Phỏng chừng thanh âm trẻ con của tôi không có mất hồn
như của người ta trong tivi, cái này cũng khó trách, bản lậu sao có thể lợi hại
như bản chính cơ chứ?
Vì thế tôi lại hít thở thật sâu, quyết định làm lại
một lần nữa.
"Hằng Nguyên Tường. Chuột chuột chuột. Hằng
Nguyên Tường. Trâu trâu trâu. Hằng Nguyên Tường. Hổ hổ hổ. Hằng Nguyên Tường.
Thỏ thỏ thỏ. Hằng Nguyên Tường.......A".
Đang lúc tôi đọc Hằng Nguyên Tường hăng say, Thịnh hồ
ly đem móng vuốt bịt miệng của tôi lại.
Hắn nhìn tôi, nở nụ cười mềm mại mà vô hại. Nhưng ánh
mắt này bắt đầu thoáng lên ánh sáng hung tợn của dã thú: "Đừng phí công vô
ích nữa, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu"
Tôi gật gật đầu, ý tứ chính là, lão thái, ngươi nói
không sai, ta đều nghe lời ngươi, chỉ cần ngươi không làm hại ta, ta cam tâm
tình nguyện cho ngươi đè.
Hắn tựa như hiểu được tâm linh cảm ứng của tôi, mỉm
cười buông tay ra
Tôi lập tức hô to: "Cứu mạng! Cưỡng gian a! Mau
đến xem hiện trường AV! Đến muộn sẽ không có! Tới sớm còn được tặng thêm hạt
dưa đậu phộng."
Thịnh hồ ly không chút hoang mang, không chút vội vàng
nói: "Nhắc nhở ngươi một câu, phòng bệnh này cách âm"
Thì ra sớm đã có chuẩn bị, trán tôi bắt đầu mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng như những con sâu.
"Ngươi muốn thế nào" tôi hỏi.
"Đè ngươi, muốn ngươi, làm thịt ngươi."
Thịnh hồ ly lời ít ý nhiều nói
"Hừ, cho dù ngươi có chiếm được con người ta.
Cũng không chiếm được trái tim ta." Tôi hóa thân thành người con gái giữ
gìn trinh tiết, thà chết chứ không chịu nhục.
"Không sao cả, cũng chỉ cần con người ngươi
thôi" Thịnh hồ ly mắt thú âm u
Tôi tức giận đến huyệt thái dương giật giật: "Vì
sao không giống với lời thoại trong phim truyền hình?"
"Bởi vì." Thịnh hồ ly cúi người xuống, trên
khuôn mặt đường nét rõ ràng kia có tia sáng giảo hoạt mà mềm mại: "Chúng
ta làm súng thật đạn thật"
Tôi càng ngày càng cảm thấy được sự tình bắt đầu lệch
khỏi quỹ đạo tôi dự đoán.
Vì vậy, khôi phục lại vẻ đứng đắn, nói: "Thịnh Du
Kiệt, mau thả ta ra"
Trong mắt Thịnh hồ ly có loại ý cười đặt biệt, hắn
nói: "Ngươi tưởng rằng có khả năng sao?"
Tôi nuốt nước miếng, nói: "Ta chịu thua, ta xin
thề, sau này cũng sẽ không chọc đến ngươi nữa. Được rồi, trò chơi đến đây kết
thúc."
Khóe miệng Thịnh hồ ly khẽ nhếch lên, lóe ra tia sáng
thanh lệ, trông thật đẹp
Mỗi một từ hắn nói ra đều giống như một viên trân châu
bao bọc sáng bóng, nhẵn mịn, lóa mắt: "Ta chưa bao giờ cho rằng đây là trò
chơi"
Da thịt toàn thân tôi, bởi vì lời hắn nói, bắt đầu co
rút, bắt đầu có chút khó chịu.
Tôi bắt đầu sốt ruột, trừng mắt nhìn hắn nói:
"Mau thả ta ra! bình thường chẳng qua là đùa với ngươi một chút, đừng
tưởng thật nha."
Thịnh hồ ly híp mắt, cái loại nhàn nhã này, cái loại
tự đắc này, giống như là tôi là con dê béo đã bị hắn nắm trong tay.
"Thật đáng tiếc" hắn nói: "Ta là tưởng
thật"
Nghe vậy, đầu óc tôi giống như bị người ta quất cho
một gậy, quấy đảo không ngừng, lúc đỏ lúc trắng, trước mắt trở thành một mảnh
hỗn độn.
Rốt cuộc phải thế nào mới là tốt!
Thịnh hồ ly đối với tôi như vậy dường như một nửa vì
báo thù, một nửa vì adrenaline tăng vọt
Như vậy, phải cùng hắn tình một đêm sao?
Đương nhiên, lựa chọn cũng không phải là một chuyện
rất khó chấp nhận.
Dù sao bộ dạng của Thịnh hồ ly cũng là vô cùng đoan
chính. Chẳng qua miệng hơi đáng đánh một chút, nhưng chắc là lúc làm vận động
trên giường, hắn chắc cũng không nói những lời mất hứng đâu.
Nhưng tôi thì sao?
Tôi cố gắng nghĩ cho rõ tình cảm của chính mình.
Kể từ khi chia tay với Ôn Phủ Mịch, tôi cũng không có
quen bạn trai nữa.
Trên miệng tuy nói là thà thiếu chứ không quen bừa,
hoặc là do học hành công tác bận rộn, không có hơi đâu đi kiếm đàn ông.
Nhưng mà mỗi một tế bào trong cơ thể đều biết được,
tôi đang trốn tránh.
Hoặc là nói, tôi đang chờ đợi.
Cũng có lẽ sẽ có một ngày, Ôn Phủ Mịch thật sự từ Mỹ
bay về, đến gõ cửa nhà tôi, nói, Thực Sắc, người ta yêu nhất chính là ngươi,
chúng ta bắt đầu lại có được không?
Cái suy nghĩ này tuy rất không có chí khí, nhưng bản
thân tôi chính là một người rất không có chí khí mà.
Đối với Ôn Phủ Mịch, có lẽ cả đời cũng không thể quên
được.
Có thể, hắn ta sẽ không quay trở về nữa.
Hoặc là có trở về, thì bên cạnh cũng đã có người khác
rồi.
Cũng đúng thôi, tình yêu lúc mười mấy tuổi, có thể
thành thật không?
Hoặc là, chỉ có một mình tôi còn đang tưởng nhớ đến
phần tình cảm đã chết non kia.
Mà thân thể, trống rỗng lâu nay, cũng cần phải có nhu
cầu rồi.
Nếu vậy, có phải là nên đem Thịnh hồ ly làm búp bê bơm
hơi, phục vụ lẫn nhau, cùng nhau phóng thích một hồi kích tình hay không?
Đang lúc tôi gắng sức suy nghĩ, đột nhiên cảm giác
thấy lồng ngực một trận lạnh lẽo.
Cúi đầu xuống nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào,
Thịnh hồ ly đã cởi áo ngoài của tôi, bây giờ, hai cái đồi của tôi, chỉ còn được
bra tỷ tỷ bảo vệ.
Lại nhìn lên Thịnh hồ ly, đôi mắt thanh tú đẹp đẽ của
hắn, có một đám lửa nhỏ đang kín đáo chuyển động.
Trái tim tôi, nhất thời thình thịch thình thịch bắt
đầu học Hà Văn Na[1] nhảy
bạt nhún.
“Ngươi làm gì vậy?” Đại não đang thiếu khí của tôi chỉ
có thể hỏi được vấn đề ngu ngốc như vậy thôi.
Ánh mắt của Thịnh hồ ly, giống như viên ngọc thạch màu
đen u ám hoa lệ nhất, giờ phút này, ở đáy mắt tràn đầy ánh sáng tươi đẹp thần
bí: “Mấy hôm trước chẳng phải ngươi đã nói, ngực ngươi bơm silicon sao? Vậy
thì, để ta kiểm tra xem thế nào.”
Tôi muốn đưa tay che ngực, tiếc là hai tay đều bị hắn
bắt lấy, đặt ở trên đỉnh đầu.
Không có biện pháp, tôi chỉ có thể kêu to: "Không
có, không có, hai cái đồi của ta chính là hàng thật giá thật, không lừa già gạt
trẻ, là sản phẩm không bị kiểm tra bởi cục chất lượng quốc gia đâu.”
Hắn cười như gió xuân bừng tỉnh, nói: "Nếu đã là
thật, ta càng muốn sờ một chút."
Tôi hít một ngụm khí lạnh, nhìn thấy tay hắn chậm rãi
chậm rãi tới gần ngực của tôi.
Nếu như là bình thường mà nói, thì lúc này hẳn là phải
có người xông vào.
Người tới có thể là lão viện trưởng, sau khi mở cửa
ra, ông run lên một chút, tiếp theo, một tia sáng lướt qua mắt kính, sau đó ông
ta làm một tư thế thắng lợi với tôi, ý tứ là: Đồng chí Hàn Thực Sắc, sắc giới
của ngươi làm không tệ nha, phải tranh thủ tiến hành mỹ nhân kế đến cùng, sau
đó ông lui ra.
Vì vậy, Thịnh hồ ly sẽ không còn hứng thú, chỉ có thể
đem tôi thả ra.
Người tới cũng có thể là một đôi nam nữ đang chuẩn bị
đến đây OOXX, hoặc là một đôi nam nam, sau khi mở cửa, nhìn thấy chúng tôi,
liền run lên một chút, tiếp theo nói, thật ngại quá, ở đây là phòng 135 chúng
tôi giữ chỗ trước rồi.
Bởi vậy, Thịnh hồ ly sẽ không còn hứng thú chỉ có thể
đem tôi thả ra.
Người tới có thể là bạn Đồng Diêu sắp xuất viện, sau
khi mở cửa ra, hắn cầm camera, học theo Edison[2], tách
tách chụp hơn 100 kiểu, tiếp theo hướng cửa mà chạy, ra ngoài phát tán ảnh
chụp.
Bởi vậy, Thịnh hồ ly sẽ không còn hứng thú, chỉ có thể
thả tôi ra.
Thế nhưng, tưởng tượng lúc nào cũng là đẹp đẽ a.
Không có ai đến, cho nên, thịnh hồ ly đưa tay chạm vào
hai cái bánh bao của tôi.
Ngón tay của hắn, thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ
ràng cứ như vậy di chuyển ở trên ngực của tôi.
Nếu nói theo những quyển sách 3 hào rẻ tiền thì chính
là: "Đi khắp muôn sông nghìn núi."
Ngón tay hắn mát lạnh. Đầu tiên là ở giữa hai đồi núi
của tôi, di chuyển qua lại.
Tiếp theo, nó từ từ đi lên đồi núi, nhẹ nhàng, trên
bánh bao trắng noãn có của tôi thực hiện một động tác dừng lại gợi cảm.
Cái dừng lại này, từ nơi dừng lại của hắn, dần dần
thay đổi vị trí, mang theo vết tích dụ hoặc, từ từ dạo chơi.
Đầu ngón tay dài sạch sẽ, phảng phất như mang theo
dòng điện, ở trên da tôi làm dấy lên từng trận run rẩy.
Các đầu ngón tay trắng lạnh dọc theo đường ren của nội
y màu đen chuyển động, giống như muốn đi vào thật sâu, thám thính vuốt ve tất
cả những nơi mẫn cảm, nhưng mỗi lần đều là một loại thăm dò đầy dụ hoặc.
Những đường vân thần bí ở lòng bàn tay hắn, ấn lên
trên da thịt bóng loáng, nóng rực như đang khắc dấu lên.
Yết hầu của tôi bắt đầu khô khốc.
Bỗng nhiên Thịnh hồ ly cúi người xuống hôn lên ngực
của tôi.
Môi của hắn, mỏng mà nóng, tôi tựa như cảm thấy được ở
dưới môi máu đang chuyển động.
Đôi môi nóng bỏng đó ở trên cổ của tôi du ngoạn, mang
theo tình dục dày đặc.
Sau đó, đôi môi nóng bỏng ướt át kia hôn lên xương
quai xanh của tôi, cùng lúc vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Tiếp theo, mang theo độ nóng đầy khoái cảm đó, chậm
rãi trượt xuống ngực của tôi, đi theo con đường mà vừa rồi ngón tay mới lướt
qua
Tôi không tự chủ được mà nâng người dậy, đó là tư thế
đang tác cầu.
Môi của hắn cuối cùng cách bra ngậm lấy nụ hoa của
tôi.
Tuy rằng ngăn cách bởi lớp vải, nhưng nhiệt độ này,
lại liên tục không ngừng mà truyền đến, tiến vào cơ thể của tôi.
Nước ở trong miệng làm ẩm ướt lớp vải mỏng, mơ hồ hiện
ra màu da bị kích thích tình dục, mà nụ hoa dưới sự khiêu khích của lưỡi hắn
tản ra xuân sắc vô tận.
Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên dồn dập, ánh mắt cũng
có một chút mơ màng.
Trong cơ thể cũng bắt đầu có khát vọng.
Cả thân mình mềm mại như nước, chịu hết sức nặng cơ
thể hắn.
Thịnh hồ ly chậm rãi buông tay của tôi.
Bởi vì giờ phút này, tôi đã không còn có thể phản
kháng nữa.
Môi của hắn hôn lên ngực tôi.
Mà tay của hắn dọc theo bụng tôi từ từ đi lên, cuối cùng
đến phía dưới áo bra của tôi.
Không báo trước, hắn bỗng nhiên đẩy áo bra lên.
Bộ ngực tròn của tôi hoàn toàn hiện ra trong không
khí.
Không còn ngăn cách, môi của hắn rất nhanh đi đến nụ
hoa mẫn cảm trên ngực tôi, ngậm lấy.
Kích thích bất ngờ xảy ra làm cho cả người tôi run
lên.
Ngực tròn của tôi, bị hắn ngậm ở trong miệng, mà lưỡi
của hắn rất có quy luật trêu chọc nụ hoa hồng nhạt, nhẹ nhàng mà mút vào, dây
dưa không dứt.
Đầu lưỡi kia hơi hơi cọ xát, dọc theo hình dáng nụ hoa
của tôi vẽ vòng tròn, lưu lại sự ấm áp, cùng dấu vết ẩm ướt.
Từng chút từng chút một, tư thế thật mê hoặc.
Cơ thể của tôi bắt đầu run rẩy, bắt đầu phát sốt, tình
dục cũng bắt đầu tăng vọt.
Tay hắn, không muốn bên trọng bên khinh, cũng đưa tay
xoa ngực bên kia.
Ngón tay như mang theo điện kích thích nụ hồng nhạt,
thẳng đến khi hai nụ hoa dựng đứng lên.
Ngực tròn của tôi, bị nắm trong tay hắn, bị giữ trong
miệng hắn.
Tình dục trở nên hung hăng, mất đi khống chế, trở
thành ngọn lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ.
Trong mắt tôi xuất hiện ánh nước.
Mà hai tay trắng nõn của tôi cũng đã choàng lên chiếc
cổ bóng loáng ưu nhã của hắn, bắt đầu lẻn vào trong mái tóc đen như mực có mùi
hương thoang thoảng của hắn.
Tóc ngắn quấn quanh đầu ngón tay của tôi, không biết
là ai quấn quanh ai.
Tay hắn lại không an phận bắt đầu di chuyển trên người
tôi.
Ở trên đùi tôi nhẹ nhàng chuyển động, chậm rãi đi đến
phía trên đùi, ở nơi da thịt mỏng manh mẫn cảm lưu luyến tàn sát bừa bãi.
Cuối cùng, cách lớp vải, xoa nơi tư mật của tôi, nhẹ
nhàng mà trêu chọc.
Dưới hạ thể mẫn cảm bỗng nhiên truyền đến khoái cảm
hỗn hợp của sự sung sướng cùng khó chịu, điên cuồng mà cắn nuốt toàn bộ lý trí
của tôi.
Dưới sự kích thích mãnh liệt như chất độc ăn vào xương
cốt, lấp đầy toàn thân tôi, làm cho tôi hưng phấn cũng làm cho tôi run sợ.
Tôi bắt đầu trốn tránh, răng cắn chặt môi dưới, lại
như trước không kiềm chế được mà rên rỉ từng trận.
Tay hắn tiếp tục vỗ về chơi đùa, ngón tay kia hơi
lạnh, làm sản sinh ra ái dịch trong suốt, ẩm ướt lớp vải, tạo thành khung cảnh
hỗn loạn.
Bị tình dục tập kích không chỉ mình tôi, mà thân thể
hắn, cũng bắt đầu trở nên cực nóng, mà tiểu hồ ly kia cũng bắt đầu đứng thẳng.
Hắn bỗng nhiên đem môi ghé vào bên tai tôi, dùng âm
thanh khêu gợi mà nói: "Như vậy, màn dạo đầu đến đây là dừng được rồi
đi."
Nói xong, hắn tại nơi đó bắt đầu cởi quần lót của tôi
ra.
Hạ thân của tôi bắt đầu một trận lạnh lẽo, nhưng ngay
sau đó, một vật thật lớn cực nóng nhẹ nhàng tiếp xúc cùng lúc chuẩn bị đi vào.
Tôi mở to đôi mắt tràn đầy tình dục, trong nháy mắt,
cả người máu như bị rút đi, một giọt cũng không còn, cả người lạnh đến phát
run.
Tôi dường như nhìn thấy một thiếu niên đẹp trai có
gương mặt lạnh lùng.
Gương mặt người thiếu niên ấy cho tôi nhiều vui sướng
cùng chua xót.
Trong lòng tôi vẫn nhớ rõ khuôn mặt của Ôn Phủ Mịch.
Thân thể tôi trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Thịnh Du Kiệt tựa hồ đã nhận ra tôi có điểm không
thích hợp, thanh âm của hắn tại giờ phút này, bị nhuốm dục vọng trở nên khàn
khàn: "Có vấn đề gì sao?"
Tại thời khắc đó, Ôn Phủ Mịch biến mất.
Trước mắt tôi chỉ còn Thịnh Du Kiệt.
Đồng thời cũng hiểu rõ tôi làm không được.
Vì thế, tôi đẩy hắn ngã. Tiếp theo rất nhanh mà mặc
quần áo, chuẩn bị thoát khỏi hiện trường.
Nhưng Thịnh hồ ly là tên đã lên cung không thể không
bắn.
Hắn lôi tôi đang muốn xuống giường trở vào lòng hắn,
con mắt lộ ra một tia nguy hiểm: "Hàn Thực Sắc, ngươi cho là ở trong thời
điểm hiện tại, ta có thể cho ngươi trốn thoát hay sao?"
Tôi cảm thấy hổ thẹn, chỉ có thể cười lấy lòng:
"Thịnh hồ ly, không, bác sĩ Thịnh thật sự là ngượng ngùng ta đột nhiên nhớ
ra trong nhà có việc gấp không bằng chúng ta lần khác hãy làm đi"
Thịnh hồ ly trên mặt nở ra một nụ cười ý vị thâm
trường bình tĩnh đồng thời mang theo mùi vị huyết tinh, nói: "Không được
dễ dàng trêu chọc nam nhân, đặc biệt là nam nhân dục hỏa đang thiêu đốt"
Trong lòng tôi xoắn một cái, hiểu được kiếp nạn lần
này không thể chaỵ thoát.
Lúc ấy, tôi đang nằm nghiêng.
Mà cái gốc rễ hồ ly của hắn đang giương cánh bay cao
kề sát trên má tôi.
Tôi nhắm mắt lại yên lặng nhẩm một câu: Hồ ly coi như
đời này ta mắc nợ người đi.
Sau một lúc âm thầm xin lỗi xong, tôi đột nhiên
"Oa" một tiếng, mở miệng thật to, lộ ra hàm răng trắng, nhằm ngay cái
kia của Thịnh hồ ly mà cắn.
Thịnh hồ ly hít một ngụm khí, thân hình mạnh mẽ run
lên.
Bị kinh sợ, tiểu đệ đệ đang chuẩn bị thể hiện hùng
phong bị sự hù dọa của tôi rụt trở về.
Mà Thịnh hồ ly cũng giống như tượng gỗ bất động, trở
nên cứng ngắc.
Tôi thoải mái mà giãy thoát khỏi cái ôm của hắn, sửa
sang lại quần áo cùng đầu tóc, hắng hắng cổ họng, nhỏ giọng nói: "Hiện tại
ngươi đã không còn dục hỏa đốt người, cho nên ta có thể đi rồi, ừm, không cần
cảm tạ ta, tạm biệt".
Nói xong, chạy nhanh ra mở cửa, nhanh như chớp mà chạy
trốn.
[1]
Hà Vân Na (19/01/1989) người Phúc Kiến, là vận động viên nhảy bạt nhún của
Trung Quốc, đạt giải quán quân nhảy bạt ở Olympic 2008 Beijing.