vẫn chưa bị cướp rồi.
"Đồng Diêu, sao ngươi còn có thể cầm thú hơn cả
ta nữa?" Tôi vô cùng đau đớn chất vấn hắn: "Cư nhiên thừa dịp ta ngủ,
đến đeo bám ta."
"Thực xin lỗi," Đồng Diêu xin lỗi, nhưng mà
ánh mắt lại không phải như vậy.
Vì ngay sau đó hắn nói tiếp: "Để bồi thường, đêm
nay ngươi cứ ngủ cùng ta đi."
Tâm can tỳ phế thận của tôi a.
Vương mẫu nương nương dùng Durex hình xoắn ốc để gia
tăng khoái cảm của tôi ơi.
Người này đến tột cùng là ai a.
[1]
Từ Chí Ma: Nhà tản văn, nhà thơ hiện đại, là anh họ của Kim Dung