Ta là Thực Sắc

Chương 40: Đem quần lót mặc vào trước



Mãi cho đến khi tan tầm, tôi và Thịnh hồ ly cũng không hề có dấu hiệu hòa hảo, tôi chỉ có thể một mình một người đi về nhà.

Trên đường về nhà, tôi càng nghĩ càng buồn bực, đáng lẽ đã thống nhất là ngày hôm nay cùng nhau đi ăn mì, nhưng hiện tại lại phải tự ăn một mình.

Rõ là số khổ mà, vì sao không đợi sau khi ăn xong mới đi trêu chọc Thịnh hồ ly chứ?

Ngay khi tôi đi tới cổng tiểu khu thì di động vang lên, cúi đầu nhìn một cái, hiện lên là Thịnh hồ ly đang gọi.

Tôi thật kích động a, tưởng là hắn suy nghĩ lại, vẫn quyết định mời tôi đi ăn cơm, ngay lập tức nhận điện thoại, nói: "Không có chuyện gì, ta tha thứ cho ngươi, như vậy, ngươi đi trước tới tiệm mì Vị Thiên đặt chỗ trước, ta sẽ lập tức đến."

Đầu bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng, thanh âm của Thịnh hồ ly xa xôi truyền đến: "Hàn Thực Sắc, đêm nay tiếp tục tới nhà ta ngủ đi."

Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Vấn đề này, đợi lát nữa lúc ăn mì rồi bàn lại đi."

Trong thanh âm của Thịnh hồ ly có ngữ khí trêu tức lạnh lùng, mang theo chút không hài lòng: "Hàn Thực Sắc, ngươi cả ngày ngoại trừ ăn ra, còn có thể làm gì được?"

"Yêu a." Tôi bình tĩnh trả lời.

"Cái gì?" Hắn lập tức phản ứng lại.

Tôi tiếp tục bình tĩnh lặp lại: "Ta còn biết làm * yêu (make love)."

Hắn ở bên kia trầm mặc xuống, thật lâu sau, tôi nghe vài tiếng cười khẽ hầu như không thể nghe thấy, sau đó, ngữ khí của Thịnh hồ ly có dịu đi một chút: "Quên đi, ta đến đón ngươi đi, ăn cơm xong, chúng ta liền làm tình - đúng sở trường của ngươi."

"Được, lần này ta muốn nữ ở trên... Á!" Tôi đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết.

Bởi vì, có một người bất thình lình xông đến trước mặt tôi.

Cao cao gầy gầy, giống như một cơn gió cũng có thể thổi ngã, hơn nữa, ánh mắt còn oán độc mà nhìn tôi.

Người này không phải hậu duệ của Doãn Chí Bình chiều nay ở cửa hàng theo dõi Sài Sài sau đó bị tôi đạp một cước sao?

Hắn hiện tại, nhìn còn nguy hiểm hơn nhiều so với lúc chiều, trong mắt phủ kín tơ máu, mà đôi tay, hắn cũng không tự giác mà hơi hơi co giật.

Đầu di động bên kia, phát ra câu hỏi của Thịnh hồ ly: "Ngươi đang ở đâu? Có phải lại ngã rồi hay không?"

Tôi đang muốn trả lời, nhưng di động lại bị cây sào trúc gầy kia cướp đi mất rồi.

Cây sào trúc này, gầy thì gầy, nhưng có cơ bắp a, sức lực lại lớn dọa người.

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ khoanh tay lại, cặp mắt dò xét hắn một cái, quét một lượt từ trên xuống dưới từ trái sang phải, lỗ mũi hếch lên trời, phun ra một hơi, may lần này khống chế lực độ khá tốt, không có phun ra cái gì không sạch sẽ.

Mà giọng nói của tôi, cũng cố tình kéo dài miên man, che giấu sự chột dạ của tôi: "Không có chuyện gì thì đừng có gây sự ha, phạm vi một dặm quanh đây đều là địa bàn của ta, chân ta mà run lên, đất sẽ chấn động 3 lần, ta chỉ cần hô một tiếng, bác gái trong tổ dân phố, ông già đang chơi mạt chược trong quán trà, học sinh trong nhà trẻ đang vui vẻ xem cừu cừu và sói xám, còn có con chó Husky[1] thường xuyên tự coi mình là sói, đều sẽ chạy ra giúp ta."

Các tiền bối đã từng nói, đàn ông giống như lò xo, ngươi yếu thì hắn liền mạnh.

Ngược lại, ngươi mạnh hắn liền yếu.

Đặc biệt khi đối phó loại cực phẩm nam nhân này, nhất định không thể rụt rè.

Lần trước ở trên xe công cộng gặp phải một tên bệnh thích khỏa thân, lợi dụng lúc chung quanh không có mấy người, liền đem tiểu đệ đệ nhà hắn bày lộ ra, sau đó huýnh huýnh tôi, lộ ra một hàm răng vàng, cười đến là dâm * tiện và sáng lạn a: "Tiểu muội muội, ngươi xem của ca ca có lớn hay không?"

Tôi ngay lập tức giận đến toàn thân run rẩy.

Ta nói ngươi muốn lộ ra, cũng phải có nguyên liệu mới được a, nhỏ như cây tăm như vậy mà cũng dám bày ra, thật sự làm bẩn đôi mắt đã từng duyệt qua vô số kê kê của ta a!

Ngươi nói xem nếu như ta bày ra cái sân bay bằng phẳng như cái đĩa trứng, còn cả ngày mặc bikini xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi cao hứng không?

Vì thế, tôi cắn răng, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, quay lại phía tên kia tách tách chụp ngay được chỗ hắn lộ ra.

Tiếp theo, muốn hắn trợn mắt há mồm hết sức, tôi nghiêm túc nói: "Anh trai à, sau này muốn người khác nhìn thấy, nhớ kỹ trước tiên phải mang theo kính lúp, bằng không không ai thấy được a. Tôi cũng cảm thấy quái lạ, tiểu kê kê của anh rốt cuộc là ăn cái gì mà lớn a, lại có thể chỉ có chút trưởng thành như vậy, cho nó ăn một hạt gạo cũng sợ bị nghẹn chết, thật TM (con bà nó) là một màn bi kịch nhân gian."

Tên bệnh thích khỏa thân kia ngơ ngẩn nhìn tôi, chấn động một cái, tiểu kê kê kia không có động lực, chậm rãi xìu xuống.

Mắt thấy cảnh tượng này, tôi cũng muốn khóc.

Cái cảnh tôi vừa mới thấy, vẫn còn là bản phóng đại a, bây giờ sau khi khôi phục lại như ban đầu, quả thực là chính là loại xúc xích không chính hiệu được bán giảm giá tại siêu thị trung tâm, mà còn là cái loại nhỏ nhất.

Tôi đây đang trào dâng nước mắt, xe phải ghé vào trạm, ca ca bị bệnh thích khỏa thân kia hé ra khuôn mặt tái nhợt, lảo đảo vọt xuống dưới, cuối cùng biến mất trong biển người.

Tuy rằng cây sào trúc gầy này không phải bị bệnh thích khỏa thân, nhưng tình trạng của hai người này không khác nhau là bao nhiêu, cho nên tôi nghĩ lần này phỏng chừng cũng có thể đi.

Nhưng cây sào trúc gầy này hoàn toàn không nghe ra uy hiếp của tôi, hắn nắm chặt cánh tay của tôi, móng tay cũng cắm vào da thịt trắng nõn mềm mềm béo béo của tôi.

Tôi tinh thần luống cuống, liền run run nơm nớp hỏi hắn: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

"Thì ra là chuyện thật! Cô ấy đang ở tại nhà cô!" Cây sào trúc kia thì ra là Mã giáo chủ thét gào, hắn điên cuồng hét lên nói: "Thì ra Sài tiểu thư thật sự ở cùng một chỗ với ngươi! Ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng ngươi, tại sao cô ấy phải - chọn - ngươi!!!!!"

Mấy chữ sau gần như là cây sào trúc gầy gằn từng tiếng nhổ ra.

Tại thời điểm này, dường như tôi nhìn thấy Mã Cảnh Đào ca ca đứng trên xe tù, dữ tợn quay đầu hét lớn: "Ngâm Sương trở về mau, ta không muốn ngươi nhìn ta đầu-lìa-khỏi-cổ!!!!!"

Không sai, mấy chữ cuối cùng cũng phun ra giống như phun hạt nho.

Cho nên nói, cây sào trúc gầy là tinh túy của giáo phái gào rống mà.

Bị hắn rống một cái như vậy, cái lỗ tai của tôi bắt đầu xuất hiện tính ù tai tạm thời, không ngừng vang một tiếng ong ong ong ong.

Đồng thời, âm nhạc của Hoàng Hà đại hợp xướng vang lên.

"Phong đang rống Mã đang rít, Cảnh Đào đang rít gào, Cảnh Đào đang rít gào..."

Nhưng tôi không thể thất thần lâu, bởi vì trên cánh tay truyền đến một trận đau nhức.

Lúc này, cây sào trúc gầy bỗng nhiên dường như biến thành người khác, trên mặt có một loại âm trầm thần bí, giống như tên An Gia Hòa[2] khiến cho vô số đồng bào nữ giới phải gặp ác mộng.

Hắn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn tôi, sau đó đè thấp thanh âm nói: "Đúng rồi, chỉ cần ngươi không tồn tại, Sài tiểu thư liền là của ta."

Trong lúc đang nói, hắn bỗng nhiên lấy ra một con dao gấp trong túi quần, mở ra một cái, tia sáng rét lạnh sắc nét trên thân dao chảy qua.

Thấy tình hình này, hô hấp của tôi nhất thời dừng lại.

Tiếp theo, hắn cười tàn nhẫn, cầm con dao nhỏ kia lướt một đường cong trơn lạnh trên không trung, liền như vậy vung về phía tôi.

Đi chết, đi chết, đi chết cho lão nương đi!!!!!!

Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!!!

Tôi nhắm mắt lại, theo bản năng lấy tay bảo vệ mặt, trái tim thấm lạnh.

Thế nhưng, cơn đau trong dự định lại không xuất hiện.

Tôi chỉ nghe thấy một tiếng rống to chính khí nghiêm nghị: "Ngươi đang làm gì đó?!"

Âm thanh kia, thật hùng hồn làm cho màng nhĩ người ta tê dại.

Len lén mở mắt nhìn một cái, lại phát hiện cách đó không xa, tên Kiều bang chủ dưới lầu nhà tôi, đang bước nhanh hướng về phía tôi chạy tới.

Hôm nay Kiều bang chủ mặc một thân cảnh trang, anh minh chủng võ, dưới trời chiều cả người lóe lên ánh sáng thần thánh.

Trong nháy mắt, mắt tôi bùng lên vô số bong bóng màu phấn hồng.

Khó trách cảnh sát thường có đồng phục thu hút, thì ra đẹp trai như vậy a.

Cánh tay to chân dài mông vểnh kia, người phụ nữ nào chịu được a.

Cây sào trúc gầy kia nào dám nán lại nữa, vội bỏ tôi ra, chuồn mất.

Kiều bang chủ chạy tới đây, xem xét thương thế của tôi, sau khi xác định không có gì đáng ngại, bắt đầu hỏi về thân phận của người kia.

Tôi từ trong đại nạn tránh được một kiếp, nhất thời cả người hư thoát, hơn nửa ngày, mới đem tình hình kể lại rõ ràng tỉ mỉ.

Kiều bang chủ nhíu mày rậm một cái, nói: "Có lẽ tên kia thần kinh có chút vấn đề, ngày mai nhớ phải tới chỗ cục chúng ta làm ghi chép, mấy ngày gần đây cũng phải đề cao cảnh giác, nói không chừng hắn ta sẽ lại đến... Đúng rồi, vị bằng hữu kia của ngươi đâu? Mau báo cho nàng một chút."

Tôi thật sự rất ngại khi phải nói cho hắn biết, đêm nay Sài Sài dự định đến ngủ ở nhà tôi, thuận tiện nửa đêm thức dậy nhảy trên sàn đánh thức hắn dậy.

Nhưng mà, Kiều bang chủ là nhân tài thế nào, lập tức nhìn thấu manh mối trong vẻ mặt của tôi, hắn nhướng nhướng mi, nói: "Lẽ nào, đêm nay cô ấy lại tính cùng tôi khai chiến?"

Đắc tội cảnh sát thúc thúc, cuộc sống sẽ trôi qua không dễ chịu, tôi lập tức bán bạn cầu vinh, kiễng mũi chân, đầu lưỡi ha ha, mang kế hoạch của Sài Sài một năm một mười bán đứng, hơn nữa còn thề thốt chối bỏ bản thân có mối liên quan trong chuyện này.

Nghe vậy, Kiều bang chủ không nói gì thêm, chỉ nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà."

Tôi biết ơn vô cùng, dưới sự hộ tống của hắn mà đi đến cửa nhà tôi.

Nhưng mà, tôi phạm phải một sai lầm rồi.

Khi tôi mở cửa ra thì, Sài Sài đang từ phòng tắm đi ra.

Trên người cô ấy, chỉ quấn trong một cái khăn tắm màu trắng, từ ngực trở lên, còn có từ đùi trở xuống tất cả đều trần trụi.

Mà đầu tóc quăn kia, thì lại lười biếng buông xuống trên sườn mặt trắng nõn trơn bóng, bị gió lạnh của điều hòa thổi trúng rung rung buông xuống, mỗi một lần rơi, đều vỗ nhẹ vào lòng người ta, thật ngứa.

Còn có đôi chân dài nhỏ kia, xương quai xanh đẹp lộng lẫy, quả thực làm cho người ta huyết mạch sôi trào.

Cả người cô ấy, mang theo một loại trong sáng mềm mại, mông lung, xinh đẹp khác thường.

Cả ba chúng tôi đồng thời ngơ ngẩn.

Sau đó, người bị hại là người đầu tiên phản ứng lại.

Sài Sài bình tĩnh quay lại mắng Kiều bang chủ: "Tự nhiên đi vào khi người khác không mặc quần áo, thật là lưu manh."

Kiều bang chủ phục hồi lại tinh thần, cũng lấy tư thế bình tĩnh trả lời: "Tự nhiên không chịu mặc quần áo khi người khác đi vào thật sự là nữ lưu manh."

Sài Sài càng dùng cấp độ bình tĩnh cao hơn một tầng mắng: "Ngươi là một tên thổ phỉ khoác cảnh phục, bộ dạng thật có lỗi với nhân dân thật có lỗi với đảng, ngươi..."

Nhưng bình tĩnh của Kiều bang chủ đã đến cấp độ Đại Thần, hắn nhẹ nhàng đánh gãy lời nói của Sài Sài: "Trước tiên đem quần lót mặc vào sau đó hãy nói chuyện với ta."

Có thể nói, năng lực sát thương của những lời này cũng là cấp bậc đại thần.

Bởi vì, Sài Sài thực sự không có quần lót.

Cho nên, lời này vừa nói ra, trong nháy mắt mặt Sài Sài đỏ giống như sung huyết.

Cô ấy trừng mắt hung hăng liếc Kiều bang chủ một cái, tiếp theo xông thật nhanh vào trong phòng ngủ.

Tôi thở hắt ra thật dài.

Thì ra công lực của Kiều bang chủ thâm hậu a, xem ra vừa rồi là đứng đúng chiến tuyến rồi, nếu không, có chết cũng không biết vì sao mà chết.

Phục hồi tinh thần lại, tôi nịnh nọt chạy nhanh đến mời Kiều bang chủ ngồi xuống, lại châm trà cho hắn, lấy điểm tâm, chỉ kém chút là đem lên thành tổ tông mà cúng bái.

Đây là căn bệnh chung của tôi từ nhỏ đến lớn, trên đường trông thấy cảnh sát thúc thúc liền bắt đầu mềm chân, có thể giống như chuột.

Về chuyện này, cha tôi tự hào ngắt lời, trong cơ thể tôi là có gien phạm tội, một ngày nào đó phải làm ra một chuyện lớn thật có lỗi với nhân dân thật có lỗi với đảng.

Trên mặt Kiều bang chủ không có thanh sắc nào, chắp tay sau đít, đi vào gác xép nơi hắn và Sài Sài hỗn chiến, thân mình ngồi chồm hổm xuống một chút, gõ gõ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nói: "Hiệu quả cách âm vẫn còn kém một chút a."

Tôi nhanh chóng chân chó: "Đúng vậy, đúng vậy, những cái này đều là do gian thương làm."

Vừa nói ra lời này, có lẽ bạn học Đồng Diêu đang gào lên hắt hơi.

"Ta xem, cần phải mua tấm thảm trải sàn." Sau khi Kiều bang chủ kiểm tra xong đưa ra kết luận.

Tôi đầu đầu như giã tỏi: "Phải mua, phải mua, ngày mai lập tức đi mua."

Kiều bang chủ đứng dậy, nhìn tôi, trong đôi mắt to chợt lóe tinh quang, nói: "Vào giờ này các ngươi thường phát ra tiếng ồn, đây chính là trái với các quy định liên quan. Đương nhiên ta cũng biết ngươi là vô tội, nhưng nếu ngươi là chủ nhà này mặc kệ không lo, đến lúc đó cũng chỉ ngươi bị xử phạt."

Tôi hút một ngụm khí lạnh, Kiều bang chủ thật sự là tuyệt a, cái này không phải rõ ràng là khiến cho tôi bán đứng Sài Sài sao?

Quả thật là một tên thổ phỉ mặc cảnh phục!

Nhưng mà, tôi bán đứng bạn bè cũng rất thuận tay nha, vội vàng vứt đi đạo đức trong sạch: "Việc này không liên quan đến ta, ta đã khuyên Sài Sài thật nhiều lần, thực ra ta và cô ấy cũng không quá quen thuộc, bang chủ, ngươi phải minh giám a."

"Bang chủ?" Kiều bang chủ đối với biệt danh của mình còn không quen thuộc gì, tự giới thiệu nói: "Ta là Lâm Phong."

Lâm Phong, Kiều Phong, gần giống.

Tôi đang muốn che dấu lương tâm khen tặng tính vĩ đại của tên này một chút, Sài Sài mặc quần áo tử tế, cắn chặt răng đi ra.

Kiều bang chủ khoanh hai tay, nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng bóc: "Quần lót mặc xong?"

Đôi mắt đẹp của Sài sài, chợt co rút nhanh, cô ấy bắt đầu sống chết trừng mắt nhìn Kiều bang chủ.

Mà Kiều bang chủ, cũng không chịu thua, thoải mái đối mặt với cô ấy.

Chi chi chi chi chi sát sát sát sát sát.

Thủy thủ mặt trăng đại chiến Shin cậu bé bút chì

Sợ bị ngộ thương, tôi nhanh chóng quay mình chạy đến khu vực an toàn, sau đó lấy trong tủ lạnh ra một bọc khoai tây miếng, vừa nhìn vừa ăn.

Đang thưởng thức cảnh hiện trường lớn, chuông cửa vang lên.

Tôi xoa xoa tay, mở của nhìn một cái, ngây ngẩn cả người,

Ngoài cửa, lại là Thịnh hồ ly trán lấm tấm mồ hôi đang đứng đó, thấy tôi, giọng điệu của hắn có chút vội vàng: "Ngươi không sao chứ?"

Tôi há to miệng, ngẩn ra mất ba giây, cuối cùng tỉnh người lại.

Vừa gồi khi gặp phải cây sào trúc gầy, hình như đang nói chuyện với Thịnh hồ ly, còn kêu lên một tiếng "Á", sau đó di động rơi trên mặt đất, pin rớt ra, di động vẫn ở trong trạng thái tắt máy.

Nếu nói như vậy, bởi vì Thịnh hồ ly quan tâm tôi nên mới đến?

Nghĩ đến chỗ này, tôi cảm động nước mắt lưu chuyển tứ phía, tay chân run rẩy.

Đứa nhỏ này thật là có nghĩa khí a, hôm nay là một ngày rất nóng, khẳng định là đã chạy đường không xa.

Tôi cắn răng một cái, tim rối loạn một trận, đang muốn vỗ ngực, hào phóng tuyên bố đêm nay mì ở Vị Thiên do tôi mời khách.

Nhưng Thịnh hồ ly đã giành trước một bước, hắn nhẹ nhàng ổn định nhịp thở, trấn định hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.