Sau một phút mất hồn, tôi mở to mắt, nhìn trần nhà
suốt một đêm.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới trò chơi bắn súng nước tôi
thích hồi nhỏ.
Khi ấy tôi ngố lắm, chỉ thích lấy khẩu súng nào đẹp
nhất, nhưng mỗi lần đấu, tôi đều thua thảm hại không chịu được, cả người bị bắn
đến ướt nhẹp, bánh bao nhỏ mới nhú cũng lộ ra một ít.
Nhiều năm sau nhớ lại, cuối cùng tôi cũng biết được
nguyên nhân.
Thì ra súng nước tôi dùng tuy đẹp nhưng lượng nước
chứa được lại nhỏ đến đáng thương.
Ấn nút một cái, khoảng một phút nước đã chảy hết.
Số mệnh trêu ngươi, Đồng Diêu nhà tôi bề ngoài đẹp mắt
lại là cái súng nước kiên trì không được 1 phút đồng hồ.
Trần nhà trắng ngà, nặng trình trịch đè xuống tôi.
Đầu tôi quấy thành một nồi cháo, bên trong có vô số
hạt mè, đậu phộng, vụn quả hạch, túm lại là đã loạn cả rồi.
Tôi nằm trên giường không nhúc nhích, vẫn luôn giữ tư
thế mới rồi bị Đồng Diêu “cưỡng” xong, không mặc quần áo, cứ thế lõa lồ.
Ra cửa hàng mua quần áo, mua xong về rồi thấy không
đẹp, trong vòng 7 ngày có thể mang đi đổi vô điều kiện.
Nhưng mà đàn ông không như thế.
Tôi không thể đem Đồng Diêu đi trả hàng được.
Đúng vậy, Đồng Diêu là một người đàn ông tốt, hắn đẹp
trai thế, nhiều tiền thế, quan trọng nhất là hắn đã chờ đợi tôi lâu như vậy.
Tôi tự an ủi mình: Hàn Thực Sắc, không việc gì, Đồng
Diêu đâu phải không thể làm, chẳng qua hắn không thể kiên trì được một phút,
chẳng qua hắn khêu gợi dục vọng của ngươi, lại chưa thỏa mãn xong thì đã mềm
rồi, chẳng qua sau này mày sẽ sống một cuộc sống tình dục không được thỏa mãn
thôi, chẳng qua khả năng mày leo tường[1] rất là
cao, chẳng qua…
Nghĩ rồi nghĩ, tôi cuộn người lại, bắt đầu vùi mặt vào
đầu gối, khóc òa lên.
Rõ ràng tôi tên là Hàn Thực Sắc vì sao không cho tôi
sắc, vì sao, vì sao, rốt cuộc là vì sao!!!
Cứ thế, tôi nằm hồn bay phách lạc, lúc thì húc tường,
lúc thì cụng đầu, lúc thì bứt tóc, lúc thì moi mắt.
Đơn giản mà nói là tôi đã điên rồi.
Khi những tia sáng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng,
lòng tôi trong chốc lát trở nên an tĩnh, im lặng tới mức nghe thấy được cả
tiếng bụi rơi xuống sàn nhà.
Như câu cửa miệng của Đồng Diêu – đây là số mệnh rồi.
Số trời đã định tên của tôi và mệnh của tôi tương phản
mãnh liệt với nhau, đây là con người Hàn Thực Sắc tôi.
Đúng vậy, Đồng Diêu không chê ghét tôi vì tôi không
thích rửa chân, không chê tôi mồm miệng thô tục, không chê tôi không đủ xinh
đẹp, cũng không chê tôi ngực không to.
Nên tôi cũng không thể chê chim hắn không thể nào bay
cao được.
Không hề gì, trong đại hội vận động sản xuất, Mao Chủ
tịch đã từng nói: “Tự mình làm việc, cơm no áo ấm.”
Đồng Diêu đã không thể thỏa mãn tôi vậy tôi tự thỏa
mãn mình thôi.
Công nghệ cao thì có công cụ để tự sướng.
Thân thiện với môi trường thì có quả dưa leo.
Thực chẳng có điều kiện thì dùng đến ngón tay của
mình.
Tôi lau khô nước mắt, trước mặt là đường lớn tươi sáng
cơ mà.
Thỏa mãn phụ nữ đâu nhất thiết phải cần tới bạn chim.
Đồng Diêu, ta sẽ không từ bỏ ngươi!
Ôm một tâm thế gần như kẻ dũng không từ nan, tôi đứng
lên, mặc quần áo, chỉnh trang lại hình tượng bản thân rồi ra siêu thị mua đồ
làm bữa sáng.
Tôi là người theo chủ nghĩa bi quan nên tôi rất hoài
nghi, một phút đồng hồ tối qua có khi nào là trình độ của Đồng Diêu phát huy
vượt mức hay không, nói không chừng tôi đã ép khô toàn bộ tinh lực của hắn.
Thế nên bữa sáng nhất định phải làm thịnh soạn một
chút mới được.
Sau khi mua một loạt đồ ăn sáng truyền thống xúc xích,
trứng gà, mứt hoa quả, bánh mỳ và sữa đậu nành, tôi tới chỗ bán thịt, chọn
miếng thịt nạc định bụng nấu cháo cho Đồng Diêu.
Cứ tưởng tôi đã nghĩ thông suốt rồi nhưng vừa ngẩng
đầu thấy thứ được treo vào móc trên tủ lạnh, nước mắt tôi tuôn ra ào ào như
nước miếng khi tôi nhìn thấy Ngô Ngạn Tổ khỏa thân.
Ở phía trên là một loạt ngưu tiên[2], tuy
là cái nào cũng bị thiến nhưng vẫn uy phong ngời ngời xếp thành hàng, ngầm nói
cho mọi người những oai hùng đã qua của bản thân.
Nhớ tới một phút tối qua, tôi thấy thương tâm, nhất
thời không kìm được khóc òa lên, vội đẩy xe mua hàng, quệt đi những giọt nước
mắt.
Cứ thế tôi chạy về nhà Đồng Diêu.
Mở cửa ra, tôi phát hiện trên giường chỉ còn drap
giường hỗn loạn cho thấy hoan ái tối qua của chúng tôi, một cuộc hoan ái nói
thành công thì cũng thành công mà nói không thành công thì cũng không thành
công.
Còn Đồng Diêu thì chẳng thấy đâu.
Tôi nhìn khắp mọi nơi bỗng dưng nhận thấy cửa sổ sát
đất ra ban công được mở ra.
Gió thổi lay động rèm cửa, làm nó không ngừng tung
bay.
Chẳng lẽ Đồng Diêu sáng tỉnh giấc không thấy tôi đâu,
cho rằng tôi ghét bỏ biểu hiện của hắn tối qua mà nhất thời nghĩ quẩn muốn tự
tử hay sao?!
“Đồng Diêu!!!” Tôi hét lớn về phía ban công, lệ vừa
lau khô lại bắt đầu nổi cơn bão táp.
Quân[3] của tôi
ơi! Người chết sớm vậy, đến con xe Benz cũng không lưu lại!!!
Ồ, không đúng, lưu lại con Audi N8 chứ.
Đang lúc tôi sải chân được ba bước, phía sau có tiếng
Đồng Diêu hỏi: “Người về rồi à?”
Tôi dừng bước, tôi cứng đờ người, tôi xoay người, tôi
thấy Đồng Diêu mới đi ra từ phòng tắm, hơi nước bốc quanh thân.
Cả một đêm không ngủ làm cho đầu tôi càng thêm ngây
ngốc.
Lúc đó tôi cảm thấy dường như Đồng Diêu đã tìm được
đường sống trong chỗ chết, bởi vậy bước liền hai ba bước nhào về phía trước,
khóc rống lên nói: “Đồng Diêu, ngươi nhất định không được nghĩ quẩn trong lòng,
ta sẽ không ghét bỏ ngươi, trên thế giới này có bao nhiêu chim đàn ông dậy cũng
không dậy được, giờ chim của ngươi không chỉ dậy được mà còn kiên trì được một
phút đồng hồ đã là rất khó rồi. Hơn nữa, cho dù sau cùng chim của ngươi không
bay lên nổi nữa chúng ta vẫn có thể yêu kiểu Plato[4], thật
mà, tin ta đi, ta không để ý gì đâu.”
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ lời tôi khi ấy thành khẩn
ra sao, như lời thề tôi đọc khi lần đầu tiên được quàng khăn đỏ, được vào đội
vậy.
Nhưng Đồng Diêu chẳng cảm kích, hắn giữ lấy vai tôi,
đẩy tôi ra nửa mét, cười híp mắt nhìn tôi như ông chú quái gở lừa gạt lolita,
giọng dịu dàng: “Ngươi đang nói gì thế?”
“Yên tâm đi, ta không nói cho bất kỳ ai đâu,” tôi
thương tiếc vuốt má Đồng Diêu, nói: “Trông ngươi gầy quá, tuy tối hôm qua ngươi
chỉ “cưỡng” ta có một phút đồng hồ, nhưng mà “cưỡng” một phút cũng là “cưỡng”
a. Tới đây, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
Nghe vậy, Đồng Diêu đứng hình.
Còn tôi thì quay người đi vào phòng bếp, bắt đầu bận
rộn bằng bằng bùm bùm.
Tại lúc nồi đang đầy nước, dùng đầu lưỡi liếm láp tai
tôi.
Người tôi mềm nhũn, như có kiến bò lên khắp người.
Hai mắt tôi dâng lệ, khép hờ lại làm hai con ngươi
sũng nước mắt.
Đồng Diêu à, lão tổ tông nhà ngươi, ngươi nói xem
ngươi chỉ cứng được có một phút mà còn trêu ghẹo ta cả ngày ư? Tôi bắt đầu
tránh trái tránh phải, không muốn nhớ lại thảm trạng đêm qua.
Nhưng vì Đồng Diêu áp sát vào tôi nên mông tôi ở phía
trên tiểu Đồng Diêu.
Mông tôi né trái né phải lại ma sát làm tiểu Đồng Diêu
nổi lên phản ứng.
Fuck, thằng nhãi này kiên trì không được lâu, phản ứng
lại nhanh thế, nếu tôi chưa từng làm còn không phải cho rằng nó có thiên phú dị
bẩm hay sao.
Đồng Diêu tới gần tai tôi, miệng như ngậm quả táo
ngọt, lời mơ hồ mà nồng tình mật ý: “Vừa rồi ngươi nói cái gì một phút đồng
hồ?”
“Không có gì, không có gì, ta xoắn lưỡi nói linh tinh
ấy mà.” Tôi không muốn rắc thạch tín vào miệng vết thương của hắn bèn cố lảng
sang chuyện khác: “Đúng rồi, ngươi muốn ăn gì? Cái gì ta cũng mua rồi.”
Ai biết được, tay của Đồng Diêu từ eo tôi len vào
trong áo, từ từ tiến về phía trước tới ngọn đồi nhỏ của tôi, nhẹ nhàng xoa nắn:
“Ta muốn ăn ngươi.”
Tôi tiếp tục ứa nước mắt muốn khóc, Đồng Diêu ơi Đồng
Diêu, không phải ta xem nhẹ ngươi, là khẩu vị một phút của ngươi có thể nuốt
trôi được ai đây?
Uống say, làm xong rồi có thể ngả đầu ngủ luôn nhưng
giờ mặt trời đã lên cao, hắn biết lấy cớ nào lúc im lặng sau một phút đồng hồ,
hắn còn có thể diện nào đối mặt với ánh mắt thất vọng của tôi đây.
Nước mắt tôi như nước sông cuồn cuộn chảy.
Cứ tưởng rằng thân hắn trăm trận, thân tôi trăm chiến,
hai người hợp hai thành một sẽ là một trận thế chiến, sẽ là bom nguyên tử phát
nổ.
Ai biết được, tiếng động của chúng tôi chẳng khác gì
thả rắm trong bồn tắm, bong bóng nổi trên mặt nước mấy chốc đã chẳng thấy tăm
hơi.
Tôi ở bên thương tâm, tay Đồng Diêu không biết tự lúc
nào đã đi vào áo lót tôi, tiếp xúc trực tiếp với hai khối thịt kia bắt đầu cảm
nhận chất lượng của chúng.
Ngón trỏ và ngón cái của hắn vê nặn quả anh đào nhỏ của
tôi, ngón tay kia như mang theo ma tính tà ác, bỗng chốc châm lên ngọn lửa dục
vọng trong tôi.
Lão tổ tông ơi, tôi cắn răng mắng thầm hắn, thằng nhãi
này chỉ biết đốt lửa mà không có trách nhiệm dập tắt.
Mất ngủ cả tối hôm qua, cộng thêm dục vọng chưa được
thỏa mãn, lại còn tuyệt vọng với cuộc sống tình dục sau này, tôi điên tiết cả
lên.
Đồng Diêu xoa nắn đương high, tôi lại quay đầu lại cầm
con dao làm bếp sáng lòe lòe, nhếch môi hở ra răng cửa, hét lớn: “Ngươi sờ nữa,
sờ nữa, sờ nữa,… sờ nữa bà đây liền cắt cái kê kê kiên trì không nổi một phút
của ngươi luôn đấy!!!”
Đồng Diêu không sợ con dao làm bếp sáng lòe lòe của
tôi, hắn lại gần nhìn tôi hỏi: “Vì sao không để ta sờ?”
Vì ngươi sờ mà không thể làm, ngài sờ là sờ vô ích
chẳng thả để ta tự sờ còn hơn.
Tôi nghĩ vậy nhưng không muốn làm tổn thương lòng tự
tôn của Đồng Diêu nên ngậm miệng không nói.
“Tuy ta uống say nhưng vẫn nhớ tối qua chúng ta đã làm
rồi đúng không?” Đồng Diêu hỏi tiếp.
Tôi gật đầu.
“Nói vậy, biểu hiện của ta không làm ngươi hài lòng
sao?” Đồng Diêu hơi nhếch làn môi mềm.
Đâu chỉ không vừa lòng mà là rất không vừa lòng.
Thấy tôi không trả lời, Đồng Diêu nâng cằm tôi lên,
mắt buông hờ: “Nói đi, một phút đồng hồ là có ý gì?”
[1]
hồng hạnh vượt tường
[2]
Ngưu tiên: bộ phận sinh dục của bò đực
[3]
Quân: từ cổ, cách gọi người đàn ông, vua, chồng…