Vì thế, tôi nhớ lại trong lời nói của Sài Sài, chỉ ra
điểm đáng ngờ: "Không đúng a, nếu không có làm, vậy tại sao quần áo của
Kiều bang chủ đều bị cởi sạch trơn, mà y phục của ngươi cũng bị thay thành cái
khác chứ?"
Nghe vậy, Sài Sài và Kiều bang chủ cùng bày ra dáng vẻ
cúi đầu suy tư.
Tôi hảo tâm nói ra suy nghĩ của mình: "Ta thấy,
các ngươi đúng là đã làm, nhưng mà, bởi vì liên quan đến rượu, nên còn chưa có
thật sự làm... Nói cách khác, khi Kiều bang chủ sắp tới cầu môn, lại không
được... Tuy rằng như thế, các ngươi cũng coi như là làm cũng làm rồi, bởi vì
nói không chừng đã đi vào một li rồi đó chứ? Một li cũng là đi vào thôi. Mọi
người đều là trước lạ sau quen, sau khi các ngươi kết hôn lại tiếp tục cố gắng,
tranh thủ đi vào mười li là được rồi... Thật ra những điều trên đây đều là do
ta làm càn nói giỡn, đừng tưởng thật."
Nhìn hai người giận dữ, tôi ngượng ngùng ngậm miệng.
Kiều bang chủ dựa vào cạnh bàn, ngón tay day day huyệt
Thái Dương, cố gắng suy nghĩ lại.
Cơ bắp trên cơ thể kia làm căng chặt áo sơ mi chữ T,
hình dáng từng khối cơ bắp, như ẩn như hiện.
Hấp dẫn, cơ thể hấp dẫn.
Tôi chảy nước miếng, cho ánh mắt được ăn kem lạnh,
Kiều bang chủ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Ta nhớ ra rồi."
Nhớ tới quá trình “làm” sao?
Tôi kích động đến mức tay phát run, chạy nhanh lại
hỏi: "Rốt cuộc đi vào mấy li rồi?"
Kiều bang chủ cũng không để ý đến tôi, tự nói tự nghe:
"Sở dĩ cởi quần áo, là bởi vì chúng ta uống nhiều quá, nôn ra, dính ở trên
đồ."
Sài Sài cũng vỗ tay, nói: "Đúng rồi, hình như ta
cũng nôn ra không ít."
Tôi nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ: "Nhưng các ngươi
đều đã xem đối phương hết sạch trơn, hẳn là nên phụ trách lẫn nhau đi."
"Lúc ấy say đến thất điên bát đảo, làm sao còn
tâm tình mà xem này nọ?" Sài Sài vội vàng lôi kéo Kiều bang chủ giải
thích: "Ngươi nói phải không."
Kiều bang chủ sờ sờ cằm, do dự một hồi, cuối cùng vẫn
nói lời thật lòng: "Lúc ấy đúng là say, chỉ có điều cũng đúng là có
nhìn."
Kiều bang chủ tiếp tục nói lời thật: "Ta phát
hiện, ngươi căn bản không phải là C, ngươi là B cộng."
Sài Sài im lặng nhìn hắn, sau đó, nụ cười sóng sánh,
chậm rãi từ khóe miệng phơi phới rồi tới trên cả khuôn mặt.
Ngay lập tức da đầu tôi run lên.
Bình thường khi Sài Sài bày ra nụ cười thế này, chính
là lúc huyết án sắp phát sinh.
Tôi vội tránh ra sau sofa, cuộn thân mình lại hét Kiều
bang chủ: "Chạy mau!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Sài Sài rút
cục gạch gặp thần giết thần gặp phật giết phật trong túi của mình ra, hướng lên
tường đập một phát.
Sau một trận tro bụi, gạch bể thành hai mảnh.
Sau đó, Sài Sài mỗi tay cầm một cục gạch, trực tiếp
hướng Kiều bang chủ xông qua.
Kiều bang chủ đã từng nhận thức sự lợi hại viên gạch.
Châm ngôn của đại anh hùng là, nếu bọn ta đánh không
thắng liền bỏ chạy.
Cho nên, Kiều bang chủ liền chạy ra khỏi nhà.
Mà châm ngôn của tiểu nữ tử là, vũ khí trong tay nô
gia sẽ rượt.
Cho nên, Sài Sài cũng đằng đằng sát khí cầm gạch đuổi
theo đi.
Sau khi tôi xác định đã an toàn, mới từ sau sofa bò đi
ra.
Tiếp theo, vội vàng lấy ra băng vệ sinh của Sài sài,
cắt thành mẫu nhỏ -- đợi lát nữa khi đầu Kiều bang chủ bị đánh rách da có thể
dùng.
Đang lúc vội vàng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét
thảm thiết.
Cư nhiên là, Sài Sài phát ra tiếng hét thảm thiết.
Chẳng lẽ nàng ta đập đầu vào cửa rồi?
Tôi vội vã lao ra nhìn một cái, phát hiện Sài Sài ngã
ở chân thang ngay cửa nhà, đang bưng lấy chân, vẻ mặt thống khổ.
Còn có gì để nói nữa, xác định chắc chắn là khi Sài
Sài đuổi giết Kiều bang chủ người ta chạy tới chỗ chân thang dưới nhà, khi đang
dùng toàn bộ sức lực chuẩn bị đánh, Kiều bang chủ tránh một cái, nàng hãm không
được xe, liền lăn xuống như vậy đi.
Tôi và Kiều bang chủ khẩn trương chạy qua xem xét,
phát hiện mắt cá chân kia bị sưng thật sự lớn, bị thương rất nghiêm trọng.
Tôi nói: "Không được, phải nhanh chóng đưa tới
bệnh viện."
Vì thế, Kiều bang chủ nhẹ nhàng ôm ngang Sài Sài lên.
Tuấn nam cao lớn cường tráng ngăm đen, mỹ nữ tinh tế
cao gầy trắng nõn.
Trường hợp này, là lãng mạn cấp bậc phim thần tượng --
ý của tôi là, nếu không để ý đến viên gạch mà Sài Sài có chết cũng không chịu
buông kia.
Tôi để Kiều bang chủ đi trước, sau đó quay lại nhà
hắn, cầm chìa khóa phòng hắn lên, xách cái túi của Sài Sài lên, đóng kỹ cửa
lại.
Trở lại nhà tôi lần nữa, chuẩn bị để lại chút tiền cho
nhóc ăn mày.
Kỳ thật, tôi cũng không biết, vì sao một người luôn
xem tiền như mạng như tôi, lại muốn cho tên nhóc ăn mày chỗ ở miễn phí còn cho
hắn tiền.
Nhưng mà quên đi, còn nhiều thời gian, về sau từ từ ăn
đậu hũ của hắn trừ nợ.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng tôi liền thoải mái.
Đang muốn rời đi, lại thấy mắt của nhóc ăn mày khẽ
động, xem bộ dáng là muốn tỉnh.
Tôi nhìn đồng hồ một cái, phát hiện sắp phải ăn cơm
trưa.
Vì thế, hạ quyết tâm, vọt tới phòng bếp, cầm cái đít
nồi bằng phẳng, trong nháy mắt lúc nhóc ăn mày mở mắt ra, hướng cái ót của hắn
đập xuống.
Cho nên, hắn lại hôn mê.
Phỏng chừng lần này có thể xỉu đến bốn giờ chiều, đến
lúc đó cơm trưa cơm chiều cùng ăn một bữa, tiết kiệm tiền.
Đánh tên nhóc ăn mày xong, tôi vội vàng chạy đến bệnh
viện trung tâm.
Sài Sài bất hạnh, mắt cá chân bên phải bị gãy xương đã
bị đẩy vào trong phòng giải phẫu tiến hành phẫu thuật.
Mà Kiều bang chủ cũng không khá hơn chút nào, trên
đường đến bệnh viện, bị Sài Sài phang cho một cục gạch, vỡ đầu, đang phải khâu.
Bất quá chỉ là cởi quần áo liền đẫm máu như vậy, vậy
khi hai người này chân chính làm xong, tình hình khẳng định không thua chiến
tranh thế giới bao nhiêu.
Tôi đi ra ngoài, mua một phần mì xào, sau đó trở lại
phòng mình, đợi Sài sài phẫu thuật xong.
Đang vùi đầu ăn, di động của Sài Sài vang lên.
Cầm lên nhìn một chút, phát hiện điện thoại gọi đến
hiển thị là "Ngựa giống nhỏ".
Nói cũng không cần phải nói, tuyệt đối là tên gia hỏa
Đồng Diêu.
Tôi nhận điện, đầu bên kia sửng sốt một chút, lập tức
phản ứng: "Có phải đã có chuyện gì xảy ra không?"
Tôi chỉ có thể đem sự tình thêm mắm dặm muối nói một
lần, cuối cùng tổng kết, đây là bi kịch phát sinh từ rượu.
Nghe tới chỗ Kiều bang chủ, bạn học Đồng Diêu cũng đã
kích động, sau đó lại nghe thấy thời điểm đi vào một li, hắn cũng đã phấn khởi,
cuối cùng khi nghe thấy đôi nam nữ quan hệ không thuần khiết đang ở bệnh viện
của chúng tôi, chỉ nghe thấy tiếng khởi động ô tô, hắn đã hướng tới bệnh viện
chúng tôi chạy đến đây.
Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại, tôi có việc làm,
liền lục lọi di động của Sài Sài nghịch.
Trong di động của Sài Sài lưu lại không ít ảnh chụp,
tôi mở ra lật xem một chút.
Tấm thứ nhất, là bộ dạng khi tôi vùi đầu ăn đồ nướng,
trên mặt dính đầy tương ớt, thật sự là mất mặt.
Tấm thứ hai, Là bộ dạng Đồng Diêu nằm trên giường bệnh
khi phần xương bọt biển bị thương, thật sự bất đắc dĩ.
Tấm thứ ba, là bãi cứt chó trước của nhà Sài Sài, có
lẽ chỉ dùng để làm vật chứng để tố cáo, tôi ghê tởm.
Cứ tiếp tục mở từng tấm từng tấm như vậy, đến khi tấm
cuối cùng mở ra, tôi ngây ngẩn cả người.
Đó là tấm ảnh rất lâu trước kia.
Người ở bên trong, đều thực trẻ tuổi, trên mặt tất cả
đều tươi cười.
Đồng Diêu, Sài Sài, tôi còn có... Ôn Phủ Mịch.
Phía sau chúng tôi, là tàu lượn siêu tốc.
Trí nhớ giống như nước, chậm rãi bao phủ đầu óc tôi,
thấm vào làm cho một vài chuyện trở nên tươi mới.
Đó là thời điểm nghỉ hè hồi trung học, bốn người chúng
tôi đi công viên trò chơi chơi.
Tôi cảm thấy tàu lượn siêu tốc rất nguy hiểm, nói
không chừng nếu không cần thận liền ngã xuống dưới, đi tong rồi, cho nên liền
đề nghị mọi người cùng nhau chụp chung một tấm ảnh, làm kỉ niệm cuối cùng.
Ngay lúc người giúp chúng tôi chụp ảnh bấm máy, tôi
nhanh chóng chuẩn xác hôn lên má phải Ôn Phủ Mịch.
Nhưng khi xem ảnh chụp, mới biết cử động này thật phá
hỏng hình tượng, cái miệng kia đều bị ép tới biến hình rồi.
Quả thực chính là một đầu heo muội cường hôn mỹ thiếu
niên như hoa.
Trong lúc bất tri bất giác, tôi dừng chiếc đũa.
Ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve Ôn Phủ Mịch trên màn hình.
Màu sắc ảnh chụp tươi mới, ai cũng không nghĩ ra, cũng
đã qua lâu như vậy.
Những bông hoa, từ màu đỏ dần dần, phủ bụi, trở nên
trắng xám.
Dường như đã qua mấy đời.
Đang khi sa vào thế giới của chính mình, một chiếc
bóng bỗng nhiên phủ lên tay tôi.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thịnh Du Kiệt.
Tôi giật mình nheo mắt, vội tắt điện thoại di động đi.
Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy, sâu trong con ngươi của
Thịnh Du Kiệt, phủ một ánh sáng im lặng mà phức tạp.
Tim của tôi, vừa rồi vẫn còn bị vây trong trạng thái
đứng hình, mà hiện tại, thì liều mạng mà đập.
"Phẫu thuật thành công không?" Tôi khẽ động
khóe miệng, hỏi.
Trong lòng, một bên âm thầm cầu nguyện hắn không nhìn
thấy bức ảnh kia.
Nhưng dường như tôi đã nói qua vô số lần, vận khí của
Hàn Thực Sắc tôi, không bao giờ tốt.
Thịnh Du Kiệt ngồi xuống chỗ ngồi của mình, ngả lưng
vào ghế, ngửa đầu, trên mí mắt mấp máy là mệt mỏi.
Tôi nhanh chóng đi qua, giúp hắn mát xa bả vai.
Tư thế mang theo dáng vẻ chột dạ mà chính mình cũng
không nhận ra.
Tôi cúi đầu, nhìn mặt hắn.
Theo góc độ của tôi mà nhìn, những đường nét trên
gương mặt hắn vô cùng rõ ràng.
Như là gió mát hây hây lướt qua vùng núi mờ sương.
Tôi nói: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, ta còn
chưa ăn no đâu... Ngươi không biết đâu, hôm nay mì xào thật không thể ăn, hơi
mặn..."
Tôi không nói nữa, bởi vì Thịnh Du Kiệt bỗng nhiên mở
to mắt.
Ánh mắt kia, mất đi vẻ yêu mị, giờ phút này, màu đen
bên trong, dày đặc giống như là bị nhuộm qua mực.
Tim tôi, nháy mắt co rút lại.
"Thực Sắc," đây là lần đầu tiên Thịnh Du
Kiệt kêu tên của tôi, ôn nhu như thế, còn nghiêm túc thế này: "Chúng ta
kết hôn đi."
Tôi ngơ ngẩn.
Sau đó, tôi ngẩng đầu, nhẹ nhàng ngắm những cánh hoa
mùa hè phía ngoài cửa sổ, tạm thời né tránh ánh mắt hắn.
Tiếp đó, tôi cười yếu ớt mở miệng: "Thịnh Du
Kiệt, ngươi không phải là bởi vì thấy tấm ảnh vừa rồi, liền làm trận tuyến
hoảng loạn đi. Đó đều là chuyện mấy trăm năm trước, ta cũng không tin ngươi
cùng ba cô bạn gái trước chưa từng chụp những bức ảnh loại này... Hơn nữa, tấm
ảnh kia ta trước cũng không biết để ở chỗ nào, cũng không nghĩ là Sài Sài còn
giữ lại, hôm nay lấy ra xem như vậy, quả thật không có ý gì khác, chẳng qua là
hoài niệm một chút về thời gian thanh xuân của mình từng trải qua, ta..."
"Hắn quả thật rất giống ta." Thịnh Du Kiệt
dùng khẩu khí nhàn nhạt đánh gãy lời tôi.
Tôi bỗng nhiên cảm nhận được, khí lực toàn thân đều bị
những lời này chặn lại, không lưu thông được, toàn bộ tập trung ở dạ dày,
trướng trướng.
Hương hoa ngoài cửa sổ, ngào ngạt dị thường, len vào
trong phòng, đặt nặng trịch trong tim.
Hơn nửa ngày, tôi kiềm chế bực bội, còn thật sự hỏi:
"Là bởi vì hắn, ngươi mới vội vã muốn chúng ta kết hôn sao?"
Lần này, đến phiên Thịnh Du Kiệt trầm mặc.
Tôi nóng nảy, nói: "Ngươi là ngươi, hắn là hắn.
Ôn Phủ Mịch đời này có lẽ cũng sẽ không trở về, chung quy vì cái gì ngươi cùng
một người cách xa nhau xa như vậy so sánh hả?"
"Vậy vì cái gì ngươi vẫn còn không bỏ hắn xuống
được?" Thịnh Du Kiệt hỏi.
Trong mắt của hắn, là mây khói nhàn nhạt.
Mây khói mờ mịt.
"Ta không có không bỏ hắn xuống được." Tôi
nói.
"Vậy vừa rồi ngươi là đang làm cái gì?"
Thịnh du kiệt hỏi: "Ngươi vì sao phải vuốt ve mặt hắn."
Tôi không thể trả lời.
Vì cái gì phải vuốt ve mặt Ôn Phủ Mịch.
Kỳ thật, đây chẳng qua là một động tác theo bản năng.
Cũng không có thâm ý gì.
Ít nhất là tôi cảm thấy được như vậy.
Tôi không thích dây dưa không dứt, đặc biệt là dây dưa
trong tình cảm.
Tuy rằng tôi và Thịnh Du Kiệt kết giao, lúc đầu đúng
là mang theo một chút ý bắt buộc, nhưng càng về sau, khi tôi chân chính quyết
định cùng hắn cùng một chỗ, đầu óc của tôi rất tỉnh táo.
Ở một khắc đó, tôi liền quyết định phải buông Ôn Phủ
Mịch.
Cái ngày mưa kia, làm cho tôi hiểu được, mình yếu
đuối, tôi cần có một người yêu tôi, ở bên cạnh giúp tôi bung dù.
Mà người kia, chính là Thịnh Du Kiệt.
Tôi ở cùng một chỗ với hắn, là vui vẻ.
Tôi cũng có tự tin, loại vui vẻ này sẽ vẫn liên tục
tiếp diễn.
Thậm chí có đôi khi tôi còn tưởng tượng bộ dạng của
chúng tôi sau này, kết hôn, cãi nhau, sinh con.
Những điều này, đều là tôi nguyện ý cùng hắn thực
hiện.
Nhưng đồng thời, tôi cũng thực hiểu được, có một số
việc, là không thể quên.
Bất luận kẻ nào, đều cũng nhớ rõ mối tình đầu của
mình.
Tôi cùng Ôn Phủ Mịch cùng một chỗ ba năm, thân ảnh của
hắn vẫn ngấm vào trong kẽ hở của ba năm thời gian đó của tôi.
Thậm chí có thể nói, hẳn là một bộ phận tạo thành cuộc
sống của tôi.
Tôi không thể dùng một cây đao, mang hắn từ bức tranh
cuộc đời của tôi cắt xuống.
Đúng vậy, thời khắc khi quyết định cùng Thịnh Du Kiệt
cùng một chỗ đó, tôi liền quyết định, phải buông Ôn Phủ Mịch.
Đem hắn đặt ở một cái hộp trong trí nhớ, để cho nó
chậm rãi ngủ say.
Đang khi dần dần già đi, xem xét lại cuộc đời của
mình, tôi sẽ nhớ tới người con trai làm tổn thương tôi kia, nhớ tới vui vẻ và
ưu sầu thời trẻ.
Đây là cuộc đời của Hàn Thực Sắc tôi, vứt bỏ, liền có
nghĩa sẽ không hoàn chỉnh nữa.
Nhưng mà, Thịnh Du Kiệt không đồng ý.
Hắn là người rất tuyệt đối.
Cái hắn cần, là tôi phải hoàn toàn quên.
Hắn cần tôi, đem mỗi một phút mỗi một giây ở cùng một
chỗ với Ôn Phủ Mịch, toàn bộ quên hết.
Tôi hiểu được, hắn để ý tôi, hắn muốn trở thành thứ
nhất trong lòng tôi.
Nhưng là hắn không hiểu, không có ai cùng hắn cạnh
tranh cả, thật không có.
Ôn Phủ Mịch, đã rời khỏi trận chiến rồi.
Tôi không biết, nên giải thích thế nào cho Thịnh Du
Kiệt hết thảy chuyện này.