Khiến người ta tinh tẫn nhân vong là kỹ năng sống bậc
nhất.
Nhưng Hàn Thực Sắc tôi là người nói được làm được, lựa
ngày không bằng gặp ngày, tôi quyết định luôn, đêm nay sẽ chính thức cùng tiểu
Đồng Diêu chân thành thẳng thắn gặp mặt.
Trở ngại duy nhất là… Đồng
Diêu say mất rồi.
Cũng khó trách, từ tên ăn chơi số một đến tên ăn chơi
số mười đều chỉ e thiên hạ không loạn, dám ép Đồng Diêu nhà chúng tôi uống cạn
cốc rượu trên tay bọn hắn, không được để thừa một giọt nào.
Phá hoại nhân duyên người ta là bị trời phạt đấy, cái
lũ khốn nạn, phá hỏng ML[1] của
chúng tôi, tôi nguyền rủa cho bọn hắn người nào cũng không cứng lên được!!!
Tuy nghiệp lớn trên giường tạm thời gặp trở ngại nhưng
tôi không hề từ bỏ ý định.
Hàn Thực Sắc tôi một khi đã định nhất quyết phải làm
bằng được!!!.
Tàn cuộc chơi, Đồng Diêu đã say mèm, chân không còn
đứng vững.
Tôi với Bông tai đệ đệ đồng tâm hiệp lực đưa hắn về
nhà. Bông tai đệ đệ quả thực chỉ nhìn mắt đã hiểu ý.
Đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Đồng Diêu, không dám
hít lấy một hơi đã rời đi ngay.
Nhà Đồng Diêu thuộc chung cư cao cấp, phong cách trang
trí đơn giản hiện đại, thoải mái mà thành thục.
Lúc này Đồng Diêu nằm trên giường, vì mới rồi bị tôi
với Bông tai đệ đệ dìu đi nên quần áo xộc xệch, rượu bốc lên mặt khiến bờ môi
càng thêm mọng đỏ, như đang mời gọi tôi ăn hắn.
Thực ra tôi bây giờ có thấy bạn học Đồng Diêu chùi
mông ở toa lét đi chăng nữa cũng sẽ nghĩ là hắn đang quyến rũ tôi.
Thế nên tôi tháo trâm cài trên đầu ra, mái tóc xõa đổ
che lấp phần lưng.
Tôi cắn môi dưới bày ra vẻ quyến rũ của nữ sắc quỷ
phong lưu, đi về phía thư sinh đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường.
Tôi muốn lấy âm bổ dương!!!
Tuy trận thế tôi bố trí không tệ nhưng khi thực sự tới
gần Đồng Diêu, lòng tôi vẫn có chút xíu lo lắng.
Nhưng nhìn bộ ngực cơ bắp săn chắc, nhìn hầu kết
chuyển động khêu gợi của Đồng Diêu, nhìn Đồng Diêu vì khát nước mà vô thức liếm
môi, tất thảy lễ nghĩa liêm sỉ trong chớp mắt đã bị tôi đá bay đến quảng trường
Thiên An Môn.
Đồng Diêu, dương của ngươi cống hiến cho ta đi!!!
Vừa nghĩ thế vừa trưng ra bộ mặt dữ tợn, nước miếng
tong tỏng nhào lên người Đồng Diêu.
Hẳn là đói khát lâu lắm rồi, tôi không buồn để ý tới
hình tượng, ngồi trực tiếp lên người Đồng Diêu, như con khỉ chịu đói ba trăm
năm thấy một quả chuối to lớn chắc nịch, gấp gáp lột vỏ hắn.
Thương thay cho chiếc áo lót của Đồng Diêu đã bị móng
vuốt của con sói mẹ tôi đây xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Thân trên của Đồng Diêu đã trần trụi.
Thân trên chất lượng vô cùng tốt, cơ bắp rắn chắc lại
không nổi quá mức, màu da khỏe mạnh, bóng loáng mềm mại, hơn nữa không có lông
ngực rậm rạp như áo lông thật ghê tởm.
Đúng là báu vật nha.
Tuy đồ trước mắt vô cùng ngon miệng nhưng tôi rất tỉnh
táo.
Tôi rất rõ cái mà tôi thực sự cần hôm nay chính là
phần ở dưới, tiểu Đồng Diêu!!!
Cho nên không tạm dừng gì hết, tay của tôi lại mò tới
thắt lưng của hắn.
Lần này số may, không có hỏa hoạn, không có lũ lụt,
khí ga không rỉ, bọ ngựa dế cũng không tới phá đám, những người qua đường giáp
như bác gái trong tổ dân cư cũng không đến hô tạm dừng.
Ý của tôi là tôi vô cùng thành công cởi bỏ quần của
Đồng Diêu.
Bất kể là quần ngoài hay cái quần lót thần thánh mà
vướng víu kia.
Giây phút nhìn tiểu Đồng Diêu, tôi kích động thở không
ra hơi, quả tim bé nhỏ thiếu chút nữa va vỡ xương sườn, mà mũi tôi lúc này căng
cứng như bị nhét bi vào, lên trên 45 độ nhất định có thể thấy đầu của tôi, mà
đồng tử của tôi thì mở to như chuông vậy, người nào dám lấy mâm ra đón, hai con
mắt tôi dám rơi xuống ngay.
Cởi đến rồi, đến rồi, đến rồi!!!
Tiểu Đồng Diêu tôi nhung nhớ bao năm quả nhiên không
phụ sự kỳ vọng của tôi.
Sờ một cái, bề ngoài sáng bóng trắng mềm.
Đo một cái, độ dài vừa vặn.
Ôm một cái, vóc dáng tiểu Đồng Diêu đủ lớn.
Bẻ một cái… bất cẩn làm Đồng Diêu tỉnh lại.
Đương lúc tôi đắc ý vênh váo bỗng phát hiện ra không
biết Đồng Diêu đã mở mắt nhìn tôi từ lúc nào.
Tôi chỉ có thể nhếch miệng cười cứng đờ: “Chim của
huynh đài nuôi tốt đấy.”
Đồng Diêu vẫn nhìn tôi, không khóc không cười, không
hò chẳng hét, mắt như mây nhẹ trôi lững lờ.
Tôi thở dài, tự động vén áo mình lên, khí khái cầm lấy
tay hắn ấn vào bộ ngực trắng mịn của mình, nói “Ta không chiếm tiện nghi của
ngươi đâu, xoa lại đi.”
Đồng Diêu không xoa lại, mắt hắn lóe lên ánh sáng hắc
ám, sau đó chân dài kẹp lấy tôi, thế rồi tôi bị ngọn núi lớn là hắn áp đảo.
Thân người Đồng Diêu chứa toàn rượu ngon nên nóng rừng
rực.
Làn da hắn mang theo ma lực say lòng người, da thịt
chúng tôi đụng chạm chỗ nào cũng bị hắn làm mềm nhũn cả đi.
Hơi thở hắn, hơi thở của đàn ông, làn khói mờ quyện
lẫn hơi rượu nồng phà vào mũi tôi.
Trong cơ thể tôi như có một bàn tay đang gãi không
ngừng, kiều diễm mà mất hồn.
Mắt của hắn chứa một loại mê ly, phủ lên một lớp sương
mù mỏng tang, đằng sau lớp sương mù ấy có một ý nghĩ kiên định.
Hắn nói: “Vợ à, anh muốn em.”
Giọng nói dịu dàng như nước, nóng bỏng như lửa.
Nghe vậy tôi kích động đến lệ nóng doanh tròng, nước
mũi bay tứ tung.
Đồng Diêu, ta cũng muốn ngươi.
Đây mới đúng là tâm đầu ý hợp.
Đồng Diêu cúi người muốn hôn tôi nhưng tôi quay đầu
đi, hếch mũi rồi nói: “Đừng làm mấy thứ vô ích thế, thời gian quý báu, trực
tiếp làm chính sự đi!!!”
Nói xong tôi vô cùng phối hợp thuần thục cởi cho sạch
sành sanh, sau đó nằm lên giường, nói với giọng hiên ngang lẫm liệt: “Đến đi,
nã pháo ta đi!!!”
Dù cho Đồng Diêu uống say, nghe được lời ấy cột sống
cũng mềm ra.
Tôi cảm thấy hành vi này quá mức nữ vương, sẽ làm tiểu
Đồng Diêu sợ hãi rụt lại mất, nếu rụt lại rồi sẽ phí phạm bao nhiêu thời gian.
Nên tôi quyết định phải yêu nghiệt một chút.
Tôi khép hờ đôi mắt, mắt phượng dịu dàng quyến rũ rồi
đưa tay đặt lên ngực mình, vuốt ve đầy mê hoặc từ trên xuống dưới, từ trái qua
phải.
Chiêu này không tồi, khóe mắt tôi lướt nhìn tiểu Đồng
Diêu bắt đầu ngóc lên.
Miệng tôi sáng lên sắc đỏ hồng, hé ra nụ cười dâm đãng
đắc ý.
Đồng Diêu thuận theo nguyện vọng của tôi, thân mình
hắn lại đè lên tôi lần nữa.
Sau đó, tiểu Đồng Diêu chạm vào cửa động của tôi.
Tôi nhắm mắt lại, ra vẻ hờ hững nhưng trong lòng con
sói mẹ lại tru lên: “Chim ơi, cứ mặc sức bay về phía ta đi, tổ chim ấm cúng
đang chờ đợi ngươi đây!!!”
Tuy tôi không thấy được nhưng lúc này từng tế bào
trong cơ thể đều trở nên mẫn cảm.
Vì thế tôi cảm nhận được Đồng Diêu lấy tay đỡ tiểu
Đồng Diêu chuẩn bị đi vào cơ thể tôi.
Tôi kích động tới mức máu không ngừng sôi lên như cháo
gạo kê.
Sau khi tiến vào, từ trong cơ thể Đồng Diêu phát ra
một tiếng rên rỉ thỏa mãn mà kiềm nén.
Cùng lúc ấy cơ thể tôi được lấp đầy.
Nói cách khác, tiểu Đồng Diêu đã vào được rồi.
Cảm giác này tuyệt vời không gì sánh bằng, xương cốt
trong người như đã say khướt, tê dại vô cùng.
Hai tay tôi quàng chặt lên cổ Đồng Diêu, chuẩn bị cùng
nhau mây mưa một phen.
Có lẽ là do uống rượu nên động tác của Đồng Diêu có
phần thô bạo nhưng thô bạo như thế lại khiến đam mê của chúng tôi càng thêm
cuồng nhiệt.
Tôi cắn môi dưới, ngón tay cào loạn lên lưng hắn.
Không thể trách tôi, tư vị ấy thật sự là mất hồn!!!
Lần nào Đồng Diêu không xông lên là cơ thể tôi như
dùng thuốc kích thích, loại thuốc ấy khiến cả thể xác lẫn tinh thần tôi trở nên
mê loạn.
Trong đầu tôi có một giọng nữ cao ra sức mà xướng lên
khúc dân ca: “Cây loa kèn nở hoa đỏ rực, hây duô, hây duô, hây duô duô…”
Đột nhiên tiếng ca dừng lại.
Sau đó, thế giới chợt im ắng.
Tiếp sau đó, Đồng Diêu rời khỏi người tôi.
Tôi cho rằng hắn phải đi lấy đồ chơi tình thú đã giấu
kỹ để ký ức về lần đầu tiên của chúng tôi càng đẹp hơn.
Nhưng không hề, bạn học Đồng Diêu nằm xuống bên cạnh
tôi, rồi… ngủ mất.
Đơ ra một lúc, tôi mới thương tâm mà kinh hãi nhận ra:
Đồng Diêu, làm xong rồi.
Dù trong quá trình này tôi rơi vào trạng thái mê loạn
nhưng mà trên tủ đầu giường có một cái đồng hồ báo thức, cho nên, tôi rất rõ
ràng, rất vững tin, tôi dám lấy mông mình ra bảo đảm, vừa rồi Đồng Diêu chỉ
cứng có một phút đồng hồ.
Một phút là khái niệm gì chứ.
Hàn Thực Sắc tôi bình thường đi tiểu tính cả chùi mông
mặc quần phải năm phút mới xong.
Một phút, đi tiểu cũng chẳng được tận hứng!!!
Thế mà Đồng Diêu giải quyết tôi trong có một phút đồng
hồ!!!
Chẳng nhẽ Hàn Thực Sắc tôi gặp đúng phải con sói một
đêm bảy lần, mỗi lần một phút trong truyền thuyết?
Tôi ngửa mặt nhìn trời, lệ rơi lã chã, nước mũi chảy
tới môi cũng không lau đi.
Báo ứng, đúng là báo ứng.
Hàn Thực Sắc tôi đã xem hết chim chóc trong thiên hạ,
rốt cuộc chim Đồng Diêu nhà tôi lại chỉ nhìn mà không xài được.
Bảo tôi làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi đây!!!
Tôi liên tiếp cụng đầu vào tủ, chết đi chết đi, ông
trời hãy thu nhận ta đi!!!