"Bởi vì có nhiều người đi nơi khác làm việc, toàn
khóa chỉ có hơn 100 người có thể tới, cho nên không phân biệt lớp nào."
Sài Sài giải thích: "Bọn họ nói cuối tuần, chờ sinh viên nghỉ học hết,
chúng ta sẽ tổ chức trong lớp lúc trước."
"Sao đột nhiên lại muốn tổ chức họp lớp
vậy?" Tôi tò mò.
Sài Sài buông tay: "Tao cũng không biết, là Đồng
Diêu nói tao biết."
"Đồng Diêu?" Tôi sờ sờ cằm, mặt nhăn nhíu,
ngắt lời nói: "Dù sao việc này một khi liên quan đến hắn, đều không có gì
tốt."
"Lần sau nói xấu sau lưng người khác, nhớ phải
nhỏ giọng một tí." Cùng với tiếng nói, bạn học Đồng Diêu đi vào.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Tôi nhún nhún vai: "Chúng ta chưa bao giờ nói xấu
sau lưng ngươi."
Đồng Diêu đồng học vẻ mặt chính là: Ta không thèm tính
toán với bà điên như ngươi.
Sau khi đặt đồ vật này nọ xuống, hắn ngồi xuống ghế,
bắt chéo đôi chân dài, khóe miệng cong cong, bày ra nụ cười xấu xa, như nước
mùa xuân, trong mắt gợn lên sóng nước dập dờn: "Các ngươi đang nói xấu ta
cái gì?"
Tôi và Sài Sài cùng lúc lấy tay che mắt.
Tôi căm ghét nói: "Thu hồi lại bộ dáng muốn câu
dẫn người của ngươi đi."
Lông mi bạn học Đồng Diêu run run, cười lưu manh nói:
"Tại các ngươi định lực không đủ, hai người các ngươi cần phải luyện tập
nhiều hơn."
Nghe vậy, tôi cũng mất đi hơi sức để ý tới hắn.
Vẫn là Sài Sài tinh mắt, thấy trên tay Đồng Diêu cầm
gì đó, vội hỏi: "Đó là cái gì?"
"A, khách hàng tặng, ta nghĩ các ngươi chắc là
dùng được." Đồng Diêu đồng học lấy cái túi đồ trang sức nhỏ rất tinh xảo
đưa cho chúng tôi.
Mở ra xem, phát hiện là hai bộ 3 sản phẩm Clinique[1].
Sửa rửa mặt, nước trang điểm, dầu giữ ẩm, cũng xấp xỉ
1.000 USD rồi.
Kỳ thật ở Mỹ Clinique bán giống như hàng siêu thị,
không phải người ta bảo Mỹ là một kho báu lớn sao.
Kết quả đến Trung Quốc, lại trở thành hàng hiệu.
Cũng coi là hòa thượng từ nước ngoài đến biết niệm
kinh vậy.
Không chừng như tôi vầy, ra nước ngoài, giá trị tăng
vọt lên cũng không biết chừng.
Mặc kệ thế nào, nhặt được của hời vẫn nên vui mừng.
Nhìn kỹ, phát hiện một bộ dành cho da khô, một bộ dành
cho da hỗn hợp, vừa khéo thích hợp với tôi và Sài Sài.
Xem ra, bạn học Đồng Diêu vẫn rất chu đáo.
Làm một công tử nhà giàu vẫn là làm rất kính nghiệp.
"Đúng rồi, cái chú cảnh sát nhà các ngươi sao
không tới?" Đồng Diêu nháy nháy mắt với Sài Sài, cười nhạt.
"Ta giải thích lại lần cuối." Sài Sài nói
từng câu từng chữ: "Ta với người kia, không có liên quan gì nhau."
"Hiểu." Bạn học Đồng Diêu khóe miệng khẽ
cong, cười như hoa liễu rụng xuống đất, lặng yên không một tiếng động, lại biết
an ủi lòng người, ngứa, cực kì khó chịu: “Quan hệ nam nữ bây giờ, rất thịnh
hành câu nói này."
Sài Sài vẫn im lặng như cũ.
Cả ba người chúng tôi đều cực kỳ hiểu câu châm ngôn
“phong thủy luân chuyển” này.
Lần trước là bạn học Đồng Diêu xương xốp bị tổn
thương, bị tôi cùng Sài Sài cười nhạo.
Lần này là bạn học Sài Sài bị người ta nhìn thấy sạch,
ý muốn giết người diệt khẩu nhưng chưa được toại nguyện, ngược lại bị thương,
bị tôi và Đồng Diêu đồng học cười.
Lần sau, không chừng lại đến lượt tôi.
Ngẫm lại, thật đúng là tay chân lạnh cả người.
"Kỳ thật ta cảm thấy cái chú cảnh sát kia cũng
không tồi, ngươi cứ thuận theo luôn đi." Bạn học Đồng Diêu khuyên nhủ.
Tôi cảm thấy buồn cười: "Ngươi ngay cả mặt mũi
Kiều bang chủ còn chưa gặp, sao lại kết luận như vậy."
"Người nọ là cảnh sát a." Bạn học Đồng Diêu
nói.
"Cảnh sát rồi làm sao?" Tôi nhíu mày.
"Cảnh sát có cảnh phục, còng tay, tất cả đều là
miễn phí, chơi trò chế phục sẽ rất hứng thú nha." Bạn học Đồng Diêu sờ sờ
cằm, tư tưởng dơ bẩn dính đầy trên mặt.
Đang lúc nàng suy nghĩ, nam vai chính xuất hiện.
Kiều bang chủ cao lớn khỏe mạnh trên trán vẫn còn quấn
băng gạc, trong tay cầm hộp cơm giữ ấm, đi vào phòng bệnh.
Chỗ này cần phải giải thích rõ một chút, Kiều bang chủ
người ta tuy rằng bị Sài Sài dùng miếng gạch đập, nhưng nghĩ đến bản thân dù
sao cũng nhìn thấy hết Sài Sài rồi, ngay cả B của người ta cũng nhìn hết, bởi
vậy, vô cùng băn khoăn.
Sau lại nghe thấy Sài Sài chê thức ăn bệnh viện khó
ăn, Kiều bang chủ ngày nào cũng đúng giờ đưa thuốc đưa cơm đến.
Ngoài dự kiến của mọi người là, tay nghề của Kiều bang
chủ lại cực kỳ tốt.
Thuộc loại sau khi nếm qua một lần, làm cho người ta
không thể nào quên được.
Không chừng hắn ở trên giường biểu hiện cũng giống như
vậy.
Thật là một nam tử hán cứng rắn nhưng nhu tình a.
Vì vậy, Sài Sài bỏ đi hết tôn nghiêm, mỗi ngày đều ăn
thức ăn do Kiều bang chủ mang đến.
Đồ ăn này, màu sắc mùi vị đều đủ cả, vừa mở nắp ra,
khiến cho người ta nước miếng chảy từng giọt.
Đúng là thơm a, nhớ lại tôi đang bắt đầu nghĩ xem có
nên đem hai cái bánh bao miễn cưỡng lên tới cup C của mình cho Kiều bang chủ
liếc mắt một cái, đổi vài bữa cơm.
Thấy mục tiêu của nhiệm vụ đến rồi, bạn học Đồng Diêu
bật người dậy tiến lên, tự giới thiệu.
Sau khi nói mấy câu, tên gian thương Đồng Diêu này
liền biết rõ Kiều bang chủ thích súng, ngay lập tức đem toàn bộ đề tài chuyển
sang súng, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái, tên hài tử Đồng Diêu này
bình thường nhiều nhất cũng chỉ có cây súng ở phía dưới hông của hắn mà thôi,
kết quả là nói đến những cây súng khác, cũng rất là lợi hại.
Phía bên này, Sài Sài cũng chẳng thèm quan tâm đến bọn
họ, trực tiếp mở cái hộp giữ ấm ra, ngồi dậy vùi đầu ăn.
Tôi thì ngồi xổm bên giường bệnh nước miếng rớt từng
giọt nhìn nàng.
Thức ăn của Kiều bang chủ, đúng là rất ảnh hưởng đến
tình đoàn kết a.
Cho nên mới nói, Sài Sài thà tổn hại tình bạn nhiều
năm, cũng nhẫn tâm không thèm để ý tới tôi.
Ăn ăn, Sài Sài thấy có gì không đúng, nhẹ nhíu lông
mày, nói với Kiều bang chủ: "Ta đã nói với ngươi ta không ăn gan heo, sao
trong này lại có gan heo?"
Kiều bang chủ xoay đầu lại, liếc nhìn nàng một cái,
nói rất ngắn gọn: "Gan heo bổ mắt."
"Thị lực của ta rất tốt." Sài Sài nói.
"Thị lực của ngươi tốt sao lại bị té từ cầu thang
xuống?" Kiều bang chủ nhẹ nhàng nói một câu, trực tiếp đạp trúng chân của
Sài Sài.
Vì để tránh xuất hiện việc đổ máu, tôi vội vàng khuyên
nhủ: "Không nên tức giận, không nên tức giận, đời người giống như một vở
kịch, vì hữu duyên nên mới gặp nhau, ở với nhau tới già mới là khó... Lại đây,
làm giống như ta, hít sâu, thở ra, lại hít vào, lại thở ra, hít vào thở ra ba
lần, 'Phù' một tiếng đem khí bẩn trong bụng đẩy ra ngoài hết... Lại đây, mau
làm thử xem."
Sài Sài trừng mắt liếc tôi một cái, tiếp tục vùi đầu
ăn cơm.
Lấy cái hộp giữ ấm mở ra tầng tiếp theo, là một chén
canh, Sài Sài ngửi lại ngửi, nhíu mày: "Đây là thuốc gì? Thật là khó
ngửi."
"Đu đủ hầm chân heo." Kiều bang chủ giúp
nàng giải tỏa nghi vấn.
"Mới nghe tên đã biết khó ăn." Sài Sài ghét
bỏ.
"Mùi vị không được ngon, nhưng tác dụng cũng
không tệ lắm." Kiều bang chủ khuôn mặt ngăm đen khỏe mạnh, cười hài hước,
hàm răng trắng tinh, có thể giúp Colgate đóng quảng cáo: "Ăn một tuần, đảm
bảo ngươi có thể đạt tới cup C."
Trầm mặc.
Một giây đồng hồ.
Hai giây.
Ba giây đồng hồ.
"Choang" một tiếng cái hộp giữ ấm màu bạc,
còn có bát thuốc trong hộp, toàn bộ bị quăng về phía Kiều bang chủ và bạn học
Đồng Diêu.
Nhưng hai người này là ai a.
Kiều bang chủ là cảnh sát thường ngày đều trải qua
tránh né mưa bom bão đạn.
Bạn học Đồng Diêu là tiểu ngựa giống thường xuyên
tránh né nữ nhân quăng cà phê.
Cho nên nói, bọn họ một bên tán gẫu, một bên nhanh
chóng né tránh.
Kết quả là, chén thuốc kia, cứ như vậy rơi vãi trên
mặt đất, biến thành một vũng nước nhỏ, ở dưới ánh mặt trời, ánh sáng trong vắt
nổi lềnh bềnh.
"Cô gái nhỏ này, tính khí thật sự rất lớn."
Kiều bang chủ nhìn cái hộp giữ ấm bằng kim loại còn xoay tròn trên đất nói.
"Đúng vậy a, đứa nhỏ này tới bây giờ tính tình
vẫn không tốt, ngươi nên khoan dung một chút." Bạn học Đồng Diêu nói
chuyện giống như cha của Sài Sài.
"Không có việc gì không có việc gì, lúc nãy nói
tới đâu rồi?" Kiều bang chủ hỏi.
"A, M200, loại súng này đúng là trâu a, trong
phạm vi 2000 thước, tuyệt đối có thể nổ banh đầu." Bạn học Đồng Diêu tiếp
tục ở chỗ vừa dừng lại.
Sài Sài tức giận đến đau gan.
Lúc này, mới nhớ tới có tôi ở bên cạnh, định chuẩn bị
trốn vào trong lòng tôi để kiếm một chút an ủi.
Nhưng khi quay đầu lại, mới phát hiện, tôi thừa dịp
lúc nàng không chú ý, dồn sức nhồi nhét đồ ăn Kiều bang chủ mang đến, nhất thời
bất cẩn, mắc nghẹn đến mặt đỏ tai hồng.
Sài Sài nhắm mắt lại, triệt để tức giận đến hôn mê bất
tỉnh.
Nam nữ sắc tình.
Có nam có nữ.
Cho nên nói, trong thời kỳ đặc biệt, người nhẫn nhịn
không chỉ có một mình Thịnh hồ ly, tôi nhìn được nhưng ăn ko được, cũng rất khó
chịu.
Cho nên tối hôm đó, tôi dị thường hưng phấn a.
Bởi vì, cái kia của tôi rốt cục cũng sạch sẽ rồi.
Tôi cùng Thịnh hồ ly lại có thể cùng đè nhau rồi.
Thử nghĩ nghĩ, suốt năm ngày, tiểu đệ cùng tiểu muội
của chúng tôi không có tiếp xúc, thật sự là bất lợi cho sự ổn định và đoàn kết.
Cho nên, vì quan hệ tình cảm tốt đẹp, tôi quyết định,
muốn tình thú một chút.
Cái gì mới đủ tình thú?
Tên của tôi cũng đủ tình thú rồi.
Thực Sắc, thực và sắc.
Hai cái này đối với tôi mà nói, đều là chuyện rất rất
rất rất rất quan trọng.
Nếu như có thể dung hợp, đúng là chuyện tình tốt đẹp
nhất trên đời.
Kỳ thật, tôi luôn luôn tưởng tượng, nếu có một ngày,
tôi có thể nằm sấp trên giường, một bên hưởng thụ sự phục vụ của Thịnh hồ ly,
vừa ăn mì thịt bò, còn gì tốt bằng.
Quả thực là chết cũng không nuối tiếc a.
Chính là, lúc đầu khi tôi đem cái tư tưởng vĩ đại này
nói cho Thịnh hồ ly xong, mông của tôi bị đạp xanh tím cả một tuần.
Suốt trọn một tuần.
Thật là vô cùng thê thảm.
Thịnh hồ ly cho rằng, nếu lúc nam nhân đang làm, mà
người nữ nhân lại ngủ, như vậy, người nam nhân này hẳn là phải đi tự cung.
Đồng thời, hắn còn cho rằng, nếu lúc nam nhân đang
làm, mà nữ nhân lại ăn mì thịt bò, như vậy, nam nhân này hẳn là nên đi tự cung
trước, rồi sau đó nên đi mổ bụng tự sát cho xong.
Tôi biết, bằng thủ đoạn tàn nhẫn lòng dạ độc ác của
Thịnh hồ ly, cho dù hắn muốn mổ bụng tự sát, cũng chắc chắn đem tôi chém trước.
Tôi không muốn chết, cho nên, đánh chết tôi cũng không
dám ở trên giường ăn mì thịt bò.
Vì thế, cái ảo tưởng vừa ăn vừa làm, chẳng lẽ cứ như
vậy sanh non sao?
Câu trả lời là phủ định rồi.
Tôi chính là Hàn Thực Sắc, vì Thực và Sắc, đầu có thể
rơi, máu có thể chảy.
Cho nên, trải qua suy tư khổ cực của tôi, một cái kế
hoạch hoàn mỹ rốt cục cũng nổi lên mặt nước.
Đó chính là —— bơ.
Đúng vậy, bơ cũng coi như là thánh phẩm để tán tỉnh a.
Một chiêu này, là từ cổ truyền lại, ý tôi là, từ lúc
bơ được phát minh ra, thì đã có rồi
Cho nên, Thịnh hồ ly chắc sẽ không hoài nghi, kỳ thật,
tôi chỉ đơn giản nghĩ muốn thực hiện cái giấc mộng vĩ đại vừa làm vừa ăn này.
Vì thế, hôm nay, tôi phải đi siêu thị mua bơ.
Kỳ thật, tôi vốn là còn muốn ở trên rốn và hai núm vú
của Thịnh hồ ly đặt hai quả mận khô lên nữa kìa.
Bơ với mận khô, mỹ vị a.
Nhưng làm như vậy, không chừng Thịnh hồ ly sẽ nghi
ngờ, cho nên, chỉ cần bơ là tốt rồi.
Tối hôm đó, Thịnh hồ ly tắm rửa xong, đi ra.
Hắn mặc áo tắm màu trắng, đầu tóc đen ướt át, những
giọt nước trong suốt không ngừng theo gò mà trên mặt hắn chảy xuống, tụ lại cái
cằm tinh xảo của hắn, từng giọt từng giọt một rơi xuống.
Đường đi của giọt nước mang theo toàn bộ sự hấp dẫn
của hắn.
Những sợi tóc lộn xộn đều dán trên thái dương của hắn,
uốn lượn thành độ cong kiều diễm.
Tôi bỗng nhiên cảm giác trong lòng có một cỗ khô nóng,
nước miếng cũng tăng tốc độ tiết ra ngoài.
Đúng là đẹp trai có thể ăn cơm a!
Tôi vốn đang ngồi chồm hổm trên giường, giờ phút này,
mông bỗng nhiên rút lại hướng lên trời, ánh mắt từ màu đen chuyển thành xanh,
hai hàm răng trên dưới ma sát kẽo kẹt kẽo kẹt, tay chân nhanh chóng bổ nhào về
phía Thịnh hồ ly.
Giống như con gấu bự, tôi phủ trên người trên người
của hắn.
Hai chân quấn lấy thắt lưng của hắn, hai tay ôm lấy cổ
hắn, đầu thì chôn ở trước ngực của hắn.
"Thì ra ngươi chê ta nặng a, vậy mà ta để ngươi
làm kiểu đèn treo Italy để giúp ta giảm béo ngươi lại không làm." Tôi tả
oán.
Thịnh hồ ly để vậy mang tôi đi tới bên giường, muốn
tôi bỏ xuống.
Nhưng tôi hơi dùng lực một chút, kéo hắn cùng nhau ngã
xuống giường.
Hiện tại, hắn đè trên người của tôi.
Tóc Thịnh hồ ly, vẫn còn ướt, đang không ngừng nhỏ
nước.
Những giọt nước đang rơi này, mang theo hương thơm
riêng biệt của hắn, rơi xuống gò má của tôi, dừng lại một lát, phút chốc lại
chảy xuống gáy cổ của tôi, dẫn đến một trận rung động.
"Ngươi muốn làm gì?" Khóe miệng Thịnh hồ ly,
hé ra ánh sáng mờ mờ.
"Ta muốn nữ thượng vị." Tôi ý chí kiên định.
"Đừng hòng." Thịnh hồ ly một hơi phủ quyết.
"Ngươi quá nặng, lần nào cũng giống như muốn ép
tế bào trứng của ta ra." Tôi lấy cớ.
"Như vậy mới công bằng, tiểu nòng nọc của ta
không phải lần nào cũng bị ngươi ép ra hết sao." Thịnh hồ ly chết không
buông mồm: "Vả lại, dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, chết là quỷ sứ cũng
phong lưu a."
"Đóa mẫu đơn bự như ngươi, có bản lĩnh thì nghẹn
đừng bắn ra đi a!" Tôi chớp mắt.
"Ta không có bản lĩnh này." Thịnh hồ ly rất
am hiểu đạo lý: không làm tranh chấp vô lý.
Tôi nhìn hắn, không nói.
"Ngươi đang nghĩ chuyện gì." Thịnh hồ ly
hỏi.
Tôi lấy ngón trỏ phải đặt ở khóe miệng, bày ra điệu bộ
xuỵt nhỏ tiếng.
Tiếp đó, dồn khí đan điền, hé ra khuôn mặt đã được
chuẩn bị, thống khổ và thoải mái.
Thịnh hồ ly có vẻ nghi ngờ, càng ngày càng nặng, tiếp
theo, cánh mũi hắn bỗng nhiên động đậy, sau đó, rống to lên: "Hàn Thực
Sắc, ngươi lại dám không một tiếng động mà phóng rắm cho ta hả!"