Lúc từ trong giấc mộng kỳ quái tỉnh dậy, đầu của tôi
đã phình to ra như muốn nổ tung vậy, giấc mộng này cũng thật là phong phú nha,
xuyên qua, SM, manga, nhân thú, muốn cái gì liền có cái đó.
Rời giường xem thời gian, vậy mà mới chỉ là bảy giờ
sáng, chẳng lẽ tôi mới ngủ có một tiếng?
Cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện, thì ra đã là
bảy giờ sáng ngày hôm sau.
Ngáp một cái thật lớn, tôi lười biếng duỗi dài lưng,
ưỡn ngực mình lên, lơ đãng cúi xuống, nhìn hai cái bánh bao trước ngực, bụng
liền kêu lên lên ùng ục.
Tôi quả thực phải bội phục công năng thân thể của
chính mình, nhìn thấy hàng của bản thân mà cũng có thể đói bụng, nếu như gặp
phải trận thiên tai đói kém, chắc là sẽ đem hai cái bánh bao kia cắt xuống chấm
máu mà ăn luôn quá?
Day day huyệt thái dương, xuống giường, chân có chút
nhũn ra, tôi lảo đảo giống như du hồn đi vào phòng bếp, nấu hai gói mì ăn liền,
mùi thơm nhất thời xông lên lập tức thu hút Sài Sài chạy vào.
Hai nữ nhân tóc tai bù xù, mắt phù thũng, thần sắc mờ
mịt ngồi trên ghế, cắm mặt sì soạp ăn.
Sau khi ăn xong, Sài Sài dùng giấy vệ sinh lau miệng,
buông một câu, tao đi ngủ, liền lết trở lại trên giường, trùm chăn, tiếp tục
ngủ.
Tôi đối với chuyện này cũng không lạ gì, thu dọn bát
đĩa rồi đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, sau khi chỉnh trang bề ngoài để khỏi
phải hù dọa người khác, tôi rời nhà đến bệnh viện.
Hậu quả của việc ngủ suốt một ngày, chính là nhìn mọi
vật đều như đã trải qua mấy đời, giống như vừa đi hết một vòng dương gian rồi
trở lại.
Vừa thấy tôi ra khỏi đường hầm, tên ăn mày liền đem
hai tay che lấy hộp tiền ở trước mặt mình, nhìn tôi đầy cảnh giác như thể tôi
sắp xông lên cướp tiền vậy.
Hàn Thực Sắc tôi là loại người đấy sao? Thật là.
Khi đến cửa bệnh viện, nhìn lại đồng hồ, đã là bảy giờ
năm mươi tám phút. Đột nhiên nhớ từ hôm nay là bắt đầu tiến hành chế độ khảo
sát mới, viện trưởng sẽ đúng tám giờ đến các phòng kiểm tra, bác sĩ nào vắng
mặt thì mỗi một lần sẽ bị trừ năm mươi đồng tiền thưởng.
Đó là bao nhiêu bát mì thịt bò thơm ngon nóng hổi của
tôi nha!
Tôi liền nhanh chân xông vào, trong nháy mắt thành
công chen vào thang máy sắp đóng cửa. Tuy rằng bên trong đã có khá nhiều người
nhưng cũng may là chưa đến số người hạn định.
Kỳ thực tôi rất ghét đi thang máy. Có lẽ là do xem
phim quá nhiều mà tôi cảm thấy cái đồ chơi công nghệ cao này không an toàn chút
nào, chỉ cần không cẩn thận một cái, thang máy đã đi lên được mười mấy tầng lầu
mà bỗng nhiên rầm rầm lao xuống, đến lúc đó chẳng phải bao nhiêu con người ở
đây đều trở thành đống thịt vụn sao.
Đồng Diêu đã từng nói với tôi, nếu rơi vào tình cảnh
như vậy, phải ở thời khắc trước khi thang máy chạm đất nhảy lên, như vậy có thể
giảm thiểu được tổn hại cho thân thể.
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi lại, nếu như tôi không cẩn thận
nhảy sớm hơn thì sao?
Đồng Diêu liền mỉm cười, đặt tay lên vai tôi, nói, yên
tâm đi, đến lúc đó ta nhất định mua cho ngươi một cái vòng hoa hàng hiệu. Tôi
nghe xong liền sởn hết cả tóc gáy.
Có một điểm nữa khiến tôi ghét thang máy, chính là cả
một đám người bị nhốt trong cái hộp kín bưng giữa không trung này, cái gì cũng
không nói, ai cũng chăm chăm nhìn bảng hiển thị số tầng, không khí quả thật vô
cùng gượng gạo.
Mà điều đáng ghét nhất là, lúc thang máy đang chạy,
chẳng may có bác nào thả bom sinh học thì toàn bộ đồng bào ở đây chẳng phải gặp
nạn hay sao.
Vừa nghĩ tới đó, tình huống hiện tại liền y như vậy.
Tôi đang tập trung tư tưởng nhìn bảng hiển thị thang
máy đang đi lên thì bên phải bỗng nhiên truyền đến một chuỗi thanh âm mỏng
manh.
Xuy -- phốc – xuy
Sống đến hơn hai mươi tuổi rồi cho nên đối với âm
thanh sản sinh ra do loại hiện tượng sinh lý bình thường kia tôi phi thường
quen thuộc.
Một người mà đang ở chỗ đông người muốn xì hơi, hơn
nữa ước muốn xì hơi càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng đến trình độ không thể
không thả, hắn sẽ dùng hậu môn kìm lại khí thể, chậm rãi đem khí phóng thích ra
ngoài, cứ như vậy, khí thoát ra sẽ mang theo tiếng “Xuy” thật dài.
Nhưng thiên hữu bất trắc phong vân (trên
đời có nhiều tai nạn ngoài dự liệu). Hắn cứ kìm mãi kìm mãi,
đột nhiên không khống chế được, luồng khí như sóng xung kích bị đẩy ra ngoài,
do đó gây nên tiếng “Phốc”.
Vì thế, hắn trở nên sốt ruột, thân hình căng thẳng,
hậu môn theo đó cũng trở nên căng thẳng, thông đạo nhỏ đi, luồn khí đi ra tiếp
tục theo tiếng “Xuy” kéo dài không dứt mà đi ra bên ngoài.
Trong lúc não bộ của tôi đang tiến hành một loạt những
phân tích khoa học tinh vi và cụ thể, thì một cỗ mùi hôi ghê tởm nháy mắt tràn
ra trong thang máy.
Tôi quay đầu, muốn che mũi, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ
bên phải một cái.
Ai ngờ, hắn cư nhiên che mũi trước, bày ra bộ dáng
ghét bỏ cùng với giả bộ vô tội mãnh liệt nhìn lại phía tôi.
Cứ như vậy, toàn bộ mọi người trong thang máy đều cho
rằng khí kia là do tôi phóng thích, tất cả đều ngừng thở, cau mày, trừng mắt,
cắn răng, dùng dáng vẻ của họ để tỏ vẻ khinh thường tôi như thể tôi là người ở
nơi công cộng dùng khí độc xâm hại bọn họ một cách hèn mọn trắng trợn không
cách nào ngăn cản.
Tôi đứng hình ngay tại chỗ, trước giờ luôn luôn là
tôi, Hàn Thực Sắc đổ tội cho người khác, không thể tưởng tượng được hôm nay
cuối cùng lại gặp báo ứng, bị người khác chơi xấu.
Trương Ái Linh từng nói, muốn nổi danh thì phải sớm
hành động.
Mà tôi nói, nếu muốn thanh minh mình không phải người
phóng khí thì phải sớm thực hiện.
Hiện tại, dù sao thì cũng không có khả năng nào thu
khí vừa rồi đem xét nghiệm a.
Tôi quẫn nha, còn đâu mặt mũi mà trở về gặp cha mẹ?
Cũng không biết người nọ ăn phải cái gì, cái hương vị
kia nha, thật sự là tươi sống vô cùng, so với H2S còn độc hơn, hơn
nữa mùi lại nồng nàn, kiểu gì cũng không chịu biến mất.
Những người phía sau bắt đầu ồn ào, tôi cảm giác được
bọn họ đang dùng ánh mắt hiểm ác để thiêu một cái lỗ trên lưng tôi.
Hơn nữa, có mấy người bắt đầu thì thầm oán trách tôi.
Tôi trấn định, lãnh đạm sẽ gia tăng bình tĩnh.
Tới lầu thứ mười một, cửa thang máy mở ra, tôi cũng
không vội đi mà đứng chắn ở cửa.
Tôi thở sâu, tập trung chuẩn bị tinh thần, tiếp theo
tôi vận khí từ đan điền, từ mông phát ra một đạo âm thanh “Xuy” thanh tú giống
như diện mạo tôi vậy.
Sau đó, một cỗ hương vị kết tinh của mì ăn liền đã qua
xử lí của hệ bài tiết theo lối cửa thang máy nhỏ khuếch tán vào trong.
Tất cả mọi người cứng ngắc tại chỗ.
Cửa thang máy bắt đầu đóng lại, tôi lắc mình sải bước,
vẫy vẫy tay, ra đi không mang theo chút mùi nào.
Dù gì cũng đã mang danh người xấu, vậy thì không bằng
thật sự làm kẻ xấu luôn.
Nói tôi phóng khí? Tôi đây Hàn Thực Sắc liền phóng một
cái cho các người biết.
Giương mắt lên, liền phát hiện viện trưởng chỉ còn
cách phòng tôi khoảng mười thước.
Tôi cúi mình, hai tay chống đất, làm ra tư thế lấy đà,
sau đó giống như một mũi tên xé gió phóng về phía trước.
Giày cao gót chạy trên sàn hành lang trơn bóng phát ra
tiếng vang thanh thúy, tôi thành công đem viện trưởng tuổi già sắc kém, à không,
tuổi già ốm yếu bỏ rơi lại phía sau.
Thở hồng hộc chạy vào phòng, đặt mông ngồi xuống.
Lau hết mồ hôi trên trán, lúc này mới cảm thấy có chút
kỳ quái, phòng thế nào lại im lặng như vậy? Chẳng lẽ Thịnh hồ ly chưa có tới
làm?
Đang mừng thầm lại phát hiện sau bình phong có một
người đang nằm trên giường giải phẫu.
Lặng lẽ bước qua nhìn thì phát hiện người đó chính là
con hồ ly kia.
Lúc này mới nhớ tới hắn liên tục hai ngày phải trực
đêm, phỏng chừng là rất mệt mỏi mới nằm ngủ ngay tại đây.
Đang muốn lấy bút kẻ lông mi ra vẽ hình con rùa trên
mặt hắn, nhưng đến gần, nhìn rõ mặt, tôi nhất thời sửng sốt, bút trong tay cũng
rơi xuống mặt đất.
Ôn Phủ Mịch.
Thịnh Du Kiệt đang ngủ say, cặp mắt lúc nào cũng yêu
mị cùng trêu tức kia đang nhắm chặt lại.
Gương mặt thanh tú đang bày ra kia giống như một cái
bóng phản chiếu trong nước, dần dần mơ hồ, dần dần biến đổi, dần dần trở thành
Ôn Phủ Mịch.
Thịnh Du Kiệt lúc ngủ say quả thật rất giống Ôn Phủ
Mịch, giống nam nhân ở trong trí nhớ đã gây ra vết thương lòng cho tôi.
Hình dáng mũi, gò má trắng nõn, đôi môi mang theo cảm
giác mềm mại mà xa cách.
Dường như chính là Ôn Phủ Mịch đang ở trước mặt tôi
như trước đây.
Tại giây phút đó, tôi hoảng hốt, có cảm giác hết thảy
đều không chân thật.
Thân thể có cảm giác mỗi một phút thì càng trở nên trì
độn hơn.
Ánh đèn huỳnh quang trên đầu tựa hồ đang lay động, khi
thì phát ra ánh sáng nhu hòa, khi lại chói mắt.
Bên tai là một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại hồi ức giống
như chiếc lá từ từ rơi xuống giữa mặt hồ tạo nên một vòng gợn sóng.
Ngay lúc này, Thịnh Du Kiệt đột nhiên mở mắt.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”, hắn hỏi.
Đôi mắt hắn, tựa như phát ra ánh sáng chói mắt chiếu
vào tâm trí tôi xua đi làn sương kí ức kia.
Không biết vì cái gì, bỗng nhiên lúc đó, tôi không thể
đối mặt với việc Ôn Phủ Mịch mờ nhạt đi.
Tôi hốt hoảng xoay người xông ra ngoài.
Trên hành lang một lần nữa vang lên âm thanh giày cao
gót, nhưng lúc này đây lại mang thêm mấy phần nặng nề.
Phía sau truyền lại tiếng viện trưởng: “… này con bé
kia, suốt ngày mang giày cao gót chạy qua chạy lại trong bệnh viện, làm quấy
nhiễu mọi người. Từ ngày mai, người nào còn dám đi giày cao gót, ta sẽ lấy cái
cưa cưa luôn cho mà xem!”
Rời khỏi bệnh viện, tôi chạy một mạch về nhà.
Gió thổi vù vù bên tai, tóc tai hỗn độn, nhiều lần,
chân còn bị vấp.
Nhưng tôi cũng không giảm bớt tốc độ, chỉ tiếp tục
chạy về nhà.
Tôi giống như một con rùa bị thương, chỉ muốn thu mình
vào trong mai.
Cái người giống Ôn Phủ Mịch vừa rồi, làm cho bao nhiêu
kỷ niệm, bao nhiêu chuyện đã qua, tất cả ngọt ngào lẫn thương tâm một lần nữa
hiện rõ trên trang sách.
Tôi rất rõ ràng nỗi đau vẫn luôn tồn tại ở đó, tôi chỉ
là dùng nụ cười hoa lệ, dùng cành khô lá úa hư ảo mà che đậy nó đi.
Tôi chỉ không biết tại sao trải qua thời gian dài như
thế, nó vẫn còn đau như vậy.
Giờ những vật che đậy đó bị xốc lên, miệng vết thương
lại rách ra, nhìn thấy mà sợ, cho dù nhắm mắt lại rồi dường như vẫn có thể ngửi
được mùi tanh của máu.
Tôi giống như chạy trối chết. Về đến nhà liền chạy vọt
vào đóng sập cửa lại.
Tuy nhiên, những hồi ức kia lại như cơn đại hồng thủy
không buông tha, chỉ chực nhấn chìm tôi, khiến tôi hít thở không thông.
Sài Sài bị tiếng sập cửa làm cho bừng tỉnh, vùng dậy
khỏi giường, mơ mơ màng màng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tôi không khỏi ngạc nhiên thấy ngữ khí
của mình có thể trấn tĩnh như vậy.
Nói xong lại đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một
đống bia, mang đến bên cửa sổ, mở một lon, ngửa cổ uống ừng ực.
Sài Sài ở bên người tôi ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Mày đang làm cái gì vậy?”
Không biết vì sao, những khi muốn khóc, cổ họng tôi
đều nghẹt lại, ăn cái gì cũng sẽ đau, uống cái gì cũng sẽ nghẹn.
Tựa như bây giờ.
Đem một ngụm bia nuốt xuống, tôi mở cửa sổ sát đất,
hét lớn ra bên ngoài: “Đả đảo chủ nghĩa đế quốc Mỹ!!!”
Nguyên nhân rất đơn giản: Ôn Phủ Mịch hiện tại đang
học kiến trúc ở bên Mỹ.
Câu nói chí khí ngút trời đồng thời nổi lên những tác
dụng như sau:
Dọa cho chim chóc đang cúi đầu chợp mắt trên cột điện
bay đi.
Kinh động đến bác gái mang huy hiệu đỏ chót của cục ủy
hội đang đi tản bộ