Ta là Thực Sắc

Chương 142: Phiên ngoại Đồng Diêu: Lão bà (Vợ) (hạ)



Đồng Diêu chưa bao giờ nghĩ tới việc nguyền rủa hạnh phúc của hai người kia, bởi vì họ chưa từng có lỗi với bản thân mình.

Hết thảy, đều là do bỏ lỡ.

Có đôi khi, Đồng Diêu lại nghĩ, nếu hắn có thể tỏ tình với Hàn Thực Sắc sớm một chút, sự tình có thể hay không không giống với hiện tại.

Chính là mọi vật trên thế giới, đã bỏ lỡ rồi thì sẽ không có được nữa.

Điều Đồng Diêu có thể làm, chính là làm một chiếc bóng yên tĩnh, dùng ánh mắt quyến luyến mà nhìn Hàn Thực Sắc tươi cười.

Nụ cười của nàng, sáng lạng mà dễ chịu, giống như là làn khí ấm áp, bao phủ lấy thân thể Đồng Diêu.

Mà những nụ cười đó đều là vì Ôn Phủ Mịch.

Có lẽ, Ôn Phủ Mịch có khả năng làm cho nàng vui vẻ.

Như vậy, Hàn Thực Sắc và hắn ở cùng một chỗ, hẳn là đúng.

Đồng Diêu nguyên bản nghĩ rằng hai người họ sẽ mãi mãi sống hạnh phúc, nhưng dần dần, sự tình đã xảy ra một ít biến hoá.

Không biết từ khi nào,vẻ tươi cười của Hàn Thực Sắc trở nên ít hơn, trở nên nhạt nhẽo, trở nên gượng ép.

Rất nhiều lúc, Đồng Diêu nhận thấy nàng ngồi một mình ở trong góc, ngơ ngác nhìn về phía trước, trong con ngươi có một tầng hơi nước, như là bất cứ lúc nào cũng có thể hoá thành nước mắt rơi xuống.

Nhìn nàng lúc ấy, yếu ớt giống như chỉ cần thổi nhẹ một hơi là có thể tan ra thành vô số mảnh

Đồng Diêu hiểu rõ, giữa nàng và Ôn Phủ Mịch nảy sinh vấn đề.

Có một ngày, Đồng Diêu thật sự là nhịn không được nữa, liền chạy tới lo lắng hỏi: “Sao gần đây ngươi có vẻ không vui vậy?”

Hàn Thực Sắc liền thay bằng một bộ mặt giả dối, cố ý thở dài, nói: “Ta bị táo bón.”

Nàng không muốn nói cho hắn.

Đồng Diêu cũng không miễn cưỡng, cũng học bộ dạng vui đùa của nàng, cẩn thận đánh giá nét mặt của nàng, nói: “Ừ, nhìn ra được, quả nhiên là vẻ mặt khó đại tiện.”

Hàn Thực Sắc tức giận đến mức liên tục đánh hắn, Đồng Diêu để nàng tuỳ ý đánh như vậy, phát tiết một chút cũng tốt.

Kế tiếp, tâm tình Hàn Thực Sắc cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ngay cả Ôn Phủ Mịch cũng cả ngày nhíu mày.

Hai người họ, nhất định là có chuyện.

Đồng Diêu muốn hỏi, nhưng cảm thấy mình chả có tư cách gì để hỏi cả.

Đúng vậy, hắn là ai kia chứ?

Bỗng nhiên có một ngày, Hàn Thực Sắc liền biến mất.

Mà Ôn Phủ Mịch cũng thành thần long thấy đầu chứ không thấy đuôi, mỗi lần Đồng Diêu gọi di động cho hắn, đều là nói qua loa một hai câu liền cúp, bộ dạng như người bộn bề công việc lắm.

Rốt cục, nửa tháng sau đó, Hàn Thực Sắc một lần nữa xuất hiện.

Nghe Sài Sài nói chuyện Hàn Thực Sắc quay về, chuyện thứ nhất làm, chính là đến nhà Ôn Phủ Mịch, đem toàn bộ đồ của mình về.

Hai người, tựa hồ là chia tay.

Đồng Diêu lập tức đi tìm Ôn Phủ Mịch, muốn hỏi ra nguyên cớ, nhưng là Ôn Phủ Mịch cái gì cũng không nói, chỉ là cặp mắt kia, là tĩnh mịch nặng nề bao phủ.

Theo lời nói của mẹ Ôn, Đồng Diêu biết, Ôn Phủ Mịch muốn rời đi, hắn muốn đi Mĩ.

Trong lòng Đồng Diêu, có hai thanh âm đấu tranh.

Một cái là muốn hắn thừa dịp này chen vào, đem Hàn Thực Sắc cướp về.

Một cái là muốn hắn cố gắng làm bổn phận của một người bạn tốt, trợ giúp hai người bọn họ quay lại.

Cuối cùng, Đồng Diêu lựa chọn nghe theo thanh âm thứ hai.

Không phải hắn không yêu Hàn Thực Sắc, chính là, hắn không muốn làm cho nàng thống khổ.

Nếu Ôn Phủ Mịch có thể làm nàng vui vẻ, vậy thì khiến cho bọn họ tiếp tục vui vẻ mãi mãi đi.

Cho nên, Đồng Diêu liền đi tới nhà Hàn Thực Sắc, đem nàng từ trên giường kéo đi, đẩy lên xe, đưa nàng đến trước mặt Ôn Phủ Mịch.

Sau đó, Đồng Diêu liền đứng chờ phía ngoài một cửa hàng bán nước, lấy thuốc ra hút.

Sở dĩ phải lựa chọn chỗ này, bởi vì Đồng Diêu biết rõ, là nơi có nhiều kỷ niệm của hai người bọn họ nhất, có lẽ những hồi ức tốt đẹp đó, có thể khiến bọn họ hợp lại.

Nghĩ vậy Đồng Diêu không khỏi cười khổ, tên ngu ngốc nhất trên đời, có lẽ là hắn.

Hắn trước giờ vốn cho rằng bản thân mình cùng với cái gọi là thiện lương căn bản là không thể đứng gần nhau, nhưng lần này, hắn lại làm chuyện của thánh nhân, nghĩ lại có chút ghê tởm.

Nhưng là… Hắn thực muốn làm cho Hàn Thực Sắc vui vẻ.

Hắn không muốn lại nhìn thấy nàng kìm nén những giọt nước mắt muốn rơi ra kia.

Trên đường thỉnh thoảng lại có xe đi qua, hắn phun ra những luồng khói, hiện lên vẻ mờ mịt.

Đồng Diêu liền như vậy nhìn hai người nói chuyện với nhau, hắn thấy trên mặt Hàn Thực Sắc có nét tươi cười.

Đồng Diêu rõ ràng, Hàn Thực Sắc cười, là bởi vì nàng che dấu nước mắt, cho nên nàng phải cười.

Không phải bởi vì nàng nguyện ý hợp lại, mà là… Nàng muốn rời khỏi.

Thực sự, không lâu sau, Hàn Thực Sắc liền đi ra, nét cười trên miệng nàng, nhìn qua như muốn tắt.

“Con mẹ nó, hai người các ngươi rốt cục là xảy ra chuyện gì?” Đồng Diêu lần đầu tiên trước mặt Hàn Thực Sắc mắng lời thô tục.

Bởi vì hắn bây giờ rất buồn bực, nhìn nàng thành cái dạng này, trong lòng Đồng Diêu, nhanh chóng xoắn lại thành một chỗ.

Hàn Thực Sắc cuối cùng vẫn là cùng Ôn Phủ Mịch chia tay, không cách nào quay lại, dứt khoát không thể.

Đồng Diêu biết, ở sau lưng người khác, Hàn Thực Sắc sẽ trốn ở trong phòng, khóc đến kinh thiên động địa.

Đêm trước khi Ôn Phủ Mịch đi, Đồng Diêu cuối cùng từ trong miệng Sài Sài biết được nguyên nhân.

Thế thân.

Thế thân của An Hinh.

Đồng Diêu hẹn gặp Ôn Phủ Mịch ở sân bóng rổ, trong ánh mắt Ôn Phủ Mịch, tựa hồ hoàn toàn đã mất đi thần thái.

Nhưng là Đồng Diêu biết, giờ phút này, có một nữ nhân, phải chịu nỗi đau so với Ôn Phủ Mịch nhiều gấp đôi.

“Là thật sao?” Đồng Diêu đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ngươi thật đem cô ấy trở thành thế thân của An Hinh nên mới cùng cô ấy kết giao?”

Ôn Phủ Mịch trầm mặc nhìn xuống dưới đất.

Đồng Diêu mạnh mẽ xông lên, một tay nhấc cổ áo hắn lên, trầm giọng hỏi: “Trả lời tao, đến tột cùng có phải hay không?”

Lông mi Ôn Phủ Mịch cụp xuống, che khuất ánh mắt, Đồng Diêu không thấy rõ thần sắc trong mắt hắn, nhưng hắn cuối cùng vẫn gật đầu.

Đúng vậy, hắn thừa nhận rồi.

Đồng Diêu trong nháy mắt cảm nhận được một cỗ lửa giận xông lên não, hắn muốn đánh Ôn Phủ Mịch.

Hắn giơ nắm tay lên, hướng về phía Ôn Phủ Mịch.

Thật mạnh một quyền, tụ tập toàn bộ lửa giận của hắn, toàn bộ sự hối hận, toàn bộ thống hận của hắn.

Hắn nghĩ Ôn Phủ Mịch là thật tâm yêu Hàn Thực Sắc nên hắn không đi tranh, không đi đoạt, hắn liều mạng muốn bọn họ hoà hảo.

Hoá ra không phải như vậy, Ôn Phủ Mịch chẳng qua đem Hàn Thực Sắc trở thành thế thân.

Ôn Phủ Mịch lại có thể đem nữ nhân mà hắn yêu nhất trở thành thế thân của An Hinh!!!

Hắn cư nhiên lại có thể như vậy tổn thương nàng.

Ôn Phủ Mịch căn bản là không thể nào khiến Hàn Thực Sắc hạnh phúc.

Một quyền này của Đồng Diêu, trực tiếp đem Ôn Phủ Mịch đánh ngã trên mặt đất, khoé miệng trắng sạch của hắn, từ từ đỏ sẫm.

“Ôn Phủ Mịch, từ lúc này, mày không còn là bạn của tao.” Đồng Diêu gằn từng tiếng nói với Ôn Phủ Mịch đang nằm trên mặt đất: “Về sau, Hàn Thực Sắc sẽ do tao bảo vệ.”

Nói xong, hắn cất bước đi ra ngoài, không hề ngoái đầu lại.

Trong phút chốc, Đồng Diêu quyết định, hắn đời này sẽ ở bên cạnh Hàn Thực Sắc, luôn luôn bảo hộ cô.

Nhưng mà, có một điểm hắn không ngờ được là, Ôn Phủ Mịch đi rồi, thì trái tim của Hàn Thực Sắc cũng đi luôn.

Sau nửa năm đau khổ, Hàn Thực Sắc tựa hồ là phấn chấn trở lại một lần nữa, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nàng cũng không có đề cập đến Ôn Phủ Mịch nữa, giống như là trong cuộc đời nàng, chưa bao giờ xuất hiện con người này.

Nhưng mà thái độ như vậy, lại cho thấy rõ rằng, nàng vẫn đang nhớ đến Ôn Phủ Mịch, không có giờ phút nào quên đi hắn.

Đồng Diêu lặng lẽ chờ đợi, hắn nghĩ, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ thật sự phục hồi trở lại.

Vì làm cho Hàn Thực Sắc vui vẻ, Đồng Diêu thường phí tận tâm tư tìm một vài đồ linh tinh cho nàng, thường cùng nàng đi ăn cơm, thường cùng nàng đi chơi.

Thời gian từ từ trôi qua, Đồng Diêu phát hiện, bản thân mình càng lún càng sâu.

Dây leo, chặt chẽ quấn lấy tim hắn, càng trói càng chặt, thân thể hắn sắp vỡ ra rồi.

Rất nhiều lúc, hắn muốn xông lên ôm lấy Hàn Thực Sắc, ôm nàng vào trong lòng, nói với nàng rằng, hắn yêu nàng.

Hôm sinh nhật 21 tuổi của Hàn Thực Sắc, bởi vì Sài Sài có việc không đến được, Đồng Diêu cùng chơi với nàng cả ngày.

Hôm đó, Hàn Thực Sắc rất vui, thậm chí có thể nói, vui đến lạ thường, đi cả một ngày, nàng cũng không có dấu vết mệt mỏi.

Đến tối, Hàn Thực Sắc cứng rắn lôi kéo Đồng Diêu đi đến một quán bar gần đó, uống rất nhiều rượu mặc kệ Đồng Diêu ngăn cản.

Tửu lượng của nàng cũng không tốt, không được bao lâu, liền uống say hoàn toàn rồi, không ngừng cười ngốc.

“Đến đây, ta đưa ngươi về nhà.” Đồng Diêu nói xong liền muốn đỡ nàng.

Nhưng Hàn Thực Sắc lại vươn ngón tay ra, lúc lắc, sau đó, nàng đột nhiên hỏi: “Ngươi biết hôm nay là ngày gì không?”

“Sinh nhật ngươi.” Nhìn nàng nghiên ngã lảo đảo, Đồng Diêu không dám buông tay, chỉ đỡ lấy eo nàng.

“Đúng rồi.” Hàn Thực Sắc lặp lại: “Hôm nay là sinh nhật ta, nhưng mà… Ôn Phủ Mịch đang ở đâu?”

Nghe vậy, tim Đồng Diêu cứng lại.

Hàn Thực Sắc giương mắt nhìn quán bar, lại hỏi lần nữa: “Ngươi biết tại sao ta mang ngươi đến đây không?”

Đồng Diêu không có trả lời, bởi vì hắn biết Hàn Thực Sắc đã say rồi, nàng căn bản không phải là đang nói chuyện, chẳng qua chỉ là đang tự nói một mình.

“Bởi vì,” Trong mắt Hàn Thực Sắc bỗng nhiên nổi lên nỗi đau thương nhàn nhạt: “Hôm đó, Ôn Phủ Mịch chính là ngồi ở đây với An Hinh, hắn chính là ngồi ở vị trí này, ôm lấy An Hinh… không sai, hắn chính là ngồi ở đây, cứ ở bên cạnh cô ta… mà ta, lại ở bên ngoài quán nước giải khát, chờ hắn cả đêm, nhưng mà hắn cũng không xuất hiện, chờ hoài cũng không có…”

Hàn Thực Sắc cạ cằm ở trên bàn, đây là tư thế quen thuộc của nàng.

Đồng Diêu biết rất rõ, bởi vì hắn luôn quan sát nàng, bởi vì hắn luôn yêu nàng.

Tay Đồng Diêu, để trên lưng Hàn Thực Sắc, hắn nhẹ giọng nói: “Ở trên thế giới này, nhất định có một người, yêu ngươi hơn cả Ôn Phủ Mịch.”

“Là ai?” Hàn Thực Sắc ha ha cười lên, cười hoài cười hoài, nàng nấc cụt một cái: “Ngươi chắc không nói là ngươi chứ?”

Đồng Diêu nghe thấy âm thanh của mình nói: “Không sai, chính là ta.”

Trước khi kịp suy nghĩ, câu nói ấy đã vô ý thức mà nói ra, không thể khống chế được.

Đúng vậy, Đồng Diêu nghĩ, hắn sẽ yêu nàng nhiều hơn cả Ôn Phủ Mịch, sẽ cho nàng vui vẻ hơn cả Ôn Phủ Mịch.

Ánh mắt của Hàn Thực Sắc giờ đã mê ly, nàng đem hai tay để trên vai của Đồng Diêu, kề sát miệng vào tai hắn.

Hô hấp của nàng, mang theo mùi hương nhàn nhạt, quanh quẩn bên lỗ tai của Đồng Diêu.

“Nhưng mà…” Hàn Thực Sắc nói: “Người ta cần, chỉ có Ôn Phủ Mịch… trừ hắn ra, ai ta cũng không cần, ai ta cũng không yêu nữa.”

Sau khi nói xong, Hàn Thực Sắc ngã vào vai của Đồng Diêu, ngủ thiếp đi.

Sang ngày hôm sau tỉnh lại, nàng hoàn toàn không nhớ được chuyện phát sinh tối qua.

Nhưng Đồng Diêu thì nhớ, vĩnh viễn nhớ rõ.

“Người ta cần, chỉ có Ôn Phủ Mịch… trừ hắn ra, ai ta cũng không cần, ai ta cũng không yêu nữa.”

Hắn nhớ rõ, lúc nghe thấy những lời đó, cả người mình trống rỗng.

Những lời này luôn quanh quẩn trong đầu hắn, luôn thâm nhập vào trong cốt tủy của hắn.

Hàn Thực Sắc là một người rất nhớ tình cũ như vậy, lòng của nàng đã đi cùng với Ôn Phủ Mịch rồi, chỉ còn cái xác mỏng manh ở lại bên cạnh Đồng Diêu.

Trừ Ôn Phủ Mịch ra, nàng không còn cần ai nữa.

Những lời này, như là một câu nguyền rủa, lúc nào cũng quanh quẩn bên tai của Đồng Diêu.

Hắn cũng không còn muốn biểu lộ tâm ý trước mặt Hàn Thực Sắc nữa, hắn biết, Hàn Thực Sắc lúc này, sẽ không tiếp nhận hắn đâu.

Rốt cuộc là đến lúc nào, nàng mới triệt để từ bỏ Ôn Phủ Mịch, mở rộng lòng mình mà tiếp nhận một người khác.

Đồng Diêu không biết được.

Có lẽ sẽ rất mau, có lẽ, cả đời này cũng không thể.

Một năm lại một năm, cứ thế mà trôi qua, mọi người đều trưởng thành rồi, đi làm, tiến vào xã hội.

Hàn Thực Sắc cũng đến làm việc ở bệnh viện cho cho nam giới, Đồng Diêu đem một phòng ở do công ty mình phát triển đối diện bệnh viện tặng cho nàng.

Bởi vì như vậy, nàng sẽ cho hắn một chiếc chìa khóa.

Có lúc, Đồng Diêu sẽ thừa cơ hội Hàn Thực Sắc đi làm, lặng lẽ đến phòng của nàng.

Căn phòng, chính là tấm lòng của một người.

Đồng Diêu muốn xem thử tấm lòng của Hàn Thực Sắc.

Rất nhiều lúc, trong góc phòng của Hàn Thực Sắc để lăn lóc nhiều chai bia rỗng.

Nàng lại uống rượu rồi, bởi vì nàng lại nhớ đến ai đó.

Đồng Diêu cứ cách một khoảng thời gian, lại cố ý nhắc đến Ôn Phủ Mịch, nhưng mỗi lần như vậy, Hàn Thực Sắc đều sẽ trốn tránh.

Nàng quên không được Ôn Phủ Mịch, con người đó, vẫn cứ là vết thương trong lòng nàng.

Hoặc là nói, nàng vẫn còn yêu Ôn Phủ Mịch, chỉ yêu có Ôn Phủ Mịch mà thôi.

Bất cứ ai, cũng không thể tiến vào trong lòng nàng.

Mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, nhớ đến những lời Hàn Thực Sắc đã nói trên khi dựa trên vai mình sau khi uống say, trong lòng sẽ trống vắng, sự trống vắng đáng sợ.

Lúc đó, hắn không thể nào ở một mình, hắn sẽ đi đến một quán bar, tìm kiếm người con gái cô đơn giống hắn.

Hai cơ thể lạnh băng cô đơn, ở bên cạnh nhau, có lẽ, sẽ ấm áp hơn một chút.

Dần dần, Sài Sài và Hàn Thực Sắc đặt cho hắn một cái biệt danh: tiểu ngựa giống.

Biệt danh này cũng không quá quang vinh.

Đồng Diêu cũng không ngăn cản sự lan truyền của biệt danh này, thậm chí còn cố ý ở trước mặt Hàn Thực Sắc đi cùng những cô gái khác nhau.

Thật ra hành vi này, rất ấu trĩ, cũng giống như lúc trước hắn cố ý hôn cô hoa khôi giảng đường trước mặt Hàn Thực Sắc.

Hắn muốn thấy Hàn Thực Sắc ghen tuông, hoặc là hắn muốn nói cho Hàn Thực Sắc biết: Ta căn bản không có yêu ngươi.

Nhưng mà, hắn yêu nàng.

Hàn Thực Sắc là vợ của hắn, đó chính là cách gọi nàng trong lòng hắn, nhưng là cách gọi không thể công khai.

Một buổi trưa năm lớp 12, sau khi ngủ trưa dậy, hắn phát hiện mặt của Hàn Thực Sắc đang hướng về phía mình ngủ trưa, gương mặt rất an tĩnh, nàng hình như là đang mơ một giấc mơ đẹp, khóe miệng cười nhẹ nhàng.

Rất đẹp.

Trong đầu Đồng Diêu đột nhiên lướt qua từ này: vợ.

Đúng vậy, Hàn Thực Sắc, là vợ của hắn.

Nhưng, ý nghĩ này, chỉ có thể chôn giấu ở trong lòng.

Cho nên, bút của hắn, tô vẽ trên quyển sách vật lý của mình, giống như một tên trộm, âm thầm lặng lẽ nói ra tâm tư của mình.

Ngờ đâu, Hàn Thực Sắc lại tỉnh lại lúc đó, có lòng hoài nghi, cư nhiên lại muốn cướp quyển sách của hắn để kiểm tra xem.

Đó là lần đầu tiên hoảng sợ trong cuộc đời của Đồng Diêu, bởi vì hắn biết rõ, nếu như tâm tư của mình bị Hàn Thực Sắc biết được, vậy thì, mối quan hệ giữa bọn họ xong rồi.

Cho nên, hắn thà rằng quăng quyển sách ra ngoài cửa sổ.

Hắn muốn quyển sách đó, vĩnh viễn cũng không thể thấy ánh mắt trời, giống như đoạn tình cảm này, vĩnh viễn cũng không được lộ ra.

Sách, đã quăng rồi, nhưng mà từ xưng hô ấy, lại cứ khắc sâu trong đầu hắn.

Vợ.

Mà hiện tại, vợ của hắn, đã đi rồi, lòng của nàng, đã đi theo Ôn Phủ Mịch mất rồi.

Đông Diêu chỉ có thể chờ đợi.

Trong quá trình này, Hàn Thực Sắc gặp phải Thịnh Du Kiệt, con người này, vẻ bề ngoài có mấy phần giống Ôn Phủ Mịch.

Đồng Diêu vốn tưởng rằng, bọn họ không thể dài lâu được, nhưng sau đó, bọn họ cư nhiên đính hôn rồi.

Nhưng mà Đồng Diêu biết rõ, giữa bọn họ, có một vết nứt: đó là Ôn Phủ Mịch.

Đồng Diêu thừa nhận bản thân mình rất bỉ ổi, hắn tổ chức cuộc họp lớp, rồi tung ra tin tức giả, nói là Ôn Phủ Mịch sắp trở về.

Sau đó, hắn đi nước ngoài, âm thầm chờ đợi.

Đúng như hắn dự liệu, quả bom hẹn giờ Ôn Phủ Mịch đã phát nổ rồi.

Quan hệ giữa Hàn Thực Sắc và Thịnh Du Kiệt bởi vì vậy mà tan vỡ.

Điều duy nhất Đồng Diêu không ngờ đến là, Hàn Thực Sắc lại tổn thương rất nặng.

Hắn dốc toàn lực muốn giúp nàng vui vẻ.

Nhưng mà, hắn vẫn như cũ không hề thổ lộ tâm tư của mình.

Bởi vì câu nói đó.

“Người ta cần, chỉ có Ôn Phủ Mịch… trừ hắn ra, ai ta cũng không cần, ai ta cũng không yêu nữa.”

Bởi vì câu nói đó.

Hắn không dám nói.

Sau đó, Hàn Thực Sắc lại gặp phải Vân Dịch Phong, lại còn bị hắn bắt cóc.

Sau khi Đồng Diêu biết được, lập tức đích thân đến chỗ bạn tốt của cha mình là chú Tần, mời ông ấy ra mặt, cứu Hàn Thực Sắc ra.

Chú Tần nhìn hắn, cười đên cao thâm khó đoán: “Cô gái đó, là bạn đời của con?”

“Chú Tần,” Đồng Diêu nghiêm chỉnh mà cải chính lại: “Thời đại ngày nay, rất ít người dùng cái cổ ngữ như là bạn đời.”

“Đừng có đánh trống lãng.” Chú Tần công lực rất thâm hậu, nói: “Trước giờ ta chưa bao giờ thấy nhóc con ngươi bồn chồn lo lắng không yên, cứ như là con khỉ đang bị lửa thiêu mông vậy.”

Đồng Diêu âm thầm thừa nhận.

Hàn Thực Sắc không phải là bạn đời của hắn, chỉ là vợ của hắn thôi.

Sau chuyện đó không bao lâu, Hàn Thực Sắc không hiểu sao, đột nhiên biết được chuyện họp lớp lúc đầu là do hắn tổ chức.

Nàng tức giận vô cùng chạy đến khởi binh hỏi tội.

“Tại sao ngươi không nói lời nào?”

“Ngươi cảm thấy chính mình là thần sao? Ta biết rồi, Đồng Diêu ngươi tài giỏi lắm, ngươi thông mình, ngươi cái gì cũng có, ngươi muốn cái gì là có cái đó…”

Hàn Thực Sắc chất vấn hắn như vậy, ngữ khí châm biếm lạnh lùng.

“Có rất nhiều thứ, ta không thể có được.”

Trong lòng Đồng Diêu âm thầm nói: “Thứ ta cần nhất chính là ngươi, nhưng không làm sao có được.”

“Đồng Diêu, ngươi tưởng rằng ngươi là gì của ta?” Hàn Thực Sắc hỏi hắn như vậy.

Đúng vậy, Đồng Diêu cô đơn nghĩ.

Hắn không phải là ai của nàng hết, trước giờ đều không phải.

Sau đó, Hàn Thực Sắc cứ vậy mà đi rồi.

Nàng nhất định là không tha thứ cho hắn rồi.

Buổi tối hôm đó, Đồng Diêu đến đường Tân Giang, hắn muốn đua xe, hắn muốn đua xe điên cuồng, hắn muốn phát tiết.

Trần Nghị hỏi: “Đồng ca, chị dâu không phải là không cho ngươi đua xe sao? Thế nào rồi, thừa dịp chị dâu chưa về, muốn lén tạo phản phải không?”

Đồng Diêu cười nhạt.

Không trở về nữa rồi, nàng sẽ không còn trở về nữa rồi.

Lòng của hắn không còn ở đây nữa, là vì không còn ở đây nữa, cho nên, mới không bao lâu, liền đụng vào rào chắn bên đường, sau một trận đất trời đảo lộn, hắn mất đi tri giác.

Ý thức đột nhiên trở nên mơ hồ, hắn ẩn ẩn cảm giác được, có rất nhiều người vây quanh bên cạnh mình, còn có rất nhiều ánh sáng trắng.

Đột nhiên Đồng Diêu cảm thấy thân thể rất nhẹ, rất nhẹ.

Hắn cơ hồ là thoát khỏi cơ thể, sau đó, hắn đi đến trên con đường nhỏ.

Con đường nhỏ tối đen, cứ đi tiếp, không biết là thiên đường hay địa ngục.

Nhưng cho dù là thiên đường, hắn cũng không muốn đi.

Cũng không phải là lưu luyến nhân gian, chỉ là vẫn còn có chuyện mà hắn chưa làm xong.

Hắn vẫn chưa nói với Hàn Thực Sắc, hắn yêu nàng từ rất lâu rồi.

Dựa vào niềm tin như thế, Đồng Diêu chống đỡ qua được, hắn tạm thời, còn chưa muốn chết.

Lúc tỉnh lại, hắn nhìn thấy, là Hàn Thực Sắc.

Lúc con người đã suýt chết một lần, thì đã không còn sợ gì nữa, đi một vòng qua quỷ môn quan, Đồng Diêu lúc nhìn thấy Hàn Thực Sắc một lần nữa, chỉ muốn nói với nàng một câu.

“Hàn Thực Sắc, ta yêu ngươi từ rất lâu rồi.”

Hàn Thực Sắc chạy rồi, sợ đến không nhìn đường mà chạy rồi.

Nhưng Đồng Diêu, đã không còn là Đồng Diêu trước kia nữa rồi.

Hắn quyết định kiên trì đến cùng, nếu như đã nói ra rồi, cũng không có gì để phải che giấu nữa.

Cho nên, hắn dùng tất cả mọi chiêu thức, bắt đầu câu dẫn Hàn Thực Sắc.

Khiến hắn thấy vui mừng chính là, Hàn Thực Sắc tuy là trốn tránh, nhưng nàng cũng không có biểu hiện chán ghét, trên mặt nàng, chỉ có rất nhiều sự mê mang.

Nàng chỉ không hiểu được, tại sao một người trước giờ là bạn tốt đột nhiên lại biến thành người đàn ông theo đuổi mình.

Đồng Diêu không gấp, hắn có rất nhiều thời gian để chờ đợi.

Nhìn thấy, Hàn Thực Sắc hình như đã có chút dao động, thì Ôn Phủ Mịch lại trở về rồi.

Đồng Diêu biết, cửa ải này, không thể thiếu được.

Hàn Thực Sắc nhất định phải trải qua cửa ải này, nàng mới có thể biết được, bản thân mình có phải là đã từ bỏ được Ôn Phủ Mịch hay không, có phải là có thể tiếp nhận mình hay không?

Hôm đó, Hàn Thực Sắc biết được chân tướng sự việc, nàng biết được lúc đầu đã có rất nhiều hiểu lầm với Ôn Phủ Mịch, nàng biết được, những năm gần đây Ôn Phủ Mịch vẫn đang nhớ đến nàng, nàng đang do dự.

Nhìn thấy thái độ mất hồn lạc phách đó, trong mắt của Đồng Diêu, chính sự sầu muộn nhàn nhạt như mưa bụi.

Thì ra, nàng vẫn chưa từ bỏ, Đồng Diêu đã nghĩ như vậy.

Hắn rời khỏi nhà của Hàn Thực Sắc, đến phòng làm việc của mình.

Hắn mở ra một tờ giấy viết thư, muốn viết một bức thư cho Hàn Thực Sắc.

Vừa viết, hắn vừa uống rượu, nhưng mà đến khi chai rượu rỗng rồi, hắn cũng không có viết được bao nhiêu chữ.

Phải rồi, viết cái gì đây?

Thực Sắc, ta đi rồi, cũng sẽ không quay trở về nữa.

Không, đây không phải là hắn, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi bên cạnh nàng.

Thư chưa viết xong, Đồng Diêu bởi vì dạ dày xuất huyết mà bị tống nhập viện.

Nhưng mà trong lúc hôn mê, Đồng Diêu cũng có một niềm tin rất kiên định, hắn sẽ không bỏ đi.

Đợi lâu như vậy, hắn sẽ không từ bỏ, hắn muốn bám lấy Hàn Thực Sắc như keo da trâu, để biết nàng thật sự nói với mình: nàng muốn ở bên cạnh Ôn Phủ Mịch, ở chung với Ôn Phủ Mịch nàng rất hạnh phúc.

Trừ phi là như vậy, hắn mới bỏ đi.

Vì vậy, hắn trốn ở nhà Kiều bang chủ, âm thầm quan sát sự việc tiến triển.

Ngoài ý muốn của hắn là, Ôn Phủ Mịch bỏ đi, trở về Mỹ.

Mà Hàn Thực Sắc, lại trở về cuộc sống bình thường, còn bắt đầu đi xem mắt.

Mà đối tượng đi xem mắt... khụ, Đồng Diêu nghĩ, hắn chắc cũng không cần phải quá lo lắng.

Mỗi buổi sáng, Đồng Diêu đều đứng sau cửa sổ, nhìn Hàn Thực Sắc đi bộ trong tiểu khu.

Chỉ cần một động tác nhỏ như vậy, Đồng Diêu cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.

Cuối cùng Hàn Thực Sắc phát hiện ra hắn, lại chạy đến khởi binh hỏi tội.

“Ngươi cư nhiên lừa ta, ngươi cư nhiên dám lừa ta, nói cái gì mà đi ra nước ngoài, nói cái gì mà không hẹn ngày về, làm hại ta...”

Làm hại nàng thế nào?

Tim Đồng Diêu, thoáng chốc hoạt động trở lại, hắn không phải là tên ngốc, hắn nhìn ra được, ánh mắt Hàn Thực Sắc nhìn mình, đã khác rồi.

“Hại ngươi thế nào?”

Đồng Diêu mềm giọng ép hỏi, Hàn Thực Sắc bị hắn dồn đến góc tường.

Tuy rằng cuối cùng cũng không có được đáp án, nhưng mà Đồng Diêu nhìn ra được, tình cảm của Hàn Thực Sắc đối với mình, đã không còn là bạn bè nữa rồi.

Đồng Diêu tiếp tục cố gắng.

Hắn hóa thân thành thực vật dây leo, bắt dầu quá trình bò lên của mình, hắn vươn nhánh của mình ra, từng chút một, quấn lấy tim của Hàn Thực Sắc.

Lại một buổi họp lớp hằng năm, lúc kết thúc, hắn đi đâu cũng không tìm thấy Hàn Thực Sắc, di động thì không liên lạc được.

Hắn cơ hồ tìm khắp cả sân trường, cuối cùng, Hàn Thực Sắc gọi điện thoại, nói mình lập tức ra ngay.

Đồng Diêu theo như lời hẹn, đứng ở cổng sau đợi nàng.

Không lâu sau, Hàn Thực Sắc đi tới, nàng chắp tay sau lưng, từ từ đi về phía hắn.

“Đợi rất lâu rồi phải không?” Nàng hỏi.

Thật ra, Đồng Diêu đã đợi gần 1 giờ rồi, nhưng hắn lại trả lời rằng: “Cũng được.”

“Ta nói là, ngươi, đợi rất lâu rồi phải không?” Hàn Thực Sắc cười nhẹ, nụ cười sáng lạng thuần túy.

Nụ cười này, biểu đạt tất cả.

Hàn Thực Sắc ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn hắn.

Trong ánh mặt trời vàng óng, tim của Đồng Diêu, từ từ, từ từ, lành lại rồi, cái nơi trống vắng đó, bị một vật thể ấm áp khép lại, từ từ, hoàn chỉnh rồi.

Tim của hắn, cuối cùng cũng hoàn chỉnh rồi.

Vợ của hắn, cuối cùng cũng trở về rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.