Vì sao vừa rồi vẻ mặt Đồng Diêu có chút không đúng,
chẳng lẽ là...
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, mắt chớp chớp nhá sáng mà
nhìn hắn, chất vấn nói: "Đồng Diêu, có phải ngươi có chuyện gì giấu ta
không?"
Lúc này, chúng tôi dựa vào rất gần, chóp mũi kề chóp
mũi.
Chẳng lẽ là, Đồng Diêu đã sớm biết chuyện nhóc ăn mày
bị mù mắt mà thích tôi?
Bạn học Đồng Diêu nhìn tôi, trong đôi mắt đen nhánh
kia hình như có mây giăng nhàn nhạt, chầm chậm tản ra.
Lúc này, mũi chúng tôi tiếp xúc với nhau, từ chóp mũi
truyền đến một cơn ngứa nhẹ.
Trên tủ đầu giường đặt hoa bách hợp do những bằng hữu
của hắn phái người đưa tới.
Hương thơm thanh thoát trang nhã, phảng phất quanh
quẩn trên mỗi tấc da thịt.
"Quả nhiên, vẫn là bị ngươi đoán trúng."
Thật lâu sau, khóe miệng bên phải của Đồng Diêu lần thứ hai nhếch lên, sóng
sánh ý cười: "Vừa rồi, bạn ta đưa tới cho ta một hộp bánh Mousse[1]... Để
ở bên kia."
"Ta đi cắt ra giúp ngươi!" Hắn vừa dứt lời,
tôi liền vội vàng mà phóng đi, đem phanh thây chiếc bánh ngọt đẹp đẽ kia.
Tiếp theo, cầm lấy dĩa, ngồi một bên, chậm rãi hưởng
thụ mỹ vị.
Thật sự là quá yêu đám bạn bè lang sói của bạn học
Đồng Diêu.
Vừa ăn như thế, liền quên đi đề tài còn đang nói ban
nãy.
"Thế này gọi là cắt giúp ta sao?" Đồng Diêu
lười biếng hỏi.
"Ngươi không phải là không thích ăn đồ ngọt sao?
Nè, nếm thử là được rồi." Tôi dùng nĩa xiên một miếng nhỏ, đưa tới bên
miệng hắn.
Bạn học Đồng Diêu sửng sốt, liền sau đó, trong mắt có
cảm xúc nào đó như mây hợp mây tan.
Tiếp theo, hắn hơi hơi nghiêng đầu.
Rõ ràng bị ghét bỏ rồi!
Lòng tôi hơi buồn.
"Ngươi sợ nước miếng của ta?" Tôi dùng giọng
điệu có phần bị tổn thương nói: "Quên đi, cắt cho ngươi miếng mới
vậy."
"Không cần." Trong lời nói của Đồng Diêu có
kiểu mấy lần tắt sáng[2] gì đó,
hắn lẩm bẩm nói: "Chưa đến thời gian."
"Thời gian gì?" Tôi tò mò.
Mắt hắn vô lại nhướng nhướng, nói tiếp: "Thời
gian ăn cơm."
"Thật sự là không thể tưởng được, bạn học Đồng
Diêu nhà chúng ta lại có thể là một người có nguyên tắc như thế." Tôi cười
cợt: "Nhưng mà, lúc ngươi tìm bạn gái, hình như là ai đến cũng không từ
chối."
"Ngươi có chú ý sao?" Ý cười trên khóe miệng
Đồng Diêu sâu hơn một chút: "Ta tưởng ngươi đều xem ta cùng mấy cô ấy như
tro bụi."
"Ngươi nói lời như vậy làm như chúng ta lạnh nhạt
không bằng ấy, ta và Sài Sài cả ngày đều đang lo lắng, ngày nào đó ngươi sẽ
nhiễm AIDS." Tôi vỗ vỗ vai của hắn, nói: "Yên tâm, nếu thật sự có
ngày đó, ta và Sài Sài chắc chắn sẽ không ghét bỏ ngươi. Bất quá nếu ngươi thật
sự vì bệnh mà bất hạnh thăng thiên, nhớ kỹ giữ lại chiếc sô pha trong văn phòng
ngươi kia cho chúng ta."
"Thật sự cám ơn sự quan tâm của các ngươi."
Bạn học Đồng Diêu ngoài cười nhưng trong không cười, thịt cười da không cười.
"Đâu có, mọi người đều là bạn bè bao nhiêu
năm." Tôi lần thứ hai vỗ vỗ vai của hắn.
"Lau sạch chưa?" Bạn học Đồng Diêu lười
biếng mà nhướng mắt, hỏi.
"Sạch rồi." Tôi ngượng ngùng mà cười cười.
Vừa nãy khi ăn bánh ngọt không cẩn thận dính bơ trên
tay, bởi vậy liền mượn dịp vỗ vai muốn lau lên người bạn học Đồng Diêu, đã
không nghĩ tới bị phát hiện.
Tôi nhìn băng gạc quấn quanh trán Đồng Diêu, đưa tay
khẽ chạm lên, nói: "Còn may là bị thương ở chỗ đường mép tóc, bằng không
bị hủy dung nhan là tiêu rồi."
"Ngươi thương tiếc gương mặt ta vậy sao?"
Đồng Diêu hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhẹ cong, trong vô lại xấu xa mang
theo khí chất tao nhã.
Hai thứ đối lập hòa trộn cùng một nơi, sau khi va chạm
thì hợp thành ý vị đặc thù.
Cho dù là trên trán quấn băng gạc, cũng không che được
mày thanh mắt sáng của hắn.
Tôi thở một hơi dài, hai tay nhéo đôi má hắn, vừa kéo
ra hai bên, vừa nói: "Đó là đương nhiên, ngươi cũng chỉ có một cái ưu điểm
là bộ dạng dễ coi này."
"Không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, ta muốn đi
vệ sinh." Bạn học Đồng Diêu nói xong liền xốc chăn lên, muốn đứng dậy.
Tôi vội vàng giữ hắn lại, nghiêm túc mà nói:
"Không được, bác sĩ nói ngươi có chút chấn động não nhẹ, không thể xuống
giường, cho nên... cứ dùng tiếp niệu tiểu khí[3] đi."
"Bác sĩ nói ta có chấn động não nhẹ?" Bạn
học Đồng Diêu nhướng nhướng mày: "Ta sao lại không biết?"
"Chúng ta nói qua với ngươi rồi, nhưng bởi vì
chấn động não liền quên mất chuyện này." Tôi tung ra lời dối, cũng không
cà lăm.
Tiếp theo, tôi từ dưới giường bệnh lấy ra tiếp niệu
khí, nói: "Đến, lấy chim nhỏ của ngươi ra, tha hồ mà xả đi."
"Ta thấy," trên gương mặt mày mắt rõ ràng
kia của bạn học Đồng Diêu, tràn ngập sáng tỏ: "Là ngươi muốn nhân cơ hội
nhìn lén tiểu đệ đệ của ta đi."
"Làm sao có thể?!" Tôi nhíu mày: "Vì
sao ngươi phải nghĩ ta hư hỏng đến như vậy chứ? Vì sao chứ? Vì sao chứ? Vì sao
chứ?!"
"Bởi vì," trong mắt cười đen thẫm của bạn
học Đồng Diêu hiện lên luồng sáng sóng sánh nhàn nhạt: "Ngươi mắt tỏa ánh
xanh, nước bọt tí tách, mặt còn run rẩy co giật… Hàn Thực Sắc, chỉ có lúc ngươi
muốn làm chuyện xấu, mới có thể làm ra vẻ mặt này."
Lại thất sách rồi.
Bạn học Đồng Diêu này quả thật là lợi hại, tôi vừa
nhếch mông, hắn liền biết là tôi muốn đại tiện hay tiểu tiện.
Có thể tận mắt nhìn tiểu Đồng Diêu một cái, chính là
giấc mộng cả đời của tôi a.
Bao nhiêu lần, tôi cố ý trong lúc Đồng Diêu đi toilet,
giả bộ vô ý xông vào, muốn liếc nhìn thoáng qua một cái.
Bao nhiêu lần, tôi cố ý vào 6 giờ sáng chạy đến nhà
Đồng Diêu, xốc chăn của hắn lên, muốn nhìn chân thân của tiểu Đồng Diêu một
chút.
Bao nhiêu lần, tôi vào lúc tụ họp, cố ý chuốc rượu
hắn, muốn chờ sau khi hắn ngã xuống thoải mái mà xem một lần.
Đáng giận chính là, Đồng Diêu bảo vệ tiểu Đồng Diêu
của hắn giống như bảo vệ vũ khí hạt nhân vậy.
Tôi một lần cũng không có thực hiện được.
"Đừng keo kiệt, nhìn một cái cũng sẽ không chết
đâu." Tôi khuyên nhủ.
"Vậy ngươi cho ta nhìn bộ ngực của ngươi
trước." Đồng Diêu nói.
Lại là những lời này.
Tôi tức đến ngứa răng, nhưng đối với thái độ cương
quyết của hắn không làm sao được, chỉ có thể nói: "Như vậy đi, ta cho
ngươi nhìn khe ngực, ngươi cũng vậy, cũng không cần lấy ra toàn bộ tiểu Đồng
Diêu nhà ngươi, lấy hai phân là đủ rồi."
Đồng Diêu cười đến đặc biệt vô hại, cả khuôn mặt dưới
ánh chiếu của hoa bách hợp ở bên cạnh, nháy mắt đã nhuộm hương hoa.
Tiếp theo, bạn học Đồng Diêu không để ý tôi nữa, xuống
giường, mang giầy, liền đi vào toilet.
Thù mới hận cũ phút chốc tuôn ra trong lòng tôi, tôi
bắt đầu chơi xấu, ngăn hắn lại, nói: "Hôm nay không cho nhìn, thì đừng
mong đi WC."
Tôi thừa nhận, Hàn Thực Sắc tôi vô sỉ.
Ai ngờ, bạn học Đồng Diêu ngay cả mí mắt cũng không
chớp một cái, bỗng khom lưng xuống.
Tôi còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra cái gì, hắn bèn ôm
ngang người tôi, đặt ở trên giường.
Tiếp đó, lại nhàn nhã, thanh tao mà thong thả bước vào
toilet, đóng cửa lại, cuối cùng một tiếng "Cụp cụp" khóa cửa.
Tôi xông đến, đập cửa toilet đến âm vang cả trời, lớn
tiếng nói: "Đồng Diêu, tay ngươi bất tiện, để ta nâng tiểu kê kê giúp
ngươi đi, đừng vãi vào quần!"
Bên trong vọng ra một tiếng "Đùng", cũng
không biết là cái gì ngã trên mặt đất.
Hành động lần này lại báo thất bại.
Mạch máu của tôi, trở thành đường cao tốc, hận ý như
là lái chiếc Lamborghini phi bay trong gió.
Tôi “gào” một tiếng với trần nhà, tiếp đó hung hăng mà
phát ra lời tuyên thệ quan trọng: "Hàn Thực Sắc ta cả đời này, nhất định
phải nhìn tiểu đệ đệ của ngươi một cái!"
Thật lâu sau, giọng của Đồng Diêu chậm rãi mà từ bên
trong truyền ra: "Yên tâm, trước lúc đó, ta chắc chắn đã nhìn thấy tiểu
muội muội của ngươi."
Vì thế, Lamborghini tiếp tục phi bay trong gió.
Tuy rằng lần trước thành công mà từ trong tay Vân Dịch
Phong đào thoát, nhưng một khối tâm can nhỏ bé cháy đen của tôi, lại vẫn như
chơi nhảy bungee giữa không trung y như cũ.
Lúc lên lúc xuống, lúc xuống lúc lên.
Buổi tối lúc ngủ, một khi bên ngoài có gió thổi cỏ lay
gì đó, tôi liền bắt đầu xông ra mép cửa sổ, lo lắng lưu manh giang hồ xông vào
nhà tôi, đem tôi bẻ răng rắc.
Hốt hoảng lo sợ như vậy vài ngày, cũng không thấy
người đến tìm, tôi dần dần thả lỏng.
Ai ngờ, ngay tại thời khắc tôi không bố trí phòng vệ
nhất, Vân Dịch Phong đã tìm tới cửa.
Chính xác hơn mà nói, là Vân Dịch Phong đã phái người
tìm được tôi.
Lại nói cụ thể một chút, chính là tên lưu manh xăm
mình kia đến đây.
Lúc ấy, tôi đang ngồi ở trong phòng khám cúi đầu xem
tạp chí, hắn trực tiếp xông vào, túm lấy hỏi: "Ai là Hàn Thực Sắc?"
Tôi lên tiếng theo bản năng, vừa đáp lạivừa ngẩng đầu
lên.
Kết quả, lại phát hiện người đến là tên lưu manh xăm
mình.
Tôi vội vàng cúi đầu, nhưng mà đã không còn kịp, mắt
lưu manh xăm mình nhíu lại, đi đến trước mặt tôi, kinh ngạc nói: "Ơ, ngươi
không phải là bác sĩ của cái bệnh viện Đông Sơn ngày đó kiểm tra cho lão đại
chúng ta sao? Làm sao lại xuất hiện ở trong này?"
Tôi nuốt nước bọt, nói: "Nơi đó là ngoài giờ, nơi
này là nghề chính."
Tên lưu manh xăm mình sờ sờ cái đầu quấn băng gạc của
mình, sáp lại, cẩn thận mà nhìn tôi, nghi hoặc nói: "Kỳ lạ, hôm nay nhìn
ngươi, sao lại cảm thấy được quen mắt thế này?"
"Bởi vì lần trước chúng ta gặp qua ở trong phòng
bệnh của đại ca ngươi." Tôi bề ngoài trấn định, nội tâm vô cùng lo lắng.
"Hình như đúng, nhưng, ngoại trừ lần đó ra, ta
dường như còn gặp qua ngươi ở nơi nào đó." Lông mày tên lưu manh xăm mình
đều muốn cau lại đến đứt gãy.
"Ngươi có chuyện gì mà tìm ta?" Tôi vội vã
chuyển hướng đề tài, cắt ngang ý nghĩ của hắn.
"Đại ca chúng ta mời ngươi đi một chuyến."
Lưu manh xăm mình nói rõ mục đích đến.
"Ta... Ta, ta và hắn còn không quen biết, đi để
làm gì?" Nghe vậy, trái tim tôi như là có dàn trống đang gõ, chấn động đến
mí mắt tôi cũng bắt đầu nhảy nhót.
Hỏng bét, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
"Đại ca bảo ngươi đi thì đi, nói nhiều như vậy để
làm gì? Đi mau!" Tên lưu manh xăm mình không kiên nhẫn, thúc giục nói.
Tôi không làm sao được, chỉ có thể theo hắn rời đi.
Nhưng khi đang ra cửa, lén lút giấu năm con dao mổ
sáng bóng trong ngực, học tập Tiểu Lí Phi Đao.
Đánh không xong, chúng tôi sẽ cá chết lưới rách.
Tôi sắp chết, cũng muốn nắm lấy mấy cái mệnh căn cùng
xuống địa ngục!
[1] 幕斯蛋糕: bánh ngọt Mộ Tư – Mousse - loại
bánh giống như bánh kem nhưng lớp kem phủ làm bằng nước trái cây, đường,
gelatine nên có vị, mùi trái cây đặc trưng và dẻo như thạch.
[2]明灭几番: minh diệt kỷ phiên – mấy lần tắt sáng,
trải qua nhiều biến đổi